Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Hợp Tác Vui Vẻ (1)

Tiệm Tiến Đạm Xuất

2024-11-13 20:23:23

Tiểu Phúc Tử đưa người tới cửa nhã gian, nhẹ nhàng gõ cửa, “Chủ tử, đã mời được người lên đây.”

“Vào đi” Giọng nam dễ nghe vang lên, làm người ta như được như tắm mình trong gió xuân.

Tiểu Phúc Tử làm một động tác mời vào, “Các vị mời vào”

Lưu thị dắt ba đứa nhỏ đi vào, cách hai người một mét, hành lễ “Hai vị công tử vạn phúc”.

Thượng Quan Huyền Dật nhẹ nhàng gật đầu.

Địch Thiệu Duy chào hỏi thân mật: “Phu nhân không cần đa lễ, hai vị tiểu huynh đệ, tiểu cô nương, đã lâu không gặp, cha ngươi không cùng tới?”.

Thượng Quan Huyền Dật liếc mắt nhìn Tiểu Phúc Tử.

Tiểu Phúc Tử trong lòng kinh ngạc, chủ tử là muốn ban tọa? Hay là có ý khác, lần đầu tiên hắn cảm thấy đoán không ra ý của chủ tử, cuối cùng hắn cảm thấy khả năng ban tọa hơi thấp, liền trình thú bông mới mua lên.

“Cha ta cũng vào thành, chỉ là đi làm việc.” Cảnh Duệ trả lời.

Thượng Quan Huyền Dật nhìn mặt bàn, sau đó nhàn nhạt phân phó: “Ban tọa.”

Tiểu Phúc Tử trong lòng kinh ngạc, thật là ban tòa, tuy kinh ngạc, nhưng trên mặt hắn không hiện lên, vội mời mấy người Lưu thị ngồi xuống.

Hiểu Nhi đánh giá hai người một chút, khí sắc đều rất tốt, xem ra vết thương lần trước đã sắp khỏi hoàn toàn. Cảnh Duệ và Cảnh Hạo bởi vì đã gặp qua hai người một lần, cho nên cũng không cảm thấy câu nệ.

Cảnh Hạo còn hỏi một tiếng: “Vết thương của hai vị công tử đã lành chưa?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không có vấn đề gì.” Thượng Quan Huyền Dật lắc đầu, nếu người khác hỏi hắn như vậy sẽ cảm thấy người ta muốn báo đáp công ơn, nhưng người nhà bọn hắn, không biết tại sao, hắn lại không có cảm giác như vậy.

“Vết thương nhỏ, không đáng ngại.” Địch Thiệu Duy bị cha hắn đánh từ nhỏ đến lớn, cha hắn đánh còn đau hơn.

Lưu thị nghe Thẩm Thừa Diệu nói qua về hai người, biết một trong hai người là có quan hệ với hầu phủ, mà người còn lại thân phận càng cao, lần đầu tiên nàng thấy đại công tử nhà quyền quý, trong lòng không khỏi khẩn trương, ghế cũng chỉ dám ngồi một nửa.

Địch Thiệu Duy cầm thú bông trên bàn nhìn, cảm thấy chó nhỏ, heo nhỏ, sâu nhỏ, chuột nhỏ này biến hóa trở nên rất sinh động và đáng yêu.

“Mấy thứ này là các ngươi tự làm?” Thượng Quan Huyền Dật nhìn Hiểu Nhi chờ nàng trả lời.

“Đúng vậy.” Hiểu Nhi gật đầu.

“Búp bê vải này rất mới lạ đáng yêu, là ngươi nghĩ ra được?” Thượng Quan Huyền Dật thưởng thức một con hổ hỏi.

Hiểu Nhi cũng không giấu giếm, gật đầu, “Đúng vậy”.

“Sư phụ của ngươi dạy”?

Toát mồ hôi, đúng là cái hay không nói, lại nói cái dở, Hiểu Nhi trong lòng châm chọc, “Không phải, là ta tự nghĩ”.

“Thật là ý tưởng kỳ lạ”.

“Ngươi là nghĩ như thế nào, lại có thể biến con chuột ghê tởm thành đáng yêu như vậy.” Địch Thiệu Duy cầm đuôi chuột Mickey lắc lắc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Dùng đầu óc để nghĩ.” Kiếp trước khắp nơi đều có thể thấy búp bê vải, chỉ cần nhớ kỹ hình dáng chúng nó và bắt chước lại thôi. Đương nhiên lời này không thể nói trực tiếp cho bọn họ.

Địch Thiệu Duy: ……

Thượng Quan Huyền Dật ho nhẹ, che giấu ý cười, “Đầu óc cô nương rất linh hoạt”.

“Cảm ơn công tử đã khen.” Cái này không cần hắn nói, nàng cũng biết.

“Cô nương còn có thể nghĩ ra hình dáng búp bê vải khác không”?

Hiểu Nhi đã đoán ra được ý định của bọn họ, mà hôm nay nàng cũng có ý định quanh co, liền gật đầu: “Tất nhiên là có thể, còn có thể nghĩ được rất nhiều”.

“Chúng ta muốn mua đứt kiểu dáng búp bê vải trong tay cô nương, không biết giá như thế nào?” Địch Thiệu Duy nói đến mua bán cũng nghiêm túc.

“Không bán”. Hiểu Nhi không chút do dự từ chối, tiền của phụ nữ và trẻ em là dễ dàng kiếm nhất, nàng định tự mở cửa hàng bán đồ chơi.

Hai người cũng không ngạc nhiên, vừa rồi Thượng Quan Huyền Dật đã nói nàng sẽ không bán, tiểu cô nương này là người có chủ kiến, Địch Thiệu Duy đã nghĩ kỹ lý do thuyết phục nàng, vừa định mở miệng nói chuyện thì Hiểu Nhi đã nói trước: “Ta không bán đứt kiểu dáng, chúng ta có thể hợp tác.”

“Cô nương muốn hợp tác như thế nào?” Thượng Quan Huyền Dật nhướng mày.

“Chúng ta có thể hợp tác mở cửa hàng chuyên môn bán đồ chơi trẻ em.”

“Một cửa hàng chỉ bán đồ chơi có đơn điệu quá hay không?” Địch Thiệu Duy đặt ra câu hỏi.

“Sẽ không, đồ chơi cũng có rất nhiều loại, có xếp gỗ, có khu vui chơi, có xe đồ chơi, có búp bê vải…… Còn có thể bán truyện tranh cho trẻ nhỏ.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Nữ Khuynh Thành (Dịch)

Số ký tự: 0