Thu Hoạch Xong (2)
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-13 20:23:23
Thu xong thóc lại thu đậu phộng, bắp, khoai lang đỏ trên ruộng cạn, đậu nành, hạt mè trên ruộng cát. Lúc này mấy đứa nhỏ như Hiểu Nhi cũng tới hỗ trợ, Hiểu Nhi mới phát hiện phương pháp trồng trọt ở nơi này có vấn đề, khoai lang đỏ yêu cầu về đất không cao, nên trồng khoai lang đỏ ở ruộng cát, hạt mè nên gieo ở nơi địa thế cao ráo thổ tầng thâm hậu, đất mềm xốp, màu mỡ mới tốt, năm tiếp theo liền phải sửa.
Lý thị rất biết tính kế, vốn dĩ Thẩm lão gia và Thẩm Thừa Diệu đều muốn đem lúa ngoài ruộng thu, sau đến hoa màu trong đất, nhưng Lý thị không chịu nói cả nhà nên thu xong của nhà nhị phòng, để tránh bị lẫn lộn, lại phải phân thêm lần nữa, thu xong của nhà bà ta thì lấy cớ chuồn mất.
Nhưng là chịu khổ một lần sẽ ghi nhớ một lần, đối với hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lại chưa chắc không phải chuyện tốt. Trên đời có rất nhiều người có thể trợ giúp người khác không cần điều kiện, không cần báo đáp, nhưng không có nghĩa có thể tính kế và cố ý chiếm tiện nghi. Ai bị tính kế càng nhiều, thì càng không để người ta dắt mũi, tránh xa người đó. Người nào đối xử với mình tốt, thì nhất định sẽ càng tốt với họ ngược lại người nào chỉ biết tính kế chiếm tiện nghi người khác, mình cũng không tính kế lại mà chỉ biết xa lánh, đây chính là cái giá lớn nhất mà họ phải trả.
Bầu trời quang đãng, Hiểu Nhi và hai đứa nhỏ cũng đi theo hỗ trợ thu đậu phộng. Cảnh Kiệt ba tuổi không giúp được gì, ở trên mặt đất chơi một mình, nhưng cũng không làm người lớn lo lắng, cản trở người lớn làm việc.
Lại bận thêm một tháng, cuối cùng cũng thu xong hết hoa màu trên ruộng. Nhưng cũng chưa hoàn thành, còn phải phơi khô, tuốt hạt, cất vào kho. Thẩm Thừa Diệu và vợ chồng Thẩm Thừa Tổ càng gầy hơn, đen hơn. Đây là còn có sự trợ giúp của nước không gian mới được như vậy. Một số người vì dầm mưa gặt gấp mà ốm, may mắn có La đại phu trong thôn, y thuật cao minh, phí khám bệnh lại rẻ.
Lưu thị cũng ở cữ xong, Thẩm Thừa Diệu muốn đi đón nàng về nhà. Vừa nói ra xong thì mấy đứa nhỏ cũng muốn đi theo. Thẩm Thừa Diệu nghĩ đã lâu bọn trẻ chưa về nhà ông bà ngoại, liền đồng ý.
Thẩm Thừa Diệu lái xe bò, cả nhà vui vẻ chạy về hướng huyện thành. Nhà mẹ đẻ Lưu thị ở phương hướng ngược lại so với trấn trên. Rất gần với huyện thành. Cho nên người thôn đó không tới trấn trên họp chợ mà là đi vào huyện.
Ngồi trên xe bò Hiểu Nhi cảm thấy sắp gãy ra từng mảnh, cuối cùng cũng đến Quế Thọ thôn, Cảnh Hạo nhảy xuống xe bò đầu tiên, chạy vào trong nhà bà ngoại, vừa chạy vừa hét: “Bà ngoại, cháu tới rồi.”
Nhà mẹ đẻ Lưu thị ở cuối Quế Thọ thôn, rất gần đường lớn. Mẹ của Lưu thị, Lưu Lâm thị ở trong phòng nghe thấy, vội từ trong phòng chạy ra, thấy con rể dẫn cháu ngoại tới, rất là cao hứng. Đỡ lấy Cảnh Hạo đang lao vào trong ngực: “Ây da, Cảnh Hạo nhà ta một tháng không gặp, hình như cao lên rồi.”
“Thật sao ạ? Cao lên sao? Chẳng trách cháu thấy quần ngắn đi.” Thẩm Cảnh Hạo nghe xong rất cao hứng, hắn hy vọng mình có thể lớn nhanh, như vậy thì có thể giúp cha mẹ làm càng nhiều việc, cha mẹ cũng không cần vất vả nữa.
Thẩm Thừa Diệu cũng xuống xe: “Nương, con tới đón Mẫn Linh về nhà. Làm phiền nương trong khoảng thời gian này rồi,” một bên nói một bên dỡ đồ trên xe bò xuống.
Lý thị rất biết tính kế, vốn dĩ Thẩm lão gia và Thẩm Thừa Diệu đều muốn đem lúa ngoài ruộng thu, sau đến hoa màu trong đất, nhưng Lý thị không chịu nói cả nhà nên thu xong của nhà nhị phòng, để tránh bị lẫn lộn, lại phải phân thêm lần nữa, thu xong của nhà bà ta thì lấy cớ chuồn mất.
Nhưng là chịu khổ một lần sẽ ghi nhớ một lần, đối với hai huynh đệ Thẩm Thừa Diệu và Thẩm Thừa Tổ lại chưa chắc không phải chuyện tốt. Trên đời có rất nhiều người có thể trợ giúp người khác không cần điều kiện, không cần báo đáp, nhưng không có nghĩa có thể tính kế và cố ý chiếm tiện nghi. Ai bị tính kế càng nhiều, thì càng không để người ta dắt mũi, tránh xa người đó. Người nào đối xử với mình tốt, thì nhất định sẽ càng tốt với họ ngược lại người nào chỉ biết tính kế chiếm tiện nghi người khác, mình cũng không tính kế lại mà chỉ biết xa lánh, đây chính là cái giá lớn nhất mà họ phải trả.
Bầu trời quang đãng, Hiểu Nhi và hai đứa nhỏ cũng đi theo hỗ trợ thu đậu phộng. Cảnh Kiệt ba tuổi không giúp được gì, ở trên mặt đất chơi một mình, nhưng cũng không làm người lớn lo lắng, cản trở người lớn làm việc.
Lại bận thêm một tháng, cuối cùng cũng thu xong hết hoa màu trên ruộng. Nhưng cũng chưa hoàn thành, còn phải phơi khô, tuốt hạt, cất vào kho. Thẩm Thừa Diệu và vợ chồng Thẩm Thừa Tổ càng gầy hơn, đen hơn. Đây là còn có sự trợ giúp của nước không gian mới được như vậy. Một số người vì dầm mưa gặt gấp mà ốm, may mắn có La đại phu trong thôn, y thuật cao minh, phí khám bệnh lại rẻ.
Lưu thị cũng ở cữ xong, Thẩm Thừa Diệu muốn đi đón nàng về nhà. Vừa nói ra xong thì mấy đứa nhỏ cũng muốn đi theo. Thẩm Thừa Diệu nghĩ đã lâu bọn trẻ chưa về nhà ông bà ngoại, liền đồng ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thừa Diệu lái xe bò, cả nhà vui vẻ chạy về hướng huyện thành. Nhà mẹ đẻ Lưu thị ở phương hướng ngược lại so với trấn trên. Rất gần với huyện thành. Cho nên người thôn đó không tới trấn trên họp chợ mà là đi vào huyện.
Ngồi trên xe bò Hiểu Nhi cảm thấy sắp gãy ra từng mảnh, cuối cùng cũng đến Quế Thọ thôn, Cảnh Hạo nhảy xuống xe bò đầu tiên, chạy vào trong nhà bà ngoại, vừa chạy vừa hét: “Bà ngoại, cháu tới rồi.”
Nhà mẹ đẻ Lưu thị ở cuối Quế Thọ thôn, rất gần đường lớn. Mẹ của Lưu thị, Lưu Lâm thị ở trong phòng nghe thấy, vội từ trong phòng chạy ra, thấy con rể dẫn cháu ngoại tới, rất là cao hứng. Đỡ lấy Cảnh Hạo đang lao vào trong ngực: “Ây da, Cảnh Hạo nhà ta một tháng không gặp, hình như cao lên rồi.”
“Thật sao ạ? Cao lên sao? Chẳng trách cháu thấy quần ngắn đi.” Thẩm Cảnh Hạo nghe xong rất cao hứng, hắn hy vọng mình có thể lớn nhanh, như vậy thì có thể giúp cha mẹ làm càng nhiều việc, cha mẹ cũng không cần vất vả nữa.
Thẩm Thừa Diệu cũng xuống xe: “Nương, con tới đón Mẫn Linh về nhà. Làm phiền nương trong khoảng thời gian này rồi,” một bên nói một bên dỡ đồ trên xe bò xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro