Muội Muội Mất Tích (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Hiểu Nhi cảm thấy Lưu thị có chút đầu óc kinh doanh, có thể bồi dưỡng.
“Vậy cha sẽ lên núi săn thú và hái thảo dược.”
“Con cũng cùng cha đi.”
“Con cũng đi.” Hai đứa bé trai vội phụ họa.
“Đi thì có thể, nhưng mà không thể đi vào trong núi sâu biết không?” Lưu thị buồn cười mà nhìn bọn họ.
Ba người đều nhớ tới sự kiện lần trước, vội gật đầu đồng ý.
Lưu thị lại nhớ Thẩm Thừa Diệu mỗi lần vào trong huyện đều sẽ hỏi thăm tin tức của Vận Nhi, liền hỏi: “Cha đứa nhỏ, chỗ nha môn có tin tức không?”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong lắc đầu tỏ vẻ mất mát, Lưu thị thấy vậy cũng nói nữa, không khí lập tức nặng nề.
Hiểu Nhi thấy nhắc tới, liền nắm chặt cơ hội hỏi chuyện Thẩm Vận Nhi một chút.
“Nương, cha đi nha môn là hỏi chuyện của Vận Nhi muội muội sao?”
Lưu thị sờ đầu Hiểu Nhi: “Đúng vậy, Hiểu Nhi còn nhớ rõ muội muội là Vận Nhi à.” Không biết đứa con gái này bây giờ ở đâu, có phải chịu khổ hay không, có bị đánh hay chịu đói không, nghĩ đến đây mắt Lưu thị lại đỏ.
“Con nhớ mà, con thấy lâu như vậy nha môn cũng chưa có tin tức, có phải là tra sai phương hướng hay không, hoặc là muội muội không phải bị bắt cóc?”
“Không phải bị bắt cóc thì là gì?” Lưu thị nghe xong, quên cả thương tâm. Sau đó lại nghĩ đến chuyện Lý thị bán Hiểu Nhi lúc trước khi đó nàng một chút cũng không biết, trên mặt không một chút huyết sắc, tại sao nàng không nghĩ ra được chuyện như vậy, nhất định đúng rồi, năm đó rõ ràng quan phủ đã bắt được nhóm người bắt cóc, cũng tìm được vài đứa trẻ, nhưng lại không có tin tức của Vận Nhi. Nghĩ vậy, nước mắt nàng giống như vỡ đê: “Vận Nhi, nương rất xin lỗi con, Vận Nhi của ta, ô ô……”
Thẩm Thừa Diệu nghĩ đến đó, phẫn nộ và sợ hãi tay không ngừng phát run: “Không, sẽ không……”
“Cha mẹ, bây giờ đừng đau lòng, con cũng chỉ suy đoán, cha mẹ nói tình huống lúc đó cho con đi, muội muội làm sao lại bị bắt cóc?”
“Ngày Vận Nhi mất tích là phiên chợ, bởi vì lúc trước cửa hàng xảy ra chuyện, hai cái phiên chợ liền cũng không có ai mua bán gì, đại bá nương của con liền về nhà ở mấy ngày, hai tỷ muội các con mấy ngày đó đều thích đến phòng nàng đòi nàng cho các con đồ ăn ngon, phiên chợ ngày đó, muội muội con đòi đi lên trấn trên chơi với đại bá nương con, nương bị làm phiền không có cách, đại bá nương con cũng nói, dù sao cửa hàng cũng không có việc gì, nàng sẽ trông hai đứa, liền đi theo nàng, ai ngờ, buổi tối lúc về nói công việc quá bận, nhất thời không để ý được nên bị bắt cóc, tìm cả buổi chiều cũng chưa tìm thấy.”
“Ngày đó cha không đi hỗ trợ sao?”
Thẩm Thừa Diệu lắc đầu, nếu hắn đi thì tốt rồi, Vận Nhi chắc chắn sẽ không bị bắt cóc.
“Cửa hàng không phải buôn bán kém đi sao, cha con liền không đi.”
“Cửa hàng xảy ra chuyện gì, tại sao lại buôn bán kém đi? Tại sao đã không kinh doanh được một thời gian, lại tự dưng buôn bán tốt đến nỗi không có thời gian chăm sóc đứa bé?” Hiểu Nhi cảm thấy chuyện này liên quan đến chuyện cửa hàng xảy ra chuyện.
“Cửa hàng bán một loại đồ ăn mới gọi là đậu ván, đậu ván kia có độc, có người mua về cho con gái hắn ăn, con gái hắn ăn xong trúng độc chết, người nhà kia liên tiếp đến cửa hàng gây sự nên buôn bán tự nhiên sẽ không tốt.”
Xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì chính là chuyện lớn.
“Vậy sau đó giải quyết chuyện này như nào ạ?”
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nhìn nhau, cũng không rõ ràng chuyện này: “Nghe ông nội con nói hình như là bồi thường bạc, lại hình như là hiểu lầm, đậu ván kia cũng không phải chỉ một nhà ăn, nhà người khác ăn thì không sao. Chúng ta cũng không rõ nữa.”
Hiểu Nhi lại hiểu tại sao rồi, đậu ván hay còn gọi là đậu cô-ve, đồ ăn này phải nấu chín kĩ mới ăn được, nếu không có độc. Hai việc nghe thì không có liên quan gì, nhưng Hiểu Nhi lại cảm thấy không ổn, chẳng lẽ là dùng tiền bán Vận Nhi để bồi thường.
Thẩm Thừa Diệu nhớ tới người nhà kia cũng cảm thấy bọn họ thật đáng thương: “Ôi, người nhà kia cũng thật đáng thương, nghe nói hai vợ chồng bọn họ nhiều năm rồi chưa có con, gần bốn mươi tuổi mới nhặt được một đôi long phượng thai để nuôi, nhưng đều bệnh tật ốm yếu, mỗi ngày đều cần uống thuốc, gia cảnh cũng bởi vì chuyện này mà đi xuống, bây giờ đứa con gái kia mất rồi.”
“Vợ chồng kia không sinh được con?” Nàng nghĩ: “Cha, vợ chồng kia bây giờ ở đâu?”
“Không biết, làm sao thế?” Thẩm Thừa Diệu kinh ngạc nhìn Hiểu Nhi.
“Con cảm thấy muội muội ở chỗ của bọn họ!”
“Vậy cha sẽ lên núi săn thú và hái thảo dược.”
“Con cũng cùng cha đi.”
“Con cũng đi.” Hai đứa bé trai vội phụ họa.
“Đi thì có thể, nhưng mà không thể đi vào trong núi sâu biết không?” Lưu thị buồn cười mà nhìn bọn họ.
Ba người đều nhớ tới sự kiện lần trước, vội gật đầu đồng ý.
Lưu thị lại nhớ Thẩm Thừa Diệu mỗi lần vào trong huyện đều sẽ hỏi thăm tin tức của Vận Nhi, liền hỏi: “Cha đứa nhỏ, chỗ nha môn có tin tức không?”
Thẩm Thừa Diệu nghe xong lắc đầu tỏ vẻ mất mát, Lưu thị thấy vậy cũng nói nữa, không khí lập tức nặng nề.
Hiểu Nhi thấy nhắc tới, liền nắm chặt cơ hội hỏi chuyện Thẩm Vận Nhi một chút.
“Nương, cha đi nha môn là hỏi chuyện của Vận Nhi muội muội sao?”
Lưu thị sờ đầu Hiểu Nhi: “Đúng vậy, Hiểu Nhi còn nhớ rõ muội muội là Vận Nhi à.” Không biết đứa con gái này bây giờ ở đâu, có phải chịu khổ hay không, có bị đánh hay chịu đói không, nghĩ đến đây mắt Lưu thị lại đỏ.
“Con nhớ mà, con thấy lâu như vậy nha môn cũng chưa có tin tức, có phải là tra sai phương hướng hay không, hoặc là muội muội không phải bị bắt cóc?”
“Không phải bị bắt cóc thì là gì?” Lưu thị nghe xong, quên cả thương tâm. Sau đó lại nghĩ đến chuyện Lý thị bán Hiểu Nhi lúc trước khi đó nàng một chút cũng không biết, trên mặt không một chút huyết sắc, tại sao nàng không nghĩ ra được chuyện như vậy, nhất định đúng rồi, năm đó rõ ràng quan phủ đã bắt được nhóm người bắt cóc, cũng tìm được vài đứa trẻ, nhưng lại không có tin tức của Vận Nhi. Nghĩ vậy, nước mắt nàng giống như vỡ đê: “Vận Nhi, nương rất xin lỗi con, Vận Nhi của ta, ô ô……”
Thẩm Thừa Diệu nghĩ đến đó, phẫn nộ và sợ hãi tay không ngừng phát run: “Không, sẽ không……”
“Cha mẹ, bây giờ đừng đau lòng, con cũng chỉ suy đoán, cha mẹ nói tình huống lúc đó cho con đi, muội muội làm sao lại bị bắt cóc?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngày Vận Nhi mất tích là phiên chợ, bởi vì lúc trước cửa hàng xảy ra chuyện, hai cái phiên chợ liền cũng không có ai mua bán gì, đại bá nương của con liền về nhà ở mấy ngày, hai tỷ muội các con mấy ngày đó đều thích đến phòng nàng đòi nàng cho các con đồ ăn ngon, phiên chợ ngày đó, muội muội con đòi đi lên trấn trên chơi với đại bá nương con, nương bị làm phiền không có cách, đại bá nương con cũng nói, dù sao cửa hàng cũng không có việc gì, nàng sẽ trông hai đứa, liền đi theo nàng, ai ngờ, buổi tối lúc về nói công việc quá bận, nhất thời không để ý được nên bị bắt cóc, tìm cả buổi chiều cũng chưa tìm thấy.”
“Ngày đó cha không đi hỗ trợ sao?”
Thẩm Thừa Diệu lắc đầu, nếu hắn đi thì tốt rồi, Vận Nhi chắc chắn sẽ không bị bắt cóc.
“Cửa hàng không phải buôn bán kém đi sao, cha con liền không đi.”
“Cửa hàng xảy ra chuyện gì, tại sao lại buôn bán kém đi? Tại sao đã không kinh doanh được một thời gian, lại tự dưng buôn bán tốt đến nỗi không có thời gian chăm sóc đứa bé?” Hiểu Nhi cảm thấy chuyện này liên quan đến chuyện cửa hàng xảy ra chuyện.
“Cửa hàng bán một loại đồ ăn mới gọi là đậu ván, đậu ván kia có độc, có người mua về cho con gái hắn ăn, con gái hắn ăn xong trúng độc chết, người nhà kia liên tiếp đến cửa hàng gây sự nên buôn bán tự nhiên sẽ không tốt.”
Xảy ra chuyện liên quan đến mạng người thì chính là chuyện lớn.
“Vậy sau đó giải quyết chuyện này như nào ạ?”
Thẩm Thừa Diệu và Lưu thị nhìn nhau, cũng không rõ ràng chuyện này: “Nghe ông nội con nói hình như là bồi thường bạc, lại hình như là hiểu lầm, đậu ván kia cũng không phải chỉ một nhà ăn, nhà người khác ăn thì không sao. Chúng ta cũng không rõ nữa.”
Hiểu Nhi lại hiểu tại sao rồi, đậu ván hay còn gọi là đậu cô-ve, đồ ăn này phải nấu chín kĩ mới ăn được, nếu không có độc. Hai việc nghe thì không có liên quan gì, nhưng Hiểu Nhi lại cảm thấy không ổn, chẳng lẽ là dùng tiền bán Vận Nhi để bồi thường.
Thẩm Thừa Diệu nhớ tới người nhà kia cũng cảm thấy bọn họ thật đáng thương: “Ôi, người nhà kia cũng thật đáng thương, nghe nói hai vợ chồng bọn họ nhiều năm rồi chưa có con, gần bốn mươi tuổi mới nhặt được một đôi long phượng thai để nuôi, nhưng đều bệnh tật ốm yếu, mỗi ngày đều cần uống thuốc, gia cảnh cũng bởi vì chuyện này mà đi xuống, bây giờ đứa con gái kia mất rồi.”
“Vợ chồng kia không sinh được con?” Nàng nghĩ: “Cha, vợ chồng kia bây giờ ở đâu?”
“Không biết, làm sao thế?” Thẩm Thừa Diệu kinh ngạc nhìn Hiểu Nhi.
“Con cảm thấy muội muội ở chỗ của bọn họ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro