Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Khóc Lóc Ăn Vạ
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-22 16:14:09
Lại tới nữa! Ông Ôn cảm thấy một trận đau đầu.
“Dừng tay!” Ông Ôn vội tiến lên kéo Vương thị ra.
Chu thị thừa cơ cào vào mặt Vương thị, đem mặt Vương thị cào ra hoa, lúc bà ta lại định cào thêm một cái nữa thì ông Ôn đã hét lên giận giữ với Chu thị: “Đủ rồi, dừng tay!”
Còn thể thống gì!
Lúc này Chu thị mới thu tay lại, bà ta còn có chính sự phải làm nên không thèm so đo với tiện nhân này.
Chu thị ôm mặt, ngồi dưới đất khóc ròng nói: “Ô ô, tôi không sống nữa! Cả nhà tôi đều sẽ phải bị liên lụy đến cửa nát nhà tan! Ô ô, sao tôi lại xui xẻo như thế! Gả cho một người nam nhân, sinh con cho hắn, giúp hắn quang tông diệu tổ, hiện tại bị người ta bắt nạt, hắn không che chở thì thôi, lại còn muốn cho ngôi sao chổi kia hại chết cả nhà tôi! So với việc bị người ta hại chết thì thà tôi chết luôn đi cho rồi”.
Ông Ôn cảm thấy đau đầu: “Bà không thể nói chuyện bình thường được sao? Có việc gì thì có thể thương lượng!” Cái gì gọi là ông ấy không che chở cho bà ấy chứ?
Chu thị tức giận ngẩng đầu, đứng lên nói: “Sao lại nói tôi không nói chuyện bình thường? Ông bảo tôi nói chuyện bình thường, được, tôi nói! Lão nhân, hôm nay hoặc là vứt bỏ ngôi sao chổi này, hoặc là người của một phòng Vương thị phải dọn đi, nếu không thì tôi sẽ mang theo ba đứa con trai đi nhảy sông! Tôi tuyệt đối không thể làm cho ngôi sao chổi này tai họa một phòng nhà tôi”.
Cả nhà tiện nhân Vương thị yêu thương ngôi sao chổi kia như trân châu bảo bối, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý ném ngôi sao chổi này đi, cho nên mục đích cuối cùng của bà ta chính là đuổi hết cả phòng đê tiện nhà Vương thị đi!
Chỉ là chồng bà ta là một người mềm lòng, rõ ràng trước khi tới đây đã nói tốt rồi, thế mà sau khi nghe tiện nhân Vương thị này cầu xin thì lại thay đổi! Không buộc ông ấy thì không được!
Ông Ôn nhíu mày, Lượng nhi đọc sách giỏi, là hy vọng quang tông diệu tổ.
Chỉ là bắt nhà lão tứ dọn ra ngoài, dọn đi nơi nào? Bọn họ lại không có bạc.
Bạc của ông ấy thì đã bị Chu thị khóa kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không lấy ra.
Có biện pháp nào đẹp cả đôi đường hay không?
Chu thị thấy lão nhân không nói lời nào, lại khóc: “Ô ô, đáng thương Lượng nhi nhà ta là mầm Trạng Nguyên, hôm nay phải bị ngôi sao chổi này liên luỵ! Vương thị, bà không ném ngôi sao chổi này đi! Nếu Lượng nhi nhà tôi không thi đỗ Trạng Nguyên thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà”.
“Noãn nhi không phải ngôi sao chổi! Bà nói chuyện sạch sẽ một chút!” Cháu trai cháu gái bị đánh, Chu thị trái một câu ngôi sao chổi, phải một câu quỷ chết sớm, Vương thị cũng nổi giận!
Bà cũng muốn dọn đi, có ai muốn nhìn sắc mặt của Chu thị mà sống chứ!
“Dừng tay!” Ông Ôn vội tiến lên kéo Vương thị ra.
Chu thị thừa cơ cào vào mặt Vương thị, đem mặt Vương thị cào ra hoa, lúc bà ta lại định cào thêm một cái nữa thì ông Ôn đã hét lên giận giữ với Chu thị: “Đủ rồi, dừng tay!”
Còn thể thống gì!
Lúc này Chu thị mới thu tay lại, bà ta còn có chính sự phải làm nên không thèm so đo với tiện nhân này.
Chu thị ôm mặt, ngồi dưới đất khóc ròng nói: “Ô ô, tôi không sống nữa! Cả nhà tôi đều sẽ phải bị liên lụy đến cửa nát nhà tan! Ô ô, sao tôi lại xui xẻo như thế! Gả cho một người nam nhân, sinh con cho hắn, giúp hắn quang tông diệu tổ, hiện tại bị người ta bắt nạt, hắn không che chở thì thôi, lại còn muốn cho ngôi sao chổi kia hại chết cả nhà tôi! So với việc bị người ta hại chết thì thà tôi chết luôn đi cho rồi”.
Ông Ôn cảm thấy đau đầu: “Bà không thể nói chuyện bình thường được sao? Có việc gì thì có thể thương lượng!” Cái gì gọi là ông ấy không che chở cho bà ấy chứ?
Chu thị tức giận ngẩng đầu, đứng lên nói: “Sao lại nói tôi không nói chuyện bình thường? Ông bảo tôi nói chuyện bình thường, được, tôi nói! Lão nhân, hôm nay hoặc là vứt bỏ ngôi sao chổi này, hoặc là người của một phòng Vương thị phải dọn đi, nếu không thì tôi sẽ mang theo ba đứa con trai đi nhảy sông! Tôi tuyệt đối không thể làm cho ngôi sao chổi này tai họa một phòng nhà tôi”.
Cả nhà tiện nhân Vương thị yêu thương ngôi sao chổi kia như trân châu bảo bối, bọn họ tuyệt đối sẽ không đồng ý ném ngôi sao chổi này đi, cho nên mục đích cuối cùng của bà ta chính là đuổi hết cả phòng đê tiện nhà Vương thị đi!
Chỉ là chồng bà ta là một người mềm lòng, rõ ràng trước khi tới đây đã nói tốt rồi, thế mà sau khi nghe tiện nhân Vương thị này cầu xin thì lại thay đổi! Không buộc ông ấy thì không được!
Ông Ôn nhíu mày, Lượng nhi đọc sách giỏi, là hy vọng quang tông diệu tổ.
Chỉ là bắt nhà lão tứ dọn ra ngoài, dọn đi nơi nào? Bọn họ lại không có bạc.
Bạc của ông ấy thì đã bị Chu thị khóa kỹ rồi, tuyệt đối sẽ không lấy ra.
Có biện pháp nào đẹp cả đôi đường hay không?
Chu thị thấy lão nhân không nói lời nào, lại khóc: “Ô ô, đáng thương Lượng nhi nhà ta là mầm Trạng Nguyên, hôm nay phải bị ngôi sao chổi này liên luỵ! Vương thị, bà không ném ngôi sao chổi này đi! Nếu Lượng nhi nhà tôi không thi đỗ Trạng Nguyên thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bà”.
“Noãn nhi không phải ngôi sao chổi! Bà nói chuyện sạch sẽ một chút!” Cháu trai cháu gái bị đánh, Chu thị trái một câu ngôi sao chổi, phải một câu quỷ chết sớm, Vương thị cũng nổi giận!
Bà cũng muốn dọn đi, có ai muốn nhìn sắc mặt của Chu thị mà sống chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro