Phi Lễ (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Nhưng Thẩm Thừa Diệu bình thường làm người tốt, vui vẻ giúp người, trong đám người cũng xuất hiện tiếng hô phản đối!
“- Ai nói Thừa Diệu huynh không giúp anh em, lão tứ nhà hắn không còn việc làm ở tiệm sắt, người ta mới mở một cửa hàng sắt để hắn làm chưởng quỹ! Huynh trưởng như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không ra!” Đại Thạch nhịn không được mở miệng nói.
“Cũng không phải. Nói xa, Thẩm Thừa Tông năm ngoái mới muốn bán con gái người ta đi Hồ phủ làm nha hoàn, nha hoàn Hồ phủ kia là làm cái gì mọi người đều nghe nói, ta cũng không nói nữa! Hơn nữa gần, chẳng lẽ nhà Thẩm Thừa Diệu chưa từng bị bắt sao? Thẩm Thừa Tông làm như thế nào, ngay cả thăm một chút cũng không dám! Thẩm Thừa Diệu người ta còn đưa cho hắn chăn bông nữa! Nếu ta có anh trưởng như vậy, đừng nói giúp, quả thực sẽ không nhận hắn!” Thôn dân Giáp cũng bắt đầu lên tiếng.
“Ngươi thả lung tung cái rắm! Ta nào có!” Thẩm Thừa Tông hung hăng trừng mắt nhìn thôn dân Giáp đang nói lời này!
“Chậc chậc, còn muốn không nhận nợ!” Thôn dân Giáp mới không sợ hắn.
“Là huynh trưởng, nếu là ta, ta thấy nhà anh em ta có việc cần phải mời người làm! Ta không nói hai lời liền tiến lên hỗ trợ đầu tiên, làm sao lại nói đến tiền công! Cho dù đệ đệ ta cho ta tiền công! Ta cũng không mặt mũi xin! Cùng lắm thì ăn hắn một bữa!” Thôn dân Bính cũng phụ họa.
“Ôi, nói còn hay hơn hát đấy. Ngươi có góp một phần khí lực ư, ngươi có thể giúp huynh đệ ngươi cái gì, đệ đệ ngươi còn nhiều tiền hơn ngươi nhiều!” Thôn dân Ất cười khẩy nói.
“Ta không có bạc! Nhưng mỗi lần bận việc nông nghiệp, thì lần đó ta không giúp nhà đệ đệ ta sao? Ngươi cần gì nói để anh em của ngươi ăn ngon uống sướng, năm trước ngươi mới xây nhà mới đi, không phải còn lại không ít ngói sao? Năm mới nhà em trai ngươi đổ, cũng không thấy nhà ngươi lấy những mảnh ngói kia ra, may là Thừa Diệu huynh đưa chút mảnh ngói bọn họ, mới sửa xong phòng ở!”
“Chuyện nhà của ta, liên quan gì tới ngươi! Chó bắt chuột, xen vào việc của người khác!”
“Hình như ta đã nghe nói, bọn họ và nhà Thẩm Thừa Diệu đoạn tuyệt quan hệ rồi nhỉ? Còn là huynh trưởng cái rắm!”
Thẩm Thừa Diệu tuy rằng tức giận hành vi của Thẩm Thừa Tông, nhưng mấy đứa cháu trai cháu gái vẫn không thể không quản, ông ta đang nghĩ nên giúp cả nhà nhị ca mình như thế nào.
Hiểu Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thừa Diệu, suy đi nghĩ lại vẫn kéo Thẩm Thừa Diệu, ra hiệu cho hắn cúi người xuống, Hiểu Nhi ôm Hi Nhi, sau đó cô ghé vào lỗ tai Thẩm Thừa Diệu kể lại hành vi phi lễ vừa rồi của Thẩm Thừa Tông với Lưu thị! Có ít người không thể nuông chiều, hơn nữa làm trượng phu nên bảo vệ tốt thê tử!
Thẩm Thừa Diệu nghe xong, vừa rồi hoàn toàn không có tâm tư, giờ phẫn nộ như mãnh thú mất lý trí, khống chế như thế nào cũng không khống chế được, hắn trực tiếp đánh một quyền vào đầu Thẩm Thừa Tông!
Khó trách! Hắn nói, rõ ràng hắn thấy Hiểu Nhi đã kéo Lưu thị né tránh, sao lão nhị còn đụng vào nàng! Thì ra hắn ta đang có chủ ý xấu xa như vậy!
Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, có lỗi với hắn, còn yêu cầu hiên ngang lẫm liệt bảo mình giúp hắn, quả thực si tâm vọng tưởng!
Thật sự là có thể nhịn, nhưng không thể nhịn!
Những người đứng xem đều giật mình, có vài bà vợ nhát gan thậm chí còn hét lên! Sao đột nhiên lại đánh nhau?
“Đúng, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, về sau đừng đến phiền ta, nếu còn dám bất kính với mẹ đứa nhỏ, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Thẩm Thừa Diệu bị Lưu thị và Đại Thạch kéo đi, chỉ có thể buông lời đe dọa với Thẩm Thừa Tông!
“Lão tam, ngươi đột nhiên nổi điên cái gì!” Thẩm Thừa Tông lau vết máu trên khóe miệng!
“Vừa rồi ngươi làm chuyện gì, tự ngươi biết! Về sau đến gần một bước, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
“- Ai nói Thừa Diệu huynh không giúp anh em, lão tứ nhà hắn không còn việc làm ở tiệm sắt, người ta mới mở một cửa hàng sắt để hắn làm chưởng quỹ! Huynh trưởng như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không ra!” Đại Thạch nhịn không được mở miệng nói.
“Cũng không phải. Nói xa, Thẩm Thừa Tông năm ngoái mới muốn bán con gái người ta đi Hồ phủ làm nha hoàn, nha hoàn Hồ phủ kia là làm cái gì mọi người đều nghe nói, ta cũng không nói nữa! Hơn nữa gần, chẳng lẽ nhà Thẩm Thừa Diệu chưa từng bị bắt sao? Thẩm Thừa Tông làm như thế nào, ngay cả thăm một chút cũng không dám! Thẩm Thừa Diệu người ta còn đưa cho hắn chăn bông nữa! Nếu ta có anh trưởng như vậy, đừng nói giúp, quả thực sẽ không nhận hắn!” Thôn dân Giáp cũng bắt đầu lên tiếng.
“Ngươi thả lung tung cái rắm! Ta nào có!” Thẩm Thừa Tông hung hăng trừng mắt nhìn thôn dân Giáp đang nói lời này!
“Chậc chậc, còn muốn không nhận nợ!” Thôn dân Giáp mới không sợ hắn.
“Là huynh trưởng, nếu là ta, ta thấy nhà anh em ta có việc cần phải mời người làm! Ta không nói hai lời liền tiến lên hỗ trợ đầu tiên, làm sao lại nói đến tiền công! Cho dù đệ đệ ta cho ta tiền công! Ta cũng không mặt mũi xin! Cùng lắm thì ăn hắn một bữa!” Thôn dân Bính cũng phụ họa.
“Ôi, nói còn hay hơn hát đấy. Ngươi có góp một phần khí lực ư, ngươi có thể giúp huynh đệ ngươi cái gì, đệ đệ ngươi còn nhiều tiền hơn ngươi nhiều!” Thôn dân Ất cười khẩy nói.
“Ta không có bạc! Nhưng mỗi lần bận việc nông nghiệp, thì lần đó ta không giúp nhà đệ đệ ta sao? Ngươi cần gì nói để anh em của ngươi ăn ngon uống sướng, năm trước ngươi mới xây nhà mới đi, không phải còn lại không ít ngói sao? Năm mới nhà em trai ngươi đổ, cũng không thấy nhà ngươi lấy những mảnh ngói kia ra, may là Thừa Diệu huynh đưa chút mảnh ngói bọn họ, mới sửa xong phòng ở!”
“Chuyện nhà của ta, liên quan gì tới ngươi! Chó bắt chuột, xen vào việc của người khác!”
“Hình như ta đã nghe nói, bọn họ và nhà Thẩm Thừa Diệu đoạn tuyệt quan hệ rồi nhỉ? Còn là huynh trưởng cái rắm!”
Thẩm Thừa Diệu tuy rằng tức giận hành vi của Thẩm Thừa Tông, nhưng mấy đứa cháu trai cháu gái vẫn không thể không quản, ông ta đang nghĩ nên giúp cả nhà nhị ca mình như thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiểu Nhi nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Thừa Diệu, suy đi nghĩ lại vẫn kéo Thẩm Thừa Diệu, ra hiệu cho hắn cúi người xuống, Hiểu Nhi ôm Hi Nhi, sau đó cô ghé vào lỗ tai Thẩm Thừa Diệu kể lại hành vi phi lễ vừa rồi của Thẩm Thừa Tông với Lưu thị! Có ít người không thể nuông chiều, hơn nữa làm trượng phu nên bảo vệ tốt thê tử!
Thẩm Thừa Diệu nghe xong, vừa rồi hoàn toàn không có tâm tư, giờ phẫn nộ như mãnh thú mất lý trí, khống chế như thế nào cũng không khống chế được, hắn trực tiếp đánh một quyền vào đầu Thẩm Thừa Tông!
Khó trách! Hắn nói, rõ ràng hắn thấy Hiểu Nhi đã kéo Lưu thị né tránh, sao lão nhị còn đụng vào nàng! Thì ra hắn ta đang có chủ ý xấu xa như vậy!
Làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, có lỗi với hắn, còn yêu cầu hiên ngang lẫm liệt bảo mình giúp hắn, quả thực si tâm vọng tưởng!
Thật sự là có thể nhịn, nhưng không thể nhịn!
Những người đứng xem đều giật mình, có vài bà vợ nhát gan thậm chí còn hét lên! Sao đột nhiên lại đánh nhau?
“Đúng, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, về sau đừng đến phiền ta, nếu còn dám bất kính với mẹ đứa nhỏ, cũng đừng trách ta không khách khí!”
Thẩm Thừa Diệu bị Lưu thị và Đại Thạch kéo đi, chỉ có thể buông lời đe dọa với Thẩm Thừa Tông!
“Lão tam, ngươi đột nhiên nổi điên cái gì!” Thẩm Thừa Tông lau vết máu trên khóe miệng!
“Vừa rồi ngươi làm chuyện gì, tự ngươi biết! Về sau đến gần một bước, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro