Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Nấu Cháo Gà
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-16 06:57:05
Đừng nhìn nàng như vậy chứ?
Ôn Noãn ho khan, ra vẻ thần bí nói: "Nhiên nhi, tỷ nói cho muội biết một bí mật, muội đừng có nói cho ai khác nghe nha! Sau khi tỷ rơi xuống nước hôn mê vài ngày, khi đó tỷ đã mơ một giấc mơ rất dài, cũng mơ thấy có rất nhiều người, mà người ở nơi đó biết rất nhiều thứ nên tỷ đã học được nhiều thứ khác ở trong mơ, học được cả cách kiếm thật nhiều tiền. Trong đó còn có người xào ốc để bán bún ốc kiếm bạc. Tỷ cũng không biết giấc mơ này có thật hay không cho nên muốn thử xem sao. Nếu là thật, vậy thì từ nay về sau chúng ta đã có thể nhanh chóng kiếm được bạc, sống những ngày tốt hơn."
"Giấc mơ đều là giả." Ôn Nhiên suýt chút nữa đã trừng lớn mắt, nàng còn tưởng là bí mật gì!
Cũng chỉ là một giấc mơ!
"Tỷ cảm thấy nó rất chân thực! Tỷ muốn thử, nếu là giả thì cứ quên đi, còn nếu là thật thì sao? Thì sau này nhà chúng ta có thể kiếm được rất nhiều bạc, mua được căn nhà lớn, mua đất, mở cửa tiệm, hơn nữa hai ca ca cũng có thể đến trường, làm rạng rỡ tổ tông, đại tỷ và nhị tỷ cũng có thể về nhà."
Lời nói của Ôn Noãn đã khiến Ôn Nhiên dao động, cô bé cũng muốn kiếm bạc.
Cô bé liếc mắt nhìn những con ốc nằm đầy trong lòng sông, dù sao cũng cứ thử xem sao!
"Được rồi, chúng ta bắt một ít ốc về thử xem sao, dù sao cũng không tốn bạc."
Ôn Noãn mỉm cười: "Đúng, dù sao cũng không tốn bạc, chúng ta bắt nhiều một chút!"
Ôn Noãn xoay người xắn ống quần.
"Được. À, tam tỷ, tỷ đừng xuống nước! Để muội làm là được." Ôn Nhiên ném gà rừng trong tay ở bên bờ sông, cô bé xắn ống quần lên một cách thành thục, đá văng đôi giày đã thủng lỗ chỗ của mình, bắt đầu xuống nước bắt ốc.
"Được." Ôn Noãn cũng đồng ý, bên bờ sông cũng có rất nhiều ốc, nàng có thể nhặt một chút.
Nàng không xuống dưới nước cũng không sao.
"Tỷ đi hái hai miếng lá cây đến để gói lại." Ôn Noãn đi đến chân núi hái mấy cái lá cây lớn hình tròn, dùng để đựng ốc.
Không đến nửa khắc, Ôn Nhiên đã bắt được hai gói ốc, hai người vui vẻ về nhà.
Con sói xám ở trên núi nhìn hai người đã đi vào cửa nhà thì nó mới quay đầu trở về.
Hai người về đến nhà, trong nhà vẫn chưa có ai trở về.
"Tam tỷ, ốc nước ngọt này xử lý thế nào?"
Ôn Noãn đổ một chậu nước trong, ngâm những con ốc nước ngọt đã được rửa sạch bùn ở trong sông vào trong chậu nước: "Muội cứ để ngâm như vậy một ngày một đêm, đừng động vào nó, nó sẽ nhả ra tất cả bùn trong bụng một cách sạch sẽ."
Ôn Noãn còn muốn bỏ chút muối, nhưng nghĩ đến muối ở đây rất quý, mà nước sông ở cổ đại cũng không có bẩn nên ốc này chỉ cần nhả sạch bùn là có thể yên tâm ăn.
"Nhiên nhi, chúng ta giết gà rừng đi, sau đó nấu cháo gà, hôm nay chúng ta sẽ ăn được ăn món cháo gà thơm ngon!
"Dạ, giết một con, giữ lại một con gà và con thỏ để đem lên trấn bán."
"Không cần bán, tất cả đều làm thịt, bán cũng không thể mua thịt! Cứ ăn hết."
Ôn Niên ngẫm nghĩ thấy cũng đúng.
Hiện tại tam tỷ bởi vì mỗi ngày đều ăn cháo thịt nên thân thể cũng tốt hơn nhiều, bạc trong nhà do ông nội cho đều đã lấy đi mua thịt hết.
Hai tỷ muội bắt đầu nấu nước giết gà.
Hai tỷ muội đều biết giết gà, nhưng thỏ hoang thì cả hai không biết lột da mà chờ Ôn Gia Thụy về xử lý.
Một bộ lông thỏ nguyên vẹn có thể bán được trên hai mươi văn, những bộ da lông của thỏ hoang được xử lý tốt có thể được mua với gia năm mươi văn, nhưng mà còn phải nhìn màu lông.
Sau một lúc lâu, một nồi cháo gà đặc, mềm dẻo và thơm nồng đã được nấu xong.
Bỏ thêm ít hành lá đã cắt nhỏ trước đó, không chỉ làm cho tăng độ tươi ngon của cháo gà mà còn khiến món cháo gà thơm và thêm đẹp mắt.
"Thơm quá!" Ôn Nhiên ngửi mùi hương, nhìn cháo trong nồi, bụng cũng kêu ùng ục.
Ôn Noãn cũng đói bụng, nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, mặt trời gay gắt nhô lên cao, đã là giữa trưa: "Bà nội cùng mẹ sao vẫn chưa về?"
Đến trưa, Ôn Gia Thụy cùng hai huynh đệ không trở về ăn cơm, chỉ có Vương thị cùng Ngô thị trở về ăn cơm.
Sáng sớm hôm nay Vương thị cùng Ngô thị phải đến thôn bên cạnh giúp nhà địa chủ Phùng giặt quần áo bẩn.
"Có lẽ hôm nay nhiều việc nên mọi người về trễ! Nhưng có lẽ cũng sẽ sớm thôi." Tình huống như vậy đôi khi sẽ xảy ra, Ôn Nhiên nói không cần để ý.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến một tiếng gọi của một người phụ nữ: "Nhiên nhi, Nhiên nhi, có ở nhà không? Mau mở cửa, có chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì!" Ôn Nhiên sợ đến mức vội chạy nhanh mở cửa trúc ra.
Ôn Noãn cũng đứng lên.
Ôn Noãn ho khan, ra vẻ thần bí nói: "Nhiên nhi, tỷ nói cho muội biết một bí mật, muội đừng có nói cho ai khác nghe nha! Sau khi tỷ rơi xuống nước hôn mê vài ngày, khi đó tỷ đã mơ một giấc mơ rất dài, cũng mơ thấy có rất nhiều người, mà người ở nơi đó biết rất nhiều thứ nên tỷ đã học được nhiều thứ khác ở trong mơ, học được cả cách kiếm thật nhiều tiền. Trong đó còn có người xào ốc để bán bún ốc kiếm bạc. Tỷ cũng không biết giấc mơ này có thật hay không cho nên muốn thử xem sao. Nếu là thật, vậy thì từ nay về sau chúng ta đã có thể nhanh chóng kiếm được bạc, sống những ngày tốt hơn."
"Giấc mơ đều là giả." Ôn Nhiên suýt chút nữa đã trừng lớn mắt, nàng còn tưởng là bí mật gì!
Cũng chỉ là một giấc mơ!
"Tỷ cảm thấy nó rất chân thực! Tỷ muốn thử, nếu là giả thì cứ quên đi, còn nếu là thật thì sao? Thì sau này nhà chúng ta có thể kiếm được rất nhiều bạc, mua được căn nhà lớn, mua đất, mở cửa tiệm, hơn nữa hai ca ca cũng có thể đến trường, làm rạng rỡ tổ tông, đại tỷ và nhị tỷ cũng có thể về nhà."
Lời nói của Ôn Noãn đã khiến Ôn Nhiên dao động, cô bé cũng muốn kiếm bạc.
Cô bé liếc mắt nhìn những con ốc nằm đầy trong lòng sông, dù sao cũng cứ thử xem sao!
"Được rồi, chúng ta bắt một ít ốc về thử xem sao, dù sao cũng không tốn bạc."
Ôn Noãn mỉm cười: "Đúng, dù sao cũng không tốn bạc, chúng ta bắt nhiều một chút!"
Ôn Noãn xoay người xắn ống quần.
"Được. À, tam tỷ, tỷ đừng xuống nước! Để muội làm là được." Ôn Nhiên ném gà rừng trong tay ở bên bờ sông, cô bé xắn ống quần lên một cách thành thục, đá văng đôi giày đã thủng lỗ chỗ của mình, bắt đầu xuống nước bắt ốc.
"Được." Ôn Noãn cũng đồng ý, bên bờ sông cũng có rất nhiều ốc, nàng có thể nhặt một chút.
Nàng không xuống dưới nước cũng không sao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tỷ đi hái hai miếng lá cây đến để gói lại." Ôn Noãn đi đến chân núi hái mấy cái lá cây lớn hình tròn, dùng để đựng ốc.
Không đến nửa khắc, Ôn Nhiên đã bắt được hai gói ốc, hai người vui vẻ về nhà.
Con sói xám ở trên núi nhìn hai người đã đi vào cửa nhà thì nó mới quay đầu trở về.
Hai người về đến nhà, trong nhà vẫn chưa có ai trở về.
"Tam tỷ, ốc nước ngọt này xử lý thế nào?"
Ôn Noãn đổ một chậu nước trong, ngâm những con ốc nước ngọt đã được rửa sạch bùn ở trong sông vào trong chậu nước: "Muội cứ để ngâm như vậy một ngày một đêm, đừng động vào nó, nó sẽ nhả ra tất cả bùn trong bụng một cách sạch sẽ."
Ôn Noãn còn muốn bỏ chút muối, nhưng nghĩ đến muối ở đây rất quý, mà nước sông ở cổ đại cũng không có bẩn nên ốc này chỉ cần nhả sạch bùn là có thể yên tâm ăn.
"Nhiên nhi, chúng ta giết gà rừng đi, sau đó nấu cháo gà, hôm nay chúng ta sẽ ăn được ăn món cháo gà thơm ngon!
"Dạ, giết một con, giữ lại một con gà và con thỏ để đem lên trấn bán."
"Không cần bán, tất cả đều làm thịt, bán cũng không thể mua thịt! Cứ ăn hết."
Ôn Niên ngẫm nghĩ thấy cũng đúng.
Hiện tại tam tỷ bởi vì mỗi ngày đều ăn cháo thịt nên thân thể cũng tốt hơn nhiều, bạc trong nhà do ông nội cho đều đã lấy đi mua thịt hết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai tỷ muội bắt đầu nấu nước giết gà.
Hai tỷ muội đều biết giết gà, nhưng thỏ hoang thì cả hai không biết lột da mà chờ Ôn Gia Thụy về xử lý.
Một bộ lông thỏ nguyên vẹn có thể bán được trên hai mươi văn, những bộ da lông của thỏ hoang được xử lý tốt có thể được mua với gia năm mươi văn, nhưng mà còn phải nhìn màu lông.
Sau một lúc lâu, một nồi cháo gà đặc, mềm dẻo và thơm nồng đã được nấu xong.
Bỏ thêm ít hành lá đã cắt nhỏ trước đó, không chỉ làm cho tăng độ tươi ngon của cháo gà mà còn khiến món cháo gà thơm và thêm đẹp mắt.
"Thơm quá!" Ôn Nhiên ngửi mùi hương, nhìn cháo trong nồi, bụng cũng kêu ùng ục.
Ôn Noãn cũng đói bụng, nàng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, mặt trời gay gắt nhô lên cao, đã là giữa trưa: "Bà nội cùng mẹ sao vẫn chưa về?"
Đến trưa, Ôn Gia Thụy cùng hai huynh đệ không trở về ăn cơm, chỉ có Vương thị cùng Ngô thị trở về ăn cơm.
Sáng sớm hôm nay Vương thị cùng Ngô thị phải đến thôn bên cạnh giúp nhà địa chủ Phùng giặt quần áo bẩn.
"Có lẽ hôm nay nhiều việc nên mọi người về trễ! Nhưng có lẽ cũng sẽ sớm thôi." Tình huống như vậy đôi khi sẽ xảy ra, Ôn Nhiên nói không cần để ý.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến một tiếng gọi của một người phụ nữ: "Nhiên nhi, Nhiên nhi, có ở nhà không? Mau mở cửa, có chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì!" Ôn Nhiên sợ đến mức vội chạy nhanh mở cửa trúc ra.
Ôn Noãn cũng đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro