Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 15
2024-11-17 09:44:17
Triệu Cương nói :
" Thúc thúc cháu chuẩn bị 3 lượng rồi. "
Triệu Can lấy túi tiền giao cho Dương Hoằng miệng vui vẻ :
" Hoằng nhi , lần sau cháu tới cứ nói với Triệu Cương , đây là cháu ruột của Triệu thúc. "
Dương Hoằng : .... "' _ "' ....
Dương Đệ : .... "' _ "' ....
Dương Hoằng cười tươi :
" Dạ được , cháu cũng không làm mất thời gian của Triệu thúc cảm tạ Triệu thúc và Triệu ca ca nhiều. "
Triệu Cương : Á... Mình vậy là có thêm một tiểu đệ đệ sao!!!???
..........................
Từ lúc ra khỏi tiệm tạp hóa Văn Gia Ký.
Dương Hoằng mới thả lỏng tinh thần nghĩ : Xem ra làm ăn ở cổ đại không khó , chỉ khó tìm kiếm đồ tốt thôi.
Dương Hoằng biết không phải lúc nào vào núi cũng may mắn.
Nếu có ruộng thuộc về hắn thì hay , ít nhất hắn không sợ đói , xem ra phải ở riêng.
Kiếp trước gặp tai nạn nghề nghiệp chết sớm , đời này mình phải làm giàu không những thế còn phải con cháu đầy nhà.
" Ọc.. Ọc... " Dương Hoằng ôm bụng đánh trống ầm ầm , mục tiêu thật lớn.
" Phụ thân sáng giờ mình chưa ăn gì!! Con có tiền rồi hội tụ mẫu thân ăn một bát mì được không ? "
Nãy giờ Dương Đệ im lặng chẳng biết nghĩ gì nghe nhi tử hô ông giựt mình nói :
" Được cứ theo ý con , Hoằng nhi đi nhanh thôi để mẫu thân con chờ. " Nói rồi ông vỗ vai nhi tử.
" Hoằng nhi đã lớn rồi!! "
Dương Hoằng biết phụ thân đang xúc động , làm tâm trạng của hắn cũng cao theo.
Nhớ kiếp trước nhà nghèo phụ mẫu mất sớm , 13 tuổi tự bắt cá bắt cua... Ăn qua ngày , lớn chút làm thuê làm mướn , bay nhảy khắp nơi tay làm hàm nhai.
Nhờ vậy học đủ kiến thức mưu sinh nhưng đến 30 tuổi vẫn độc thân.
Có phải Thiên gia thấy hắn số khổ cô đơn nên cho hắn sống vào gia đình đầy đủ phụ mẫu yêu thương.
Dương Hoằng nhìn bóng lưng Dương Đệ đây là phụ thân hắn còn có mẫu thân dịu dàng.
...................................
" Phụ thân là mẫu thân đang bị đứng sát dưới mái nhà , hình như ở đó xảy ra chuyện gì ? "
Không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ thấy ở đó rất đông người có cả quan sai.
Thấy thế hai phụ tử chạy lại chen vào.
" Mẫu thân. " Hắn nhìn xem có bị thương ở đâu không mới an tâm.
Trương La nương nhìn hai phụ tử đến trong lòng hết lo sợ.
" Là quan sai tuần tra bắt cướp. "
Đến lúc biết nguyên do hai phụ tử trấn an Trương La nương.
" Phụ thân mẫu thân chúng ta đi ăn mì đi , con đói quá rồi , nay con kiếm được tiền để con mời xem như ăn mừng. "
" Phải rồi nay nhi tử đã biết kiếm tiền , La nương nàng phải ăn nhiều vào đừng nghĩ gì nữa , là phu quân là người phụ thân không tốt phải như vậy lâu rồi hazzz...!!! "
Trương La nương hiểu ý phu quân , công công và bà bà đã không còn không cần phải phụng dưỡng bà rất muốn phân gia , bà là phụ nhân chỉ biết lo suy nghĩ nhiều không dám nói , nếu nói ra ý muốn chỉ khiến phu quân tâm mệt thêm , bà không sợ khổ chỉ sợ khổ không đáng.
Dương Hoằng ngạc nhiên hình như phụ thân đã nghĩ thông suốt rồi , chịu lo nghĩ cho nhị phòng , không lẽ viết thương trên đầu hắn lần này đã giúp phụ thân phá vỡ định kiến trước , hay hắn xuyên vào nên phụ mẫu dần thay đổi cách sống hướng khác.
" Thúc thúc cháu chuẩn bị 3 lượng rồi. "
Triệu Can lấy túi tiền giao cho Dương Hoằng miệng vui vẻ :
" Hoằng nhi , lần sau cháu tới cứ nói với Triệu Cương , đây là cháu ruột của Triệu thúc. "
Dương Hoằng : .... "' _ "' ....
Dương Đệ : .... "' _ "' ....
Dương Hoằng cười tươi :
" Dạ được , cháu cũng không làm mất thời gian của Triệu thúc cảm tạ Triệu thúc và Triệu ca ca nhiều. "
Triệu Cương : Á... Mình vậy là có thêm một tiểu đệ đệ sao!!!???
..........................
Từ lúc ra khỏi tiệm tạp hóa Văn Gia Ký.
Dương Hoằng mới thả lỏng tinh thần nghĩ : Xem ra làm ăn ở cổ đại không khó , chỉ khó tìm kiếm đồ tốt thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Hoằng biết không phải lúc nào vào núi cũng may mắn.
Nếu có ruộng thuộc về hắn thì hay , ít nhất hắn không sợ đói , xem ra phải ở riêng.
Kiếp trước gặp tai nạn nghề nghiệp chết sớm , đời này mình phải làm giàu không những thế còn phải con cháu đầy nhà.
" Ọc.. Ọc... " Dương Hoằng ôm bụng đánh trống ầm ầm , mục tiêu thật lớn.
" Phụ thân sáng giờ mình chưa ăn gì!! Con có tiền rồi hội tụ mẫu thân ăn một bát mì được không ? "
Nãy giờ Dương Đệ im lặng chẳng biết nghĩ gì nghe nhi tử hô ông giựt mình nói :
" Được cứ theo ý con , Hoằng nhi đi nhanh thôi để mẫu thân con chờ. " Nói rồi ông vỗ vai nhi tử.
" Hoằng nhi đã lớn rồi!! "
Dương Hoằng biết phụ thân đang xúc động , làm tâm trạng của hắn cũng cao theo.
Nhớ kiếp trước nhà nghèo phụ mẫu mất sớm , 13 tuổi tự bắt cá bắt cua... Ăn qua ngày , lớn chút làm thuê làm mướn , bay nhảy khắp nơi tay làm hàm nhai.
Nhờ vậy học đủ kiến thức mưu sinh nhưng đến 30 tuổi vẫn độc thân.
Có phải Thiên gia thấy hắn số khổ cô đơn nên cho hắn sống vào gia đình đầy đủ phụ mẫu yêu thương.
Dương Hoằng nhìn bóng lưng Dương Đệ đây là phụ thân hắn còn có mẫu thân dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...................................
" Phụ thân là mẫu thân đang bị đứng sát dưới mái nhà , hình như ở đó xảy ra chuyện gì ? "
Không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ thấy ở đó rất đông người có cả quan sai.
Thấy thế hai phụ tử chạy lại chen vào.
" Mẫu thân. " Hắn nhìn xem có bị thương ở đâu không mới an tâm.
Trương La nương nhìn hai phụ tử đến trong lòng hết lo sợ.
" Là quan sai tuần tra bắt cướp. "
Đến lúc biết nguyên do hai phụ tử trấn an Trương La nương.
" Phụ thân mẫu thân chúng ta đi ăn mì đi , con đói quá rồi , nay con kiếm được tiền để con mời xem như ăn mừng. "
" Phải rồi nay nhi tử đã biết kiếm tiền , La nương nàng phải ăn nhiều vào đừng nghĩ gì nữa , là phu quân là người phụ thân không tốt phải như vậy lâu rồi hazzz...!!! "
Trương La nương hiểu ý phu quân , công công và bà bà đã không còn không cần phải phụng dưỡng bà rất muốn phân gia , bà là phụ nhân chỉ biết lo suy nghĩ nhiều không dám nói , nếu nói ra ý muốn chỉ khiến phu quân tâm mệt thêm , bà không sợ khổ chỉ sợ khổ không đáng.
Dương Hoằng ngạc nhiên hình như phụ thân đã nghĩ thông suốt rồi , chịu lo nghĩ cho nhị phòng , không lẽ viết thương trên đầu hắn lần này đã giúp phụ thân phá vỡ định kiến trước , hay hắn xuyên vào nên phụ mẫu dần thay đổi cách sống hướng khác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro