Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 28
2024-11-17 09:44:17
Dương Hoằng ngồi xuống gốc cây , tay chân dang rộng.
" Thật mệt... " Cơ thể này thiếu muối nghiêm trọng , làm một chút đã giảm thể lực.
" Lần này lên trấn bán , đệ nhất định phải mua muối và gia vị khác , mua gạo lương thực tinh... "
" Đệ muốn ăn muối sao , có tiền mua sẽ được , muối rất đắt. "
Dương Hoằng tuột cảm xúc. Hỏi câu vô ý thức :
" Thạch Đại ca ở đây có mỏ muối không ? "
Thạch Đại :....
" Mỏ muối có.Nghe gia gia nói ở đây có mỏ muối nhưng nhỏ , hiện được quan phủ quản lý , mỗi ngày khai thác số lượng rất ít , muối loại hai quan phủ chia chát , còn loại ba dân chúng sử dụng , từ hồi đại ca hiểu đến giờ chưa biết muối loại một ngon ra sao! Nghe nói muối loại một hạt trắng tinh không nhiễm bụi. Chỉ dành cho hoàng gia và các quan cao cấp hay nhà giàu thương gia....Muốn ăn phải có tiền. "
Dương Hoằng : nói tóm gọn phải có tiền... Bây giờ nghĩ nhiều vô ích , thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
" Thạch đại ca chúng ta săn gì ăn đi ? "
" Được kiếm gì ăn! " Thạch Đại cũng không sợ ăn trong rừng sẽ dẫn động vật nguy hiểm tới , đến còn mừng , ngoại lệ bầy sói nhưng ở đây rất hiếm bầy sói.
Thạch Đại vác cung tên mở đường đi trước , Dương Hoằng cầm dao chẻ củi khí thế bừng bừng theo đít.
Hai người không nói chuyện mắt ngắm tai nghe hoàn cảnh xung quanh.
Thạch Đại kinh nghiệm đầy mình tai nhúc nhích chợt phất tay.
Dương Hoằng : ....
" Chú ý phía trước. " Thạch Đại nói nhỏ :
Sau đó cả hai bước chân nhẹ lại , đằng trước Thạch Đại đã vươn cung , phòng bị từ xa.
Dương Hoằng thấy vậy ao ước có một thân võ công cao siêu , băng tường đạp cây mà đi...
Đi vài bước , Dương Hoằng lắng tai nghe.
Là tiếng động vật uống nước.
Thạch Đại quỳ xuống tay vén lá rừng xem.
" Là Sơn dương. " Nói rồi chân đạp nhẹ mượn lực bay ra , tay vươn cung mũi tên bay nhanh...
"Phập..." Ngay cổ , sơn dương ngã xuống nước , phát ra tiếng động đập nước vào hồ.
Dương Hoằng hai mắt trợn to đầy ngôi sao... Ở hiện đại của hắn những năm 2024 , muốn vào rừng săn một con như vậy phải lén mạo hiểm...
Hai người lôi con sơn dương lên bờ , nhìn nhau cười thích ý , đây là con sơn dương tầm 100 cân hơn rất béo.
Thạch Đại dơ tay rút mũi tên ra rửa sạch , mũi tên rất quý nên phải giữ gìn.
Thạch Đại ngay ngô nói :
" Dương tiểu đệ , con này lớn quá hai ta ăn không hết , đem bán thì đã trễ rồi. "
Dương Hoằng nhìn con sơn dương đầu óc đã suy ra chục món ăn đầy bàn.
" Thạch Đại ca đệ và huynh cạo lông làm sạch , rồi phân ra miếng , đệ sẽ làm thịt gác bếp có thể để lâu vẫn được.
Thạch Đại : thịt gác bếp??? ... Để lâu là được...
Thạch Đại sách dao làm thịt con sơn dương , do đường xa tất cả nội tạng đều bỏ , chỉ lấy thịt và da.
Thạch Đại không ngờ Dương Hoằng cũng biết dùng dao điêu luyện , nhìn hắn cắt lốc con sơn dương từng mảnh.
" Thạch Đại ca đệ đi gôm cũi , đốt lấy than , làm giàn , huynh rửa sạch số thịt còn lại nha. "
" Được đệ đi đi nếu có nguy hiểm hô lớn huynh bay tới. " Thạch Đại nói với rương mặt tự tin :
Dương Hoằng : ... Biết võ công vẫn lại hại hơn...
Thạch Đại bắt tay rửa sạch từng miếng thịt để lên lá rừng.
" Thật mệt... " Cơ thể này thiếu muối nghiêm trọng , làm một chút đã giảm thể lực.
" Lần này lên trấn bán , đệ nhất định phải mua muối và gia vị khác , mua gạo lương thực tinh... "
" Đệ muốn ăn muối sao , có tiền mua sẽ được , muối rất đắt. "
Dương Hoằng tuột cảm xúc. Hỏi câu vô ý thức :
" Thạch Đại ca ở đây có mỏ muối không ? "
Thạch Đại :....
" Mỏ muối có.Nghe gia gia nói ở đây có mỏ muối nhưng nhỏ , hiện được quan phủ quản lý , mỗi ngày khai thác số lượng rất ít , muối loại hai quan phủ chia chát , còn loại ba dân chúng sử dụng , từ hồi đại ca hiểu đến giờ chưa biết muối loại một ngon ra sao! Nghe nói muối loại một hạt trắng tinh không nhiễm bụi. Chỉ dành cho hoàng gia và các quan cao cấp hay nhà giàu thương gia....Muốn ăn phải có tiền. "
Dương Hoằng : nói tóm gọn phải có tiền... Bây giờ nghĩ nhiều vô ích , thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
" Thạch đại ca chúng ta săn gì ăn đi ? "
" Được kiếm gì ăn! " Thạch Đại cũng không sợ ăn trong rừng sẽ dẫn động vật nguy hiểm tới , đến còn mừng , ngoại lệ bầy sói nhưng ở đây rất hiếm bầy sói.
Thạch Đại vác cung tên mở đường đi trước , Dương Hoằng cầm dao chẻ củi khí thế bừng bừng theo đít.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người không nói chuyện mắt ngắm tai nghe hoàn cảnh xung quanh.
Thạch Đại kinh nghiệm đầy mình tai nhúc nhích chợt phất tay.
Dương Hoằng : ....
" Chú ý phía trước. " Thạch Đại nói nhỏ :
Sau đó cả hai bước chân nhẹ lại , đằng trước Thạch Đại đã vươn cung , phòng bị từ xa.
Dương Hoằng thấy vậy ao ước có một thân võ công cao siêu , băng tường đạp cây mà đi...
Đi vài bước , Dương Hoằng lắng tai nghe.
Là tiếng động vật uống nước.
Thạch Đại quỳ xuống tay vén lá rừng xem.
" Là Sơn dương. " Nói rồi chân đạp nhẹ mượn lực bay ra , tay vươn cung mũi tên bay nhanh...
"Phập..." Ngay cổ , sơn dương ngã xuống nước , phát ra tiếng động đập nước vào hồ.
Dương Hoằng hai mắt trợn to đầy ngôi sao... Ở hiện đại của hắn những năm 2024 , muốn vào rừng săn một con như vậy phải lén mạo hiểm...
Hai người lôi con sơn dương lên bờ , nhìn nhau cười thích ý , đây là con sơn dương tầm 100 cân hơn rất béo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thạch Đại dơ tay rút mũi tên ra rửa sạch , mũi tên rất quý nên phải giữ gìn.
Thạch Đại ngay ngô nói :
" Dương tiểu đệ , con này lớn quá hai ta ăn không hết , đem bán thì đã trễ rồi. "
Dương Hoằng nhìn con sơn dương đầu óc đã suy ra chục món ăn đầy bàn.
" Thạch Đại ca đệ và huynh cạo lông làm sạch , rồi phân ra miếng , đệ sẽ làm thịt gác bếp có thể để lâu vẫn được.
Thạch Đại : thịt gác bếp??? ... Để lâu là được...
Thạch Đại sách dao làm thịt con sơn dương , do đường xa tất cả nội tạng đều bỏ , chỉ lấy thịt và da.
Thạch Đại không ngờ Dương Hoằng cũng biết dùng dao điêu luyện , nhìn hắn cắt lốc con sơn dương từng mảnh.
" Thạch Đại ca đệ đi gôm cũi , đốt lấy than , làm giàn , huynh rửa sạch số thịt còn lại nha. "
" Được đệ đi đi nếu có nguy hiểm hô lớn huynh bay tới. " Thạch Đại nói với rương mặt tự tin :
Dương Hoằng : ... Biết võ công vẫn lại hại hơn...
Thạch Đại bắt tay rửa sạch từng miếng thịt để lên lá rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro