Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 11
2024-11-17 09:44:17
Dương Đệ cũng hú hồn ông ngăn nhi tử vẫn muốn ăn lại.
" Nhi tử đừng ăn nữa để phụ thân kiếm thịt khác cho con ăn được không ? "
Dương Hoằng bó tay , hắn lại nghĩ cách khuyên phụ thân.
" Phụ thân nấm này ăn được đã có ngươi ăn rồi không chết , ăn nấm dại không phải nấm nào cũng ăn được phải biết cách phân biệt nấm độc và không độc ăn mới không sao , mà ăn nấm còn rất ngon nữa , phụ thân yên tâm. "
Ông thấy nhi tử cũng lớn lời lẽ hiểu biết , ông cũng yên lòng ít nhiều.
" Phụ tử nói gì từ ngoài thếp thấy mặt chàng lo lắng. "
" Mẫu thân về đúng lúc , con có nấu canh nấm rồi , cả nhà mình ăn thôi để nguội không ngon. "
Dương Đệ thấy vậy ông cũng không nói gì thêm nữa.
Ông múc canh chia ba chén để lên bàn.
Dương Hoằng ảo não chỉ nhìn chén canh mình ít nhất , chén phụ thân nhiều nhất đến mẫu thân.
Trương La nương cũng nhận ra khác lạ , bà cũng không hỏi gì chỉ múc canh trong chén ăn.
Lúc cả nhà đại phòng nghỉ ngơi thì nhị phòng ai làm việc nấy.
Dương Hoằng nhìn bông Hồi , chỉ mong sáng mai bán được suôn sẻ đây là hy vong cũng là số tiền đầu tiên ở đây.
Gấu... Gấu.. Chó nhà đầu ngõ sủa giữ dội , cách từ xa Dương Hoằng vẫn nghe tiếng sủa rất lớn.
" Con chó này sủa như gặp đại địch vậy , tiếng thật lớn rất khỏe. "
Cọc cọc... Cọc cọc...
Là tiếng xe ngựa , trời đã sặp tối ai còn đi xe ngựa đến cuối thôn chỉ có nhà Dương gia này.
Dương Hoằng cắt bao Hồi vào phòng , rồi phụ mẫu thân chất củi vào bếp.
Lúc đi ngang qua cửa lớn hắn thấy chiếc xe ngựa đang chậm dần thả từ từ đến trước cửa nhà.
Dương Hoằng lần đầu tiên thấy xe ngựa ở cổ đại , con ngựa này gầy trơ xương thùng xe bình thường còn thua xa hắn đóng tạo.
Từ đằng sau Dương Đệ thấy xe ngựa đậu lại cũng biết ai về.
Lúc trước cùng đại ca vác đồ gần hai tháng, tiền công với tiền nhà gôm lại để mua chiếc xe ngựa này cho đại điệt nhi.
Đại tẩu thương con học xa , mỗi lần về nhà đều cước bộ vài dặm đường , bà xót con trai trưởng.
Dương Đệ cũng xót cho gia đình nhỏ của ông.
Dương Hoằng tính ra mở cửa nhưng không nhanh bằng nhị ca.
" Ca ca... Ca đã về , di..đây là xe ngựa thật khí thế, đệ chưa đi xe ngựa bao giờ, ca ca cho đệ đánh một vòng quanh thôn được không ? "
Dương Hoằng : ...* ... *...thật khí thế...!!!
Đệ biết đánh xe ngựa sao ? Đại ca ngươi phải học đánh xe ngựa ở trường có mã phu dạy mới biết , đệ thì thôi đi đừng làm ngựa hoảng sợ , phụ mẫu đâu sao không ra đón ta. " Vừa nói xong liếc nhìn nhị phòng.
Dương Kiêu nghe vậy xụ mặt , tuy huynh đệ ruột nhưng đại ca ngày thường cũng không màng đến đệ đệ này.
Dù vậy Dương Kiêu vẫn nịnh nọt đại ca mình.
Dương Hoằng xem như không thấy ánh mắt liếc qua , hắn lười ra tiếp đón hư tình giả ý đó , hắn không thích.
" Phụ thân mình về phòng thôi. "
" Ừ... Sáng mai phụ thân vác đồ cùng con lên trấn , để con lần đầu đi lên trấn phụ thân không yên tâm. "
Dương Hoằng nghe phụ thân giúp thì mừng rỡ , có phụ thân giúp thì lộ trình sẽ nhanh hơn dự kiến , còn về mượn xe ngựa hắn thôi đi.
Phụ tử về tới phòng mình thì nghe tiếng hét to của Cầm Hoa nương.
Dương Hoằng lắc đầu vẫn phòng ai nấy sáng.
" Nhi tử đừng ăn nữa để phụ thân kiếm thịt khác cho con ăn được không ? "
Dương Hoằng bó tay , hắn lại nghĩ cách khuyên phụ thân.
" Phụ thân nấm này ăn được đã có ngươi ăn rồi không chết , ăn nấm dại không phải nấm nào cũng ăn được phải biết cách phân biệt nấm độc và không độc ăn mới không sao , mà ăn nấm còn rất ngon nữa , phụ thân yên tâm. "
Ông thấy nhi tử cũng lớn lời lẽ hiểu biết , ông cũng yên lòng ít nhiều.
" Phụ tử nói gì từ ngoài thếp thấy mặt chàng lo lắng. "
" Mẫu thân về đúng lúc , con có nấu canh nấm rồi , cả nhà mình ăn thôi để nguội không ngon. "
Dương Đệ thấy vậy ông cũng không nói gì thêm nữa.
Ông múc canh chia ba chén để lên bàn.
Dương Hoằng ảo não chỉ nhìn chén canh mình ít nhất , chén phụ thân nhiều nhất đến mẫu thân.
Trương La nương cũng nhận ra khác lạ , bà cũng không hỏi gì chỉ múc canh trong chén ăn.
Lúc cả nhà đại phòng nghỉ ngơi thì nhị phòng ai làm việc nấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Hoằng nhìn bông Hồi , chỉ mong sáng mai bán được suôn sẻ đây là hy vong cũng là số tiền đầu tiên ở đây.
Gấu... Gấu.. Chó nhà đầu ngõ sủa giữ dội , cách từ xa Dương Hoằng vẫn nghe tiếng sủa rất lớn.
" Con chó này sủa như gặp đại địch vậy , tiếng thật lớn rất khỏe. "
Cọc cọc... Cọc cọc...
Là tiếng xe ngựa , trời đã sặp tối ai còn đi xe ngựa đến cuối thôn chỉ có nhà Dương gia này.
Dương Hoằng cắt bao Hồi vào phòng , rồi phụ mẫu thân chất củi vào bếp.
Lúc đi ngang qua cửa lớn hắn thấy chiếc xe ngựa đang chậm dần thả từ từ đến trước cửa nhà.
Dương Hoằng lần đầu tiên thấy xe ngựa ở cổ đại , con ngựa này gầy trơ xương thùng xe bình thường còn thua xa hắn đóng tạo.
Từ đằng sau Dương Đệ thấy xe ngựa đậu lại cũng biết ai về.
Lúc trước cùng đại ca vác đồ gần hai tháng, tiền công với tiền nhà gôm lại để mua chiếc xe ngựa này cho đại điệt nhi.
Đại tẩu thương con học xa , mỗi lần về nhà đều cước bộ vài dặm đường , bà xót con trai trưởng.
Dương Đệ cũng xót cho gia đình nhỏ của ông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Hoằng tính ra mở cửa nhưng không nhanh bằng nhị ca.
" Ca ca... Ca đã về , di..đây là xe ngựa thật khí thế, đệ chưa đi xe ngựa bao giờ, ca ca cho đệ đánh một vòng quanh thôn được không ? "
Dương Hoằng : ...* ... *...thật khí thế...!!!
Đệ biết đánh xe ngựa sao ? Đại ca ngươi phải học đánh xe ngựa ở trường có mã phu dạy mới biết , đệ thì thôi đi đừng làm ngựa hoảng sợ , phụ mẫu đâu sao không ra đón ta. " Vừa nói xong liếc nhìn nhị phòng.
Dương Kiêu nghe vậy xụ mặt , tuy huynh đệ ruột nhưng đại ca ngày thường cũng không màng đến đệ đệ này.
Dù vậy Dương Kiêu vẫn nịnh nọt đại ca mình.
Dương Hoằng xem như không thấy ánh mắt liếc qua , hắn lười ra tiếp đón hư tình giả ý đó , hắn không thích.
" Phụ thân mình về phòng thôi. "
" Ừ... Sáng mai phụ thân vác đồ cùng con lên trấn , để con lần đầu đi lên trấn phụ thân không yên tâm. "
Dương Hoằng nghe phụ thân giúp thì mừng rỡ , có phụ thân giúp thì lộ trình sẽ nhanh hơn dự kiến , còn về mượn xe ngựa hắn thôi đi.
Phụ tử về tới phòng mình thì nghe tiếng hét to của Cầm Hoa nương.
Dương Hoằng lắc đầu vẫn phòng ai nấy sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro