Chương 20
Giả Diện Đích Thịnh Yến
2024-11-20 21:20:39
Xem ra Mai thị không phải là không cân nhắc kĩ lưỡng, làm như vậy quả thật không tệ, có thể cho con gái thêm thể diện, lại cho Đỗ gia thiếu nợ một phần tình nhà mình, đồ cưới của nữ tử nhiều, cũng được thẳng lưng ở nhà chồng hơn.
Mai thị cân nhắc tới những mặt tốt phía trong phía ngoài, duy nhất không cân nhắc đến hai mẹ con Đỗ gia không phải người lương thiện. Đỗ gia là hang sói, mà Đỗ Liêm cũng không phải là người hiền lành gì. n nghĩa cái gì, tình cảm trước mặt lợi ích, bọn họ đều không cân nhắc tới, đều không bằng lợi ích thực tế. Cái gọi là vong ân phụ nghĩa, không ai hơn họ.
“Nhưng Đỗ gia kia không phải người tốt lành gì!” Nói xong, Lư Kiều Nguyệt mới kịp phản ứng mình nói gì đó.
Quả nhiên, Mai thị lo lắng đưa tay sờ trán con gái: “Nguyệt Nhi, con làm sao vậy? Sao lại nói ra lời như vậy, nhà Đỗ thẩm tử con đúng là hơi nghèo, nhưng người nghèo đâu có liên quan gì tới người tốt xấu, không phải con nghe được gì đó ở bên ngoài đấy chứ?”
Nói đến đây, Mai thị nhíu mày.
Thôn nào mà không có một vài người nhiều chuyện thích chê người ngắn người dài, Mai thị rất chán ghét kiểu này, cho nên trước nay nghiêm lệnh con gái không được kết giao với loại người này. Đương nhiên, sở dĩ Mai thị hỏi như vậy, không phải không có đạo lý, Lư gia có ‘Người nhiều chuyện ” thích chê người ngắn người dài đấy, người nọ là Kiều thị. Cho nên nói, Mai thị đây là hoài nghi lên người Kiều thị rồi, cho rằng Kiều thị sau lưng nói với con gái cái gì đó.
Kiều thị này xưa nay không hợp mình, không muốn thấy Đại phòng Nhị phòng tốt, lại thấy Mai thị có được, bà ta đúng là làm được việc này.
“Không phải là Tam thẩm con nói gì đấy chứ?”
Lư Kiều Nguyệt sững sờ, cảm thấy mẹ nàng thật sự là thần rồi, làm sao tam thẩm nói với nàng vài câu bà cũng biết. Ngay sau đó nàng kịp phản ứng, mẹ nàng hiểu lầm rồi, vội nói: “Tam thẩm không nói với con gì cả, là con nghe người khác nói đấy.”
“Người ta nói cái gì?”
Lư Kiều Nguyệt nghĩ một lát mới nói: “Nói Đỗ thẩm tử là kẻ đanh đá lợi hại đấy, ai gả vào đấy sẽ xui xẻo!” Câu này là đời trước Lư Kiều Nguyệt sau khi gả vào Đỗ gia, nghe bên ngoài người tự nói đấy, chỉ tiếc lúc trước trước khi gả nàng chưa từng được nghe lời này.
Đáng tiếc, Mai thị càng thêm hiểu lầm, bà chắc chắn ‘Người khác’ này là Kiều thị. Lư Kiều Nguyệt bình thường cực ít đi ra ngoài, những lời đồn nhảm bên ngoài kia đương nhiên không truyền đến tai nàng được, có thể làm cho nàng nghe thấy, trừ qua Kiều thị ở nhà này còn ai nữa.
Mai thị cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, hạ quyết tâm chuyện này không thể buông tha Kiều thị. Bà xưa nay rất coi trọng giáo dưỡng con gái, làm sao sẽ cho phép Kiều thị dùng loại lời đồn đãi này làm bẩn tai con gái.
“Đỗ thẩm tử con xác thực lợi hại một ít, nhưng đó là chuyện không còn cách nào khác. Một quả phụ nuôi ba đứa bé, không lợi hại một chút thì chống đỡ cái nhà ấy làm sao được, trước kia Đỗ thẩm tử con không phải người như thế, con đừng nghe ‘Người khác’ nói mò.”
Bởi vì liên quan tới Hồ thị, Mai thị quen biết Đỗ quả phụ thời gian không ngắn, bà nhìn tận mắt Đỗ quả phụ từng chút biến thành bộ dạng ngày hôm nay, đều là tiền làm ồn ào đấy.
Năm đó đỗ tú tài chết đi, những thân thích Đỗ gia kia mưu đồ gia sản Đỗ gia, nhà mẹ đẻ Đỗ quả phụ không đáng tin cậy, không tránh khỏi phải tới nhờ cậy tỷ tỷ Hồ thị. Năm đó huynh đệ Lư Minh Hải làm chỗ dựa cho mẹ con Đỗ quả phụ không ít đâu, cũng bởi vậy Mai thị rất tinh tường nguyên nhân trong đó.
Có thể nói tất cả là do tiền làm ầm ĩ, Mai thị không biết kỳ thật sinh hoạt sẽ cải biến một ít sự tình, cũng sẽ cải biến một số người.
Mai thị nói ra một ít chuyện năm đó, muốn xóa đi ý nghĩ ‘Đỗ quả phụ không phải là người tốt’ trong đầu con gái, giúp nàng hiểu được Đỗ quả phụ sở dĩ sẽ biến thành như vậy, là bị sinh hoạt bức ra, kỳ thật bản tính của bà ta là tốt.
Mà Lư Kiều Nguyệt tuyệt vọng phát hiện, nàng không thuyết phục được mẹ nàng, nàng vắt hết óc đều không nghĩ ra được một lý do chân thực đi thuyết phục mẹ nàng.
Chẳng lẽ nàng nhất định phải nói với người đối diện là nàng sống hai đời?!
Nhìn con gái vẻ mặt uể oải, Mai thị vốn định nói giáo huấn nàng vài câu, lập tức bỏ đi.
Bà nghĩ con gái đại khái là trong lòng có chút sợ hãi, nhớ năm đó trước khi bà gả vào Lư gia, cũng là lo được lo mất như vậy, là mẹ bà khuyên nhủ lão nhị Lư gia là người tốt, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ tốt đẹp, mới làm cho bà bớt thấp thỏm không yên trong lòng.
Vì vậy, Mai thị xưa nay nghiêm khắc trước mặt con gái, không hiểu cái gì là mẫu tính dịu hiền, khó được thả âm điệu mềm nhũn, kéo con gái vào trong ngực, bắt chước mẹ ruột mình an ủi con gái.
“Nguyệt Nhi, con không nên suy nghĩ nhiều, mẹ và cha con lúc trước đồng ý hôn sự với Đỗ gia, không phải là không cân nhắc qua đâu. Đỗ thẩm tử là muội muội ruột của đại bá mẫu con, hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm, sau này con gả đi, Đỗ thẩm tử tất nhiên sẽ đối đãi không tệ với con. Bà ta lợi hại, nhưng đấy là với người ngoài, sẽ không đối xử với con như thế. Mà bà ta là người tài giỏi, trong trong ngoài ngoài đều làm tốt, con gả tới sẽ không phải khổ cực như vậy. Về phần tiểu tử Đỗ gia kia, chắc là con cũng biết tính nó, ôn hòa hữu lễ, đối nhân xử thế thành khẩn… Hôm nay Đỗ gia tuy là khó khăn chút ít, nhưng sau này Đỗ Liêm đỗ tú tài, cuộc sống của Đỗ gia sẽ tốt lên thôi…”
Mai thị cân nhắc tới những mặt tốt phía trong phía ngoài, duy nhất không cân nhắc đến hai mẹ con Đỗ gia không phải người lương thiện. Đỗ gia là hang sói, mà Đỗ Liêm cũng không phải là người hiền lành gì. n nghĩa cái gì, tình cảm trước mặt lợi ích, bọn họ đều không cân nhắc tới, đều không bằng lợi ích thực tế. Cái gọi là vong ân phụ nghĩa, không ai hơn họ.
“Nhưng Đỗ gia kia không phải người tốt lành gì!” Nói xong, Lư Kiều Nguyệt mới kịp phản ứng mình nói gì đó.
Quả nhiên, Mai thị lo lắng đưa tay sờ trán con gái: “Nguyệt Nhi, con làm sao vậy? Sao lại nói ra lời như vậy, nhà Đỗ thẩm tử con đúng là hơi nghèo, nhưng người nghèo đâu có liên quan gì tới người tốt xấu, không phải con nghe được gì đó ở bên ngoài đấy chứ?”
Nói đến đây, Mai thị nhíu mày.
Thôn nào mà không có một vài người nhiều chuyện thích chê người ngắn người dài, Mai thị rất chán ghét kiểu này, cho nên trước nay nghiêm lệnh con gái không được kết giao với loại người này. Đương nhiên, sở dĩ Mai thị hỏi như vậy, không phải không có đạo lý, Lư gia có ‘Người nhiều chuyện ” thích chê người ngắn người dài đấy, người nọ là Kiều thị. Cho nên nói, Mai thị đây là hoài nghi lên người Kiều thị rồi, cho rằng Kiều thị sau lưng nói với con gái cái gì đó.
Kiều thị này xưa nay không hợp mình, không muốn thấy Đại phòng Nhị phòng tốt, lại thấy Mai thị có được, bà ta đúng là làm được việc này.
“Không phải là Tam thẩm con nói gì đấy chứ?”
Lư Kiều Nguyệt sững sờ, cảm thấy mẹ nàng thật sự là thần rồi, làm sao tam thẩm nói với nàng vài câu bà cũng biết. Ngay sau đó nàng kịp phản ứng, mẹ nàng hiểu lầm rồi, vội nói: “Tam thẩm không nói với con gì cả, là con nghe người khác nói đấy.”
“Người ta nói cái gì?”
Lư Kiều Nguyệt nghĩ một lát mới nói: “Nói Đỗ thẩm tử là kẻ đanh đá lợi hại đấy, ai gả vào đấy sẽ xui xẻo!” Câu này là đời trước Lư Kiều Nguyệt sau khi gả vào Đỗ gia, nghe bên ngoài người tự nói đấy, chỉ tiếc lúc trước trước khi gả nàng chưa từng được nghe lời này.
Đáng tiếc, Mai thị càng thêm hiểu lầm, bà chắc chắn ‘Người khác’ này là Kiều thị. Lư Kiều Nguyệt bình thường cực ít đi ra ngoài, những lời đồn nhảm bên ngoài kia đương nhiên không truyền đến tai nàng được, có thể làm cho nàng nghe thấy, trừ qua Kiều thị ở nhà này còn ai nữa.
Mai thị cố gắng đè lửa giận trong lòng xuống, hạ quyết tâm chuyện này không thể buông tha Kiều thị. Bà xưa nay rất coi trọng giáo dưỡng con gái, làm sao sẽ cho phép Kiều thị dùng loại lời đồn đãi này làm bẩn tai con gái.
“Đỗ thẩm tử con xác thực lợi hại một ít, nhưng đó là chuyện không còn cách nào khác. Một quả phụ nuôi ba đứa bé, không lợi hại một chút thì chống đỡ cái nhà ấy làm sao được, trước kia Đỗ thẩm tử con không phải người như thế, con đừng nghe ‘Người khác’ nói mò.”
Bởi vì liên quan tới Hồ thị, Mai thị quen biết Đỗ quả phụ thời gian không ngắn, bà nhìn tận mắt Đỗ quả phụ từng chút biến thành bộ dạng ngày hôm nay, đều là tiền làm ồn ào đấy.
Năm đó đỗ tú tài chết đi, những thân thích Đỗ gia kia mưu đồ gia sản Đỗ gia, nhà mẹ đẻ Đỗ quả phụ không đáng tin cậy, không tránh khỏi phải tới nhờ cậy tỷ tỷ Hồ thị. Năm đó huynh đệ Lư Minh Hải làm chỗ dựa cho mẹ con Đỗ quả phụ không ít đâu, cũng bởi vậy Mai thị rất tinh tường nguyên nhân trong đó.
Có thể nói tất cả là do tiền làm ầm ĩ, Mai thị không biết kỳ thật sinh hoạt sẽ cải biến một ít sự tình, cũng sẽ cải biến một số người.
Mai thị nói ra một ít chuyện năm đó, muốn xóa đi ý nghĩ ‘Đỗ quả phụ không phải là người tốt’ trong đầu con gái, giúp nàng hiểu được Đỗ quả phụ sở dĩ sẽ biến thành như vậy, là bị sinh hoạt bức ra, kỳ thật bản tính của bà ta là tốt.
Mà Lư Kiều Nguyệt tuyệt vọng phát hiện, nàng không thuyết phục được mẹ nàng, nàng vắt hết óc đều không nghĩ ra được một lý do chân thực đi thuyết phục mẹ nàng.
Chẳng lẽ nàng nhất định phải nói với người đối diện là nàng sống hai đời?!
Nhìn con gái vẻ mặt uể oải, Mai thị vốn định nói giáo huấn nàng vài câu, lập tức bỏ đi.
Bà nghĩ con gái đại khái là trong lòng có chút sợ hãi, nhớ năm đó trước khi bà gả vào Lư gia, cũng là lo được lo mất như vậy, là mẹ bà khuyên nhủ lão nhị Lư gia là người tốt, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ tốt đẹp, mới làm cho bà bớt thấp thỏm không yên trong lòng.
Vì vậy, Mai thị xưa nay nghiêm khắc trước mặt con gái, không hiểu cái gì là mẫu tính dịu hiền, khó được thả âm điệu mềm nhũn, kéo con gái vào trong ngực, bắt chước mẹ ruột mình an ủi con gái.
“Nguyệt Nhi, con không nên suy nghĩ nhiều, mẹ và cha con lúc trước đồng ý hôn sự với Đỗ gia, không phải là không cân nhắc qua đâu. Đỗ thẩm tử là muội muội ruột của đại bá mẫu con, hai nhà chúng ta quen biết nhiều năm, sau này con gả đi, Đỗ thẩm tử tất nhiên sẽ đối đãi không tệ với con. Bà ta lợi hại, nhưng đấy là với người ngoài, sẽ không đối xử với con như thế. Mà bà ta là người tài giỏi, trong trong ngoài ngoài đều làm tốt, con gả tới sẽ không phải khổ cực như vậy. Về phần tiểu tử Đỗ gia kia, chắc là con cũng biết tính nó, ôn hòa hữu lễ, đối nhân xử thế thành khẩn… Hôm nay Đỗ gia tuy là khó khăn chút ít, nhưng sau này Đỗ Liêm đỗ tú tài, cuộc sống của Đỗ gia sẽ tốt lên thôi…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro