Quặng Kim Loại Quý Hiếm? (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
"Hiểu Nhi, tỉnh rồi hả tới đây nương mặc quần áo cho con.". Lưu thị đang dựa vào tường thêu thùa may vá phát hiện Hiểu Nhi tỉnh ngủ vội buông việc trong tay cầm lấy áo ngoài tính mặc vào cho nàng.
"Nương con tự mặc được." Hiểu Nhi cầm áo lưu loát mặc vào. Nàng cũng không phải là tiểu hài tử chân chính, thật tình không có thói quen để người khác giúp mình mặc quần áo.
Hiểu Nhi mặc tốt quần áo, dựa vào ký ức nguyên chủ đi múc nước rửa mặt, trở lại trong phòng Lưu thị đã đem bàn đặt lên giường đất, trên mặt bàn để chén cháo loãng cùng hai cái màn thầu nhỏ. Thấy hai cái bánh Hiểu Nhi liền biết đây chính là nương để dành phần ăn cho mình, trong lòng ấm áp nàng lấy một cái bánh màn thầu đưa tới miệng Lưu thị.
"Nương, con không ăn hết nhiều như vậy được, người giúp con ăn một cái đi."
"Nương đã ăn rồi, hiện tại không đói bụng, con mau ăn đi." Lưu thị cười đẩy tay Hiểu Nhi ra.
"Nương con giơ tay lâu mỏi quá, người ăn đi." Hiểu Nhi nói xong trực tiếp đem bánh nhét vào tận miệng Lưu thị. Ở hiện đại Thẩm Hiểu Hiểu vốn dĩ là tiểu công chúa nhỏ nhất nhà nên nàng thật biết cách làm nũng.
"Con cái đứa nhỏ này, nương đã nói là không ăn." Lưu thị quay đầu né tránh.
"Màn thầu đều đυ.ng vào tới miệng nương rồi, con mới không cần ăn nước miếng của nương đâu, người mau cầm lấy đi, tay con mỏi chết rồi!" Hiểu Nhi giả vờ mệt mỏi lắc lắc cổ tay.
"Con cái đứa nhỏ này, lấy đâu ra lắm chủ ý nhiều như vậy." Lưu thị bất đắc dĩ nhận màn thầu cầm ăn.
Ăn qua cơm sáng, Hiểu Nhi nhàm chán lật rổ kim chỉ của nương ra xem thấy bên trong có một cái hà bao đang thêu dở một nửa, mặt trên thêu hoa sen còn thiếu một mảnh lá cây liền hoàn thành xong, nhưng vẫn nhìn ra đường thêu thật sinh động như thật. Tài thêu thùa của nương thật tốt, xem ra mình phải học mới được. Tri thức không bao giờ là thừa, ở kiếp trước Hiểu Hiểu cũng là người rất có tinh thần ham học hỏi.
"Nương, cái hà bao này thêu sắp xong rồi sao người không thêu nốt vì cái gì lại đi thêu khăn?"
"Khăn là vì tiểu cô của ngươi cần dùng nên nương phải vội thêu trước."
"Nga," Hiểu Nhi đáp ứng rồi lại lật xem đồ vật trong rổ. Cái tiểu cô này của Hiểu Nhi cũng là một loại cực phẩm, ham ăn lười làm nghĩ bản thân có vài phần tư sắc nên tâm tính cao ngạo.
Hiểu Nhi nhìn đến dưới đáy rổ có một khối đá màu trắng, cầm lên ngắm mới phát hiện giống hình con thiên nga, khối đá bóng loáng, không phải ngọc thạch cũng không biết là chất liệu gì, nhìn cũng khá xinh đẹp hẳn là khoáng thạch quý hiếm. Bằng ký ức của nguyên chủ nàng biết là nguyên chủ nhặt được khối đá này ở bờ sông, hàng ngày đều rất thích chơi nó. Hiểu Nhi buông cục đá, tiếp tục mò xem bên trong rổ thêu, ngón tay không cẩn thận bị cây kim ghim ở hà bao đang thêu dở đâm vào tay, lập tức một giọt máu ứa ra, nàng rụt vội tay về giọt máu văng tới trên cục đá, sau đó cục đá liền vô ảnh vô tung biến mất.
"A !" Hiểu Nhi kinh ngạc kêu lên.
Lưu thị đang giúp tiểu nữ nhi thay tã nghe được tiếng kêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cho rằng nàng chỉ là bị kim đâm một chút nên lại cúi xuống tiếp tục đổi tã.
"Trong rổ có châm, con phải cẩn thận một chút!"
"Nương, cục đá màu trắng tự nhiên không thấy!" Hiểu Nhi ngạc nhiên cực kỳ.
"Không thấy sao? Lúc trước đặt trong rổ mà, có lẽ Hạo Nhi cầm đi chơi rồi, nếu không chờ nó về con hỏi nó đi."
Lưu thị mấy ngày nay vội thêu khăn nên cũng không để ý lúc lấy đồ thêu cục đá còn trong rổ hay không.
Phục hồi lại tinh thần, Hiểu Nhi theo trực giác không đem chi tiết cục đá đột nhiên biến mất nói ra. Cổ đại mọi người đều mê tín, nói ra nghe có vẻ quá doạ người.
"Nga, con nhớ ra rồi lần đó con mang ra ngoài chơi bị rớt, quên không tìm." May mắn nương chỉ lo thay tã cho tiểu muội muội không nhìn đến tay mình đã cầm cục đá.
"Nương con tự mặc được." Hiểu Nhi cầm áo lưu loát mặc vào. Nàng cũng không phải là tiểu hài tử chân chính, thật tình không có thói quen để người khác giúp mình mặc quần áo.
Hiểu Nhi mặc tốt quần áo, dựa vào ký ức nguyên chủ đi múc nước rửa mặt, trở lại trong phòng Lưu thị đã đem bàn đặt lên giường đất, trên mặt bàn để chén cháo loãng cùng hai cái màn thầu nhỏ. Thấy hai cái bánh Hiểu Nhi liền biết đây chính là nương để dành phần ăn cho mình, trong lòng ấm áp nàng lấy một cái bánh màn thầu đưa tới miệng Lưu thị.
"Nương, con không ăn hết nhiều như vậy được, người giúp con ăn một cái đi."
"Nương đã ăn rồi, hiện tại không đói bụng, con mau ăn đi." Lưu thị cười đẩy tay Hiểu Nhi ra.
"Nương con giơ tay lâu mỏi quá, người ăn đi." Hiểu Nhi nói xong trực tiếp đem bánh nhét vào tận miệng Lưu thị. Ở hiện đại Thẩm Hiểu Hiểu vốn dĩ là tiểu công chúa nhỏ nhất nhà nên nàng thật biết cách làm nũng.
"Con cái đứa nhỏ này, nương đã nói là không ăn." Lưu thị quay đầu né tránh.
"Màn thầu đều đυ.ng vào tới miệng nương rồi, con mới không cần ăn nước miếng của nương đâu, người mau cầm lấy đi, tay con mỏi chết rồi!" Hiểu Nhi giả vờ mệt mỏi lắc lắc cổ tay.
"Con cái đứa nhỏ này, lấy đâu ra lắm chủ ý nhiều như vậy." Lưu thị bất đắc dĩ nhận màn thầu cầm ăn.
Ăn qua cơm sáng, Hiểu Nhi nhàm chán lật rổ kim chỉ của nương ra xem thấy bên trong có một cái hà bao đang thêu dở một nửa, mặt trên thêu hoa sen còn thiếu một mảnh lá cây liền hoàn thành xong, nhưng vẫn nhìn ra đường thêu thật sinh động như thật. Tài thêu thùa của nương thật tốt, xem ra mình phải học mới được. Tri thức không bao giờ là thừa, ở kiếp trước Hiểu Hiểu cũng là người rất có tinh thần ham học hỏi.
"Nương, cái hà bao này thêu sắp xong rồi sao người không thêu nốt vì cái gì lại đi thêu khăn?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Khăn là vì tiểu cô của ngươi cần dùng nên nương phải vội thêu trước."
"Nga," Hiểu Nhi đáp ứng rồi lại lật xem đồ vật trong rổ. Cái tiểu cô này của Hiểu Nhi cũng là một loại cực phẩm, ham ăn lười làm nghĩ bản thân có vài phần tư sắc nên tâm tính cao ngạo.
Hiểu Nhi nhìn đến dưới đáy rổ có một khối đá màu trắng, cầm lên ngắm mới phát hiện giống hình con thiên nga, khối đá bóng loáng, không phải ngọc thạch cũng không biết là chất liệu gì, nhìn cũng khá xinh đẹp hẳn là khoáng thạch quý hiếm. Bằng ký ức của nguyên chủ nàng biết là nguyên chủ nhặt được khối đá này ở bờ sông, hàng ngày đều rất thích chơi nó. Hiểu Nhi buông cục đá, tiếp tục mò xem bên trong rổ thêu, ngón tay không cẩn thận bị cây kim ghim ở hà bao đang thêu dở đâm vào tay, lập tức một giọt máu ứa ra, nàng rụt vội tay về giọt máu văng tới trên cục đá, sau đó cục đá liền vô ảnh vô tung biến mất.
"A !" Hiểu Nhi kinh ngạc kêu lên.
Lưu thị đang giúp tiểu nữ nhi thay tã nghe được tiếng kêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cho rằng nàng chỉ là bị kim đâm một chút nên lại cúi xuống tiếp tục đổi tã.
"Trong rổ có châm, con phải cẩn thận một chút!"
"Nương, cục đá màu trắng tự nhiên không thấy!" Hiểu Nhi ngạc nhiên cực kỳ.
"Không thấy sao? Lúc trước đặt trong rổ mà, có lẽ Hạo Nhi cầm đi chơi rồi, nếu không chờ nó về con hỏi nó đi."
Lưu thị mấy ngày nay vội thêu khăn nên cũng không để ý lúc lấy đồ thêu cục đá còn trong rổ hay không.
Phục hồi lại tinh thần, Hiểu Nhi theo trực giác không đem chi tiết cục đá đột nhiên biến mất nói ra. Cổ đại mọi người đều mê tín, nói ra nghe có vẻ quá doạ người.
"Nga, con nhớ ra rồi lần đó con mang ra ngoài chơi bị rớt, quên không tìm." May mắn nương chỉ lo thay tã cho tiểu muội muội không nhìn đến tay mình đã cầm cục đá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro