Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Lần Đầu Gặp Mặt
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-16 06:57:05
Ôn Noãn còn chưa kịp thấy rõ người mở cửa thì sói xám đã như một trận gió mang theo nàng chạy ra ngoài.
Viên quản gia chà xát đôi mắt: Hình như ông ấy thấy sói xám mang theo vợ trở về?
Không đúng, phi phi phi, nào có chuyện chó sói cưới con người làm vợ bao giờ!
Ông ấy nhanh chóng đuổi theo.
Chủ tử ghét nhất là nhìn thấy nữ nhân!
Đại Hôi lang đưa Ôn Noãn tới trước một cái đình.
Đình được xây dựng ở phía trên một cái hồ xanh biếc, hiện tại mới vừa tiến vào cuối mùa thu, lá sen trong hồ tàn úa, trên bờ liễu rủ nhiễm vàng, có thể tưởng tượng ra giữa hè nơi đây sẽ là một cảnh đẹp thế nào.
Trong đình có một mỹ nam đang ngồi đọc sách.
Sườn mặt nam tử đẹp đến rung động lòng người, một thân quần áo màu xám bạc ở dưới nắng sớm màu vàng lộ ra tia sáng lạnh lẽo, cũng giống như hắn, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, đẩy người tránh xa ngàn dặm nhưng lại rực rỡ lóa mắt, khiến cho người khác không thể nào bỏ qua!
Lúc này hắn quay đầu nhìn lại, hình dáng như đao khắc sâu, gương mặt vô cùng tuyệt mỹ, mặt mày có một vẻ thong dong và thanh tịnh.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy người đang ngồi trên lưng sói xám, cặp mắt đào hoa thon dài hơi quyến rũ kia liếc mắt một cái.
Mắt hắn lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, vẻ mặt lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra khí lạnh thấu xương.
Là hắn!
Là người nam nhân đã cứu nguyên chủ! Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Noãn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.
Thật sự là người nam nhân này nhìn quá đẹp, nàng ở trong trí nhớ của nguyên chủ được ấn tượng khắc sâu.
Ôn Noãn đón nhận ánh mắt khiếp người của hắn, không chút hoang mang từ trên lưng con sói xuống, chỉ chỉ vào sói xám: “Nó mạnh mẽ muốn mang tôi đến, nói là muốn chữa bệnh cho người nhà.”
Ngày đó có thể ra tay cứu người, chứng minh người này không xấu.
Chẳng sợ khí thế của hắn khiến cho người ta rất sợ hãi.
Thì Ôn Noãn cũng không sợ.
Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên hơi co rút.
Chữa bệnh cho người nhà?
Ai là người nhà với một con chó sói!
Nha đầu này ẩn ý là mắng hắn đây mà!
Hắn rũ mắt xuống, tầm mắt khiếp người dừng ở trên người sói xám, giọng điệu không tốt:
“Đại Hôi?”
Nếu nó không giải thích một chút vì sao lại đưa nữ tử này trở về thì đêm nay hắn sẽ ăn thịt chó sói!
Thân thể người nam nhân vừa động, Ôn Noãn lập tức phát hiện tay phải của mỹ nam mất tự nhiên mà rũ ở một bên.
Đây là đã bị phế rồi!
Sói xám ngồi xổm xuống, chân trước bên phải của nó giật giật, sau đó nâng lên, chỉ chỉ Ôn Noãn, lại buông xuống. Tiếp theo nó nâng chân trước bên trái của nó lên chỉ vào tay phải của Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó nó đem chân trước bên phải đặt lên chân trước bên trái.
Khoé miệng Ôn Noãn co rút lại.
Nàng xem đã hiểu!
Đây là nó đang dùng ngôn ngữ tứ chi để biểu đạt tay nàng có thể chữa khỏi cho tay người nam nhân nguy hiểm trước mắt này!
Khó trách lúc ấy khi cứu nguyên chủ, hắn dùng một bàn tay giống như diều hâu quắp lấy gà con tóm lấy sau cổ của nguyên chủ, sau đó lôi lên bờ rồi cứ thế ném đến bờ sông.
Nạp Lan Cẩn Niên xem cũng đã hiểu, chỉ là hắn rất hoài nghi.
Hắn cũng nhận ra tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương đã nhảy sông tự sát ngày đó.
Vừa thấy chính là người bị bệnh tật ốm yếu, vậy mà nàng có thể chữa trị tay cho mình?
Nhưng sói xám chưa bao giờ là một con sói sẽ nói lung tung.
“Đại Hôi nói, cô có thể chữa trị tay cho ta”.
Viên quản gia chà xát đôi mắt: Hình như ông ấy thấy sói xám mang theo vợ trở về?
Không đúng, phi phi phi, nào có chuyện chó sói cưới con người làm vợ bao giờ!
Ông ấy nhanh chóng đuổi theo.
Chủ tử ghét nhất là nhìn thấy nữ nhân!
Đại Hôi lang đưa Ôn Noãn tới trước một cái đình.
Đình được xây dựng ở phía trên một cái hồ xanh biếc, hiện tại mới vừa tiến vào cuối mùa thu, lá sen trong hồ tàn úa, trên bờ liễu rủ nhiễm vàng, có thể tưởng tượng ra giữa hè nơi đây sẽ là một cảnh đẹp thế nào.
Trong đình có một mỹ nam đang ngồi đọc sách.
Sườn mặt nam tử đẹp đến rung động lòng người, một thân quần áo màu xám bạc ở dưới nắng sớm màu vàng lộ ra tia sáng lạnh lẽo, cũng giống như hắn, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, đẩy người tránh xa ngàn dặm nhưng lại rực rỡ lóa mắt, khiến cho người khác không thể nào bỏ qua!
Lúc này hắn quay đầu nhìn lại, hình dáng như đao khắc sâu, gương mặt vô cùng tuyệt mỹ, mặt mày có một vẻ thong dong và thanh tịnh.
Nạp Lan Cẩn Niên thấy người đang ngồi trên lưng sói xám, cặp mắt đào hoa thon dài hơi quyến rũ kia liếc mắt một cái.
Mắt hắn lạnh lùng nhìn Ôn Noãn, vẻ mặt lạnh lẽo, mơ hồ lộ ra khí lạnh thấu xương.
Là hắn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là người nam nhân đã cứu nguyên chủ! Từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Ôn Noãn chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra.
Thật sự là người nam nhân này nhìn quá đẹp, nàng ở trong trí nhớ của nguyên chủ được ấn tượng khắc sâu.
Ôn Noãn đón nhận ánh mắt khiếp người của hắn, không chút hoang mang từ trên lưng con sói xuống, chỉ chỉ vào sói xám: “Nó mạnh mẽ muốn mang tôi đến, nói là muốn chữa bệnh cho người nhà.”
Ngày đó có thể ra tay cứu người, chứng minh người này không xấu.
Chẳng sợ khí thế của hắn khiến cho người ta rất sợ hãi.
Thì Ôn Noãn cũng không sợ.
Khoé miệng Nạp Lan Cẩn Niên hơi co rút.
Chữa bệnh cho người nhà?
Ai là người nhà với một con chó sói!
Nha đầu này ẩn ý là mắng hắn đây mà!
Hắn rũ mắt xuống, tầm mắt khiếp người dừng ở trên người sói xám, giọng điệu không tốt:
“Đại Hôi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nó không giải thích một chút vì sao lại đưa nữ tử này trở về thì đêm nay hắn sẽ ăn thịt chó sói!
Thân thể người nam nhân vừa động, Ôn Noãn lập tức phát hiện tay phải của mỹ nam mất tự nhiên mà rũ ở một bên.
Đây là đã bị phế rồi!
Sói xám ngồi xổm xuống, chân trước bên phải của nó giật giật, sau đó nâng lên, chỉ chỉ Ôn Noãn, lại buông xuống. Tiếp theo nó nâng chân trước bên trái của nó lên chỉ vào tay phải của Nạp Lan Cẩn Niên, sau đó nó đem chân trước bên phải đặt lên chân trước bên trái.
Khoé miệng Ôn Noãn co rút lại.
Nàng xem đã hiểu!
Đây là nó đang dùng ngôn ngữ tứ chi để biểu đạt tay nàng có thể chữa khỏi cho tay người nam nhân nguy hiểm trước mắt này!
Khó trách lúc ấy khi cứu nguyên chủ, hắn dùng một bàn tay giống như diều hâu quắp lấy gà con tóm lấy sau cổ của nguyên chủ, sau đó lôi lên bờ rồi cứ thế ném đến bờ sông.
Nạp Lan Cẩn Niên xem cũng đã hiểu, chỉ là hắn rất hoài nghi.
Hắn cũng nhận ra tiểu cô nương này chính là tiểu cô nương đã nhảy sông tự sát ngày đó.
Vừa thấy chính là người bị bệnh tật ốm yếu, vậy mà nàng có thể chữa trị tay cho mình?
Nhưng sói xám chưa bao giờ là một con sói sẽ nói lung tung.
“Đại Hôi nói, cô có thể chữa trị tay cho ta”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro