Phân Gia Xong (1)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Lam thị bình thường ở trên trấn sẽ không tự mình nấu cơm, là thuê một bà tử làm việc. Tất nhiên là nàng không dám nói là thuê về để hầu hạ nàng, chỉ nói cửa hàng đôi khi có quá nhiều việc, sợ quá bữa, Cảnh Văn đi học sẽ đói bụng, nên lúc bận mới thuê, ngày thường đều tự làm cơm.
Lam thị là người có tiền, chỉ cần có tâm, biết tính tình người khác, làm người thích nàng, cho nên trong mấy người con dâu, Lam thị sống dễ chịu nhất. Bây giờ sắp phân gia, về sau hai cha mẹ đi theo nhà nàng, mà Thẩm Trang thị không phải là một người dễ chung sống, bây giờ nàng phải chủ động nhận việc mà không cần phân phó, được bà bà để mắt thì sau này mới có ngày lành: “Nương, chuyện cơm chiều không cần người nhọc lòng, người chỉ cần giao việc sau đó thì về phòng nghỉ ngơi đi. Nương nuôi mấy đứa con trai đã không dễ dàng rồi, hiện tại các con đã cưới vợ, cũng đến lúc nương hưởng phúc, con sẽ làm tốt cơm chiều. Hôm kia con ở Nhất Phẩm Hương mua một hộp điểm tâm, con nghe nói điểm tâm của Nhất Phẩm Hương phu nhân huyện lệnh cũng thích ăn, thường xuyên phái người từ huyện tới mua. Bảo Nhi, con đi cùng bà nội vào nhà ăn điểm tâm đi, nhớ rõ pha một ly mật ong.”
Lam thị lấy lòng Thẩm Trang thị đồng thời lấy cớ đuổi Thẩm Bảo Nhi, để nàng không cần làm việc nặng. Nữ nhi của nàng từ khi sinh ra mười ngón tay không dính nước, trừ bỏ viết chữ, đọc sách, chưa phải làm việc nặng nào, một đôi tay ngọc được chăm sóc chu đáo. Lam thị trông mong tương lai nàng gả vào gia đình giàu có để hưởng phúc.
Thẩm Bảo Nhi hiểu ý, vội vàng đỡ Thẩm Trang thị lên trên phòng: “Bà nội, cháu dìu bà về phòng ăn điểm tâm.”
“Điểm tâm này là phu nhân huyện lệnh thích ăn?” Đời này Thẩm Trang thị hâm mộ nhất là phu nhân nhà quan, bản thân không được làm, nên đặt hết hy vọng nhi tử trên người, làm lão phu nhân của quan cũng được, con trai cũng làm nàng thất vọng, may mắn còn cháu trai, vậy thì ước mơ của bà cũng sẽ được thực hiện. Bà đặc biệt hứng thú với những thứ mà phu nhân tiểu thư nhà quan thích, bà sợ một ngày sẽ trở thành phu nhân nhà quan, trước mặt người khác không biết gì, mất mặt.
“Đúng vậy, người của Nhất Phẩm Hương nói như thế. Cháu đã thêu cho bà cái cái đai buộc trán, là mẫu thêu mới, rất thịnh hành ở đế đô, lão phu nhân gia đình giàu có trong thành đều thích. Bà đeo khẳng định là quý khí hơn so với lão phu nhân nhà quan. Bây giờ vào thu, thời tiết sẽ lạnh, bà nhớ đeo, đừng để cảm lạnh.” Thẩm Bảo Nhi một bên đỡ Thẩm Trang thị đi về phòng đi một bên dỗ dành bà vui vẻ.
“Thực sự là cháu gái ngoan của bà, bà chỉ có cháu là thương bà thôi, nếu không chắc chẳng còn ai quan tâm.” Giọng nói của hai người dần dần biến mất trong phòng bếp.
Sau khi thấy hai người đi ra ngoài Lam thị liền nhìn xung quanh, chọn bí đỏ, ngồi xuống ghế gọt vỏ, động tác rất chậm, người khác không biết còn tưởng rằng nàng muốn gọt bí đỏ thành hoa. Lam thị trong lòng muốn mau chóng phân gia xong rồi trở về trên trấn, ở lại đây, tay nàng sẽ hỏng mất. Nghĩ đến sau khi phân gia, Thẩm lão gia và Thẩm Trang thị sống cùng nhà mình, tay liền không có lực. May mắn là phải vài ba năm nữa Văn Nhi mới trúng cử, hai lão tạm thời sẽ không ở trên trấn, chờ Văn Nhi làm quan, lại nghĩ cách để hai lão ở nhà, còn người một nhà mình thì đến chỗ được bổ nhiệm là được rồi.
Ở bên kia, Thẩm Cảnh Văn đã mời được lí chính, thôn trưởng và con trai ông, một nhà Thẩm đại gia, Quách lão gia, Lâm lão gia tới. Đợi mọi người ngồi xong, dâng trà lên, Thẩm lão gia mới nói: “Hôm nay mời các vị tới đây, là để chứng kiến chuyện phân gia của gia đình chúng ta, làm phiền các vị.”
Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe Thẩm Nhân Quý nói muốn phân gia, hầu hết các gia đình trong làng đều phân gia sau khi con trai thành thân, họ hàng xa thơm gần thối đạo lý này mọi người đều hiểu. Bọn họ ngạc nhiên cũng phải thôi, trước đây Thẩm Nhân Quý không đồng ý phân gia mà hiện tại lại phân gia, nhưng mà cũng không ai hỏi vì sao lại phân gia, ở chung với nhau càng nhiều sẽ càng có xích mích, như vậy cũng không lấy làm lạ.
Thẩm lão gia nói chuyện phân chia như thế nào mà đã được thương lượng trước đó cho lí chính mấy người một lần, thôn trưởng hỏi mấy huynh đệ Thẩm Thừa Quang có ý kiến hay không, mọi người đều không ý kiến, thôn trưởng liền lập công văn.
Lam thị là người có tiền, chỉ cần có tâm, biết tính tình người khác, làm người thích nàng, cho nên trong mấy người con dâu, Lam thị sống dễ chịu nhất. Bây giờ sắp phân gia, về sau hai cha mẹ đi theo nhà nàng, mà Thẩm Trang thị không phải là một người dễ chung sống, bây giờ nàng phải chủ động nhận việc mà không cần phân phó, được bà bà để mắt thì sau này mới có ngày lành: “Nương, chuyện cơm chiều không cần người nhọc lòng, người chỉ cần giao việc sau đó thì về phòng nghỉ ngơi đi. Nương nuôi mấy đứa con trai đã không dễ dàng rồi, hiện tại các con đã cưới vợ, cũng đến lúc nương hưởng phúc, con sẽ làm tốt cơm chiều. Hôm kia con ở Nhất Phẩm Hương mua một hộp điểm tâm, con nghe nói điểm tâm của Nhất Phẩm Hương phu nhân huyện lệnh cũng thích ăn, thường xuyên phái người từ huyện tới mua. Bảo Nhi, con đi cùng bà nội vào nhà ăn điểm tâm đi, nhớ rõ pha một ly mật ong.”
Lam thị lấy lòng Thẩm Trang thị đồng thời lấy cớ đuổi Thẩm Bảo Nhi, để nàng không cần làm việc nặng. Nữ nhi của nàng từ khi sinh ra mười ngón tay không dính nước, trừ bỏ viết chữ, đọc sách, chưa phải làm việc nặng nào, một đôi tay ngọc được chăm sóc chu đáo. Lam thị trông mong tương lai nàng gả vào gia đình giàu có để hưởng phúc.
Thẩm Bảo Nhi hiểu ý, vội vàng đỡ Thẩm Trang thị lên trên phòng: “Bà nội, cháu dìu bà về phòng ăn điểm tâm.”
“Điểm tâm này là phu nhân huyện lệnh thích ăn?” Đời này Thẩm Trang thị hâm mộ nhất là phu nhân nhà quan, bản thân không được làm, nên đặt hết hy vọng nhi tử trên người, làm lão phu nhân của quan cũng được, con trai cũng làm nàng thất vọng, may mắn còn cháu trai, vậy thì ước mơ của bà cũng sẽ được thực hiện. Bà đặc biệt hứng thú với những thứ mà phu nhân tiểu thư nhà quan thích, bà sợ một ngày sẽ trở thành phu nhân nhà quan, trước mặt người khác không biết gì, mất mặt.
“Đúng vậy, người của Nhất Phẩm Hương nói như thế. Cháu đã thêu cho bà cái cái đai buộc trán, là mẫu thêu mới, rất thịnh hành ở đế đô, lão phu nhân gia đình giàu có trong thành đều thích. Bà đeo khẳng định là quý khí hơn so với lão phu nhân nhà quan. Bây giờ vào thu, thời tiết sẽ lạnh, bà nhớ đeo, đừng để cảm lạnh.” Thẩm Bảo Nhi một bên đỡ Thẩm Trang thị đi về phòng đi một bên dỗ dành bà vui vẻ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thực sự là cháu gái ngoan của bà, bà chỉ có cháu là thương bà thôi, nếu không chắc chẳng còn ai quan tâm.” Giọng nói của hai người dần dần biến mất trong phòng bếp.
Sau khi thấy hai người đi ra ngoài Lam thị liền nhìn xung quanh, chọn bí đỏ, ngồi xuống ghế gọt vỏ, động tác rất chậm, người khác không biết còn tưởng rằng nàng muốn gọt bí đỏ thành hoa. Lam thị trong lòng muốn mau chóng phân gia xong rồi trở về trên trấn, ở lại đây, tay nàng sẽ hỏng mất. Nghĩ đến sau khi phân gia, Thẩm lão gia và Thẩm Trang thị sống cùng nhà mình, tay liền không có lực. May mắn là phải vài ba năm nữa Văn Nhi mới trúng cử, hai lão tạm thời sẽ không ở trên trấn, chờ Văn Nhi làm quan, lại nghĩ cách để hai lão ở nhà, còn người một nhà mình thì đến chỗ được bổ nhiệm là được rồi.
Ở bên kia, Thẩm Cảnh Văn đã mời được lí chính, thôn trưởng và con trai ông, một nhà Thẩm đại gia, Quách lão gia, Lâm lão gia tới. Đợi mọi người ngồi xong, dâng trà lên, Thẩm lão gia mới nói: “Hôm nay mời các vị tới đây, là để chứng kiến chuyện phân gia của gia đình chúng ta, làm phiền các vị.”
Mọi người rất ngạc nhiên khi nghe Thẩm Nhân Quý nói muốn phân gia, hầu hết các gia đình trong làng đều phân gia sau khi con trai thành thân, họ hàng xa thơm gần thối đạo lý này mọi người đều hiểu. Bọn họ ngạc nhiên cũng phải thôi, trước đây Thẩm Nhân Quý không đồng ý phân gia mà hiện tại lại phân gia, nhưng mà cũng không ai hỏi vì sao lại phân gia, ở chung với nhau càng nhiều sẽ càng có xích mích, như vậy cũng không lấy làm lạ.
Thẩm lão gia nói chuyện phân chia như thế nào mà đã được thương lượng trước đó cho lí chính mấy người một lần, thôn trưởng hỏi mấy huynh đệ Thẩm Thừa Quang có ý kiến hay không, mọi người đều không ý kiến, thôn trưởng liền lập công văn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro