Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ
Ân Nhân
Tiệm Tiến Đạm Xuất
2024-11-17 14:26:06
Ôn Noãn mau chóng đứng lên: “Nhị ca, huynh ấy chính là người đã cứu muội từ dưới sông lên ngày đó.”
Ôn Gia Thụy và Ôn Thuần đẩy xe đẩy đi vào, Vương thị và Ngô thị cũng đi theo sau, bọn họ cũng nhận ra Nạp Lan Cẩn Niên, Vương thị lập tức kích động nói: “Vị công tử này chính là ân nhân cứu mạng của Noãn nhi. Ân công, cảm ơn cháu lần trước đã ra tay cứu giúp.”
Ngô thị: “Ân công, ngày đó chúng tôi vội vàng dẫn Noãn nhi đến y quán, quên hỏi nhà ân công ở đâu, muốn đi cảm ơn cũng chẳng đi được, thật sự rất xin lỗi.”
Nhưng mà sao hôm nay ân nhân cứu mạng lại xuất hiện trong nhà mình như thế này?
Ôn Gia Thụy và hai anh em vừa nghe thấy, lập tức buông xe đẩy ra, ba người chắp tay hành lễ: “Đa tạ ân cứu mạng ngày đó của công tử.”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần đa lễ. Ôn cô nương cũng giúp tôi một đại ân. Tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng.”
Mọi người nghe xong lời này đều nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn biết chắc chắn trong lòng mọi người có rất nhiều thắc mắc, nàng giải thích lời ít mà ý nhiều: “Hôm qua gặp một con diều hâu không thể bay được nên con đã trị lành cánh của nó, không nghĩ tới là thú nuôi của công tử, con diều hâu kia không thể bay được vì trúng độc, tay công tử cũng bị trúng loại độc đó, sau đó biết con giải được độc của diều hâu, hôm nay công tử này cố ý tìm đến cửa. Số thức ăn đó đều do diều hâu và công tử mang đến.”
Ôn Nhiên vừa nghe xong lập tức nói: “Thì ra là thế, muội nói sao con chim diều hâu kia ngay cả con gà mà cũng chẳng bắt được! Cũng quá tệ rồi! Hóa ra là bị trúng độc ở cánh.”
Lúc này Tiểu Hắc quắp lấy hai con thỏ hoang bay xuống, đặt thỏ hoang xuống mặt đất, sau đó bay quanh người Ôn Noãn một vòng, giống như đang lấy lòng.
Như thế lại càng thêm chứng thực cho lời nói của Ôn Noãn.
Vương thị nhìn cừu và gà rừng trong viện ngượng ngùng nói: “Ân công là ân nhân cứu mạng của Noãn nhi nhà tôi, sao chúng tôi còn mặt dày nhận lấy con mồi của công tử chứ.”
Ôn Gia Thụy: “Đúng vậy, ân công là ân nhân cứu mạng Noãn nhi, Noãn nhi giúp cậu là chuyện đương nhiên. Chúng tôi còn chưa đến cửa tạ ơn, ân công, lại mang theo nhiều đồ đến cửa như thế, thật sự vô cùng hổ thẹn.”
“Không sao, là do Tiểu Hắc và Đại Hôi bắt, chúng nó muốn cảm ơn Ôn cô nương. Tôi đứng thứ 17 trong nhà, mọi người cứ gọi tôi là Thập Thất là được.”
Ôn Noãn thấy người nhà mình khách khí như thế, lập tức nói: “Bà, mẹ, con mời công tử đến đây ăn cơm, mọi người đi vào cùng con chuẩn bị đồ ăn đi!”
“Được, đi mau, bây giờ sắp gần trưa rồi.” Hai người vừa nghe lập tức bận việc.
Ôn Lạc và Ôn Nhiên rất tự giác đi hỗ trợ.
Ôn Thuần và Ôn Hòa ngâm số ốc nước ngọt vào thùng nước trong.
Ôn Gia Thụy ngồi nói chuyện với Nạp Lan Cẩn Niên, vốn dĩ Ôn Gia Thụy có chút câu nệ, bởi vì vừa nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đã biết không phải người thường, khí chất cao quý trên người cậu ấy, ngay cả trên người quan huyện thì ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra sự câu nệ của ông, hắn chủ động hỏi những con ốc nước ngọt đó, không rõ sao bắt họ lại bắt nhiều như thế.
Sau đó hai người nói từ chuyện ốc nước ngọt đến việc đồng áng, Ôn Gia Thụy cũng từng đọc sách mà còn biết cả làm ruộng, Nạp Lan Cẩn Niên có kiến thức phong phú, không tự cao tự đại, hắn cũng muốn tìm hiểu một chút về chuyện đồng áng, nhất thời hai người nói say sưa.
Nửa tiếng sau, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị đã được hoàn thành.
Có gà thuốc bắc, thịt thỏ hoang kho tàu, thịt dê nước gừng, canh sườn dê thủ ô, gà luộc, ốc nước ngọt xào cay, tôm sông xào rau hẹ, canh rau chân vịt, cải ngồng trắng.
Gà thuốc bắc thơm mà không ngán, đầy đủ ngũ vị, có công hiệu bồi bổ thân thể.
Canh sườn dê thủ ô có công hiệu bổ máu dưỡng nhan, nhưng mà không có táo đỏ, thêm chút táo đỏ thì càng tuyệt vời.
Thịt thà đều do người khác cung cấp, còn chỗ tôm là hôm nay khi bắt ốc nước ngọt ở dưới sông, vận khí tốt, Ôn Gia Thụy bắt được, số lượng rất ít, chỉ được mười mấy con, nhưng mà loại tôm sông này có hương vị ngọt thanh ngon miệng.
Ôn Gia Thụy và Ôn Thuần đẩy xe đẩy đi vào, Vương thị và Ngô thị cũng đi theo sau, bọn họ cũng nhận ra Nạp Lan Cẩn Niên, Vương thị lập tức kích động nói: “Vị công tử này chính là ân nhân cứu mạng của Noãn nhi. Ân công, cảm ơn cháu lần trước đã ra tay cứu giúp.”
Ngô thị: “Ân công, ngày đó chúng tôi vội vàng dẫn Noãn nhi đến y quán, quên hỏi nhà ân công ở đâu, muốn đi cảm ơn cũng chẳng đi được, thật sự rất xin lỗi.”
Nhưng mà sao hôm nay ân nhân cứu mạng lại xuất hiện trong nhà mình như thế này?
Ôn Gia Thụy và hai anh em vừa nghe thấy, lập tức buông xe đẩy ra, ba người chắp tay hành lễ: “Đa tạ ân cứu mạng ngày đó của công tử.”
“Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần đa lễ. Ôn cô nương cũng giúp tôi một đại ân. Tôi phải cảm ơn mọi người mới đúng.”
Mọi người nghe xong lời này đều nhìn về phía Ôn Noãn.
Ôn Noãn biết chắc chắn trong lòng mọi người có rất nhiều thắc mắc, nàng giải thích lời ít mà ý nhiều: “Hôm qua gặp một con diều hâu không thể bay được nên con đã trị lành cánh của nó, không nghĩ tới là thú nuôi của công tử, con diều hâu kia không thể bay được vì trúng độc, tay công tử cũng bị trúng loại độc đó, sau đó biết con giải được độc của diều hâu, hôm nay công tử này cố ý tìm đến cửa. Số thức ăn đó đều do diều hâu và công tử mang đến.”
Ôn Nhiên vừa nghe xong lập tức nói: “Thì ra là thế, muội nói sao con chim diều hâu kia ngay cả con gà mà cũng chẳng bắt được! Cũng quá tệ rồi! Hóa ra là bị trúng độc ở cánh.”
Lúc này Tiểu Hắc quắp lấy hai con thỏ hoang bay xuống, đặt thỏ hoang xuống mặt đất, sau đó bay quanh người Ôn Noãn một vòng, giống như đang lấy lòng.
Như thế lại càng thêm chứng thực cho lời nói của Ôn Noãn.
Vương thị nhìn cừu và gà rừng trong viện ngượng ngùng nói: “Ân công là ân nhân cứu mạng của Noãn nhi nhà tôi, sao chúng tôi còn mặt dày nhận lấy con mồi của công tử chứ.”
Ôn Gia Thụy: “Đúng vậy, ân công là ân nhân cứu mạng Noãn nhi, Noãn nhi giúp cậu là chuyện đương nhiên. Chúng tôi còn chưa đến cửa tạ ơn, ân công, lại mang theo nhiều đồ đến cửa như thế, thật sự vô cùng hổ thẹn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không sao, là do Tiểu Hắc và Đại Hôi bắt, chúng nó muốn cảm ơn Ôn cô nương. Tôi đứng thứ 17 trong nhà, mọi người cứ gọi tôi là Thập Thất là được.”
Ôn Noãn thấy người nhà mình khách khí như thế, lập tức nói: “Bà, mẹ, con mời công tử đến đây ăn cơm, mọi người đi vào cùng con chuẩn bị đồ ăn đi!”
“Được, đi mau, bây giờ sắp gần trưa rồi.” Hai người vừa nghe lập tức bận việc.
Ôn Lạc và Ôn Nhiên rất tự giác đi hỗ trợ.
Ôn Thuần và Ôn Hòa ngâm số ốc nước ngọt vào thùng nước trong.
Ôn Gia Thụy ngồi nói chuyện với Nạp Lan Cẩn Niên, vốn dĩ Ôn Gia Thụy có chút câu nệ, bởi vì vừa nhìn Nạp Lan Cẩn Niên đã biết không phải người thường, khí chất cao quý trên người cậu ấy, ngay cả trên người quan huyện thì ông ấy cũng chưa từng nhìn thấy.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn ra sự câu nệ của ông, hắn chủ động hỏi những con ốc nước ngọt đó, không rõ sao bắt họ lại bắt nhiều như thế.
Sau đó hai người nói từ chuyện ốc nước ngọt đến việc đồng áng, Ôn Gia Thụy cũng từng đọc sách mà còn biết cả làm ruộng, Nạp Lan Cẩn Niên có kiến thức phong phú, không tự cao tự đại, hắn cũng muốn tìm hiểu một chút về chuyện đồng áng, nhất thời hai người nói say sưa.
Nửa tiếng sau, một bàn thức ăn đầy đủ màu sắc và hương vị đã được hoàn thành.
Có gà thuốc bắc, thịt thỏ hoang kho tàu, thịt dê nước gừng, canh sườn dê thủ ô, gà luộc, ốc nước ngọt xào cay, tôm sông xào rau hẹ, canh rau chân vịt, cải ngồng trắng.
Gà thuốc bắc thơm mà không ngán, đầy đủ ngũ vị, có công hiệu bồi bổ thân thể.
Canh sườn dê thủ ô có công hiệu bổ máu dưỡng nhan, nhưng mà không có táo đỏ, thêm chút táo đỏ thì càng tuyệt vời.
Thịt thà đều do người khác cung cấp, còn chỗ tôm là hôm nay khi bắt ốc nước ngọt ở dưới sông, vận khí tốt, Ôn Gia Thụy bắt được, số lượng rất ít, chỉ được mười mấy con, nhưng mà loại tôm sông này có hương vị ngọt thanh ngon miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro