Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 31
2024-11-23 09:07:20
Bất quá , Dương Hoằng cũng không rãnh hống chuyện nhà đại bá phụ.
Buổi chiều ở cổ đại có khác , toàn thôn chìm trong yên bình , nhìn thấy nhà nhà ở đâu cũng có cột khối.
" Phụ thân , con sẽ lấy thịt đi làm cơm chiều , phụ thân lấy đá này mài ra dùm nhi tử cần sử dụng. "
Dương Hoằng cũng không nói đá này là muối , phụ thân hắn sẽ không tin , khi chuyện thành sẽ nói.
Dương Đệ gật đầu... Cầm dao chuẩn bị cạo , chút việc này ông làm rất nhanh...
Dương Hoằng cầm thịt vào bếp chuẩn bị làm cơm , giờ nhà này thuộc về gia đình hắn , muốn làm gì làm không phải dấu diếm.
Nhìn hủ gạo sạch sẽ , vẫn còn ít bột mì...Hắn đành đem thịt cắt miếng mỏng ra. Chỉ còn chút tỏi ớt , đành làm món thịt xào tỏi.
Nhìn ít bột này chắc làm được ba bánh nướng.
Bắc chảo nóng bỏ thịt vào xào qua lại cho ra mỡ , để tỏi vào xào tiếp , cho xíu nước xì dầu...Hương thơm bây ra ngoài.Thiếu gia vị đành chịu.
Nhìn phòng bếp chỉ còn một cái chảo củ này , ít gia vị xì dầu.
Hậu viện cũng không còn con heo , một con gà cũng vậy.
" Ngày mai lên trấn bán có tiền , phải mua sắm rất nhiều... "
..................................
Cơm chiều nhà Thạch gia.
Hôm nay về trễ Thạch Đại đành cầm miếng thịt đến nhà thôn trưởng đổi chút trà , xem như qua ải.
Thạch Lạc Thiên ngồi trên ghế cầm miếng thịt nướng ăn nói :
" Thật ngon , số thịt này không cần bán để ăn , gia gia của con cần bồi bổ. "
Thạch Đại : .... Vội gật đầu...gia gia nói gì cũng đúng.
" Ngày mai sáng sớm con sẽ đánh xe trâu qua thôn Vĩ Khê chở Dương Hoằng , sẵn bán đồ tích góp luôn. Mua trà loại ngon cho gia gia. "
Thạch Lạc Thiên trầm ngâm nói :
" Con nói Dương tiểu tử biết cách lộc tạp chất muối ăn không trúng độc là thật ? "
Thạch Đại ngu ngơ : .. Hắn nói lúc nào vậy!!!
Thạch Lạc Thiên nhìn là biết đứa cháu này lại ngu ngu...
Chỉ trách ông , lúc Thạch Đại sinh ra ông mỗi ngày lo bên ngoài đấu đá , đến lúc phụ mẫu nó qua đời ông lại lo nghĩ cách báo thù , đến biết thù không báo được , thì quay lại lo cháu trai bé nhỏ , lúc đó nhũ mẫu chăm sóc không tốt , nên đầu không được thông minh.
Ông từ quan về quê tổ sinh sống.
Dạy cháu trai võ công , vào rừng săn bắt tích lũy kinh nghiệm thực chiến , những sở học khác muốn nhét bao nhiêu cũng không vào đầu cháu được.
Tuy ông học nhiều hiểu rộng cũng không biết làm muối.
Thạch Lạc Thiên từng thấy mỏ muối lớn nhất Đại Triều Vương Quyền , nơi khai thác muối cung cấp triều đình , nhưng bao nhiêu muối làm sao đủ , mỗi năm nhập muối từ Hải ngoại vào tiền là con số lớn.
Quốc vương từng hạ lệnh truy tìm mỏ muối , gần 20 năm tìm chỉ được năm mỏ trung xuất ra muối không độc , còn muối nhỏ rất nhiều tạp chất có độc ăn vào trúng độc...
Một số quan viên nghĩ cách lấy muối đã cho ra nhiều cách mới thực hiện được , tuy vậy vẫn không lộc hết được hoàn toàn.
Mặc dù ở Đại Triều Vương Quyền này hơn nữa là nước và biển cũng không có biển muối như nước lân cận , còn lại đất liền.
Tìm ra giải pháp muối ăn là tâm điểm của Triều đình.
Nếu tiểu tử này biết cách , xem ra ông phải đến nhìn hắn mới được.
Thạch Đại cảm giác ăn no liền hạnh phúc.
" Ợ... "
Nhìn đứa cháu chướng mắt, ông đạp một phát :
" Ăn no thì đi tiêu thực đi... "
Thạch Đại : ..... ( “ ... ” ) ....
Buổi chiều ở cổ đại có khác , toàn thôn chìm trong yên bình , nhìn thấy nhà nhà ở đâu cũng có cột khối.
" Phụ thân , con sẽ lấy thịt đi làm cơm chiều , phụ thân lấy đá này mài ra dùm nhi tử cần sử dụng. "
Dương Hoằng cũng không nói đá này là muối , phụ thân hắn sẽ không tin , khi chuyện thành sẽ nói.
Dương Đệ gật đầu... Cầm dao chuẩn bị cạo , chút việc này ông làm rất nhanh...
Dương Hoằng cầm thịt vào bếp chuẩn bị làm cơm , giờ nhà này thuộc về gia đình hắn , muốn làm gì làm không phải dấu diếm.
Nhìn hủ gạo sạch sẽ , vẫn còn ít bột mì...Hắn đành đem thịt cắt miếng mỏng ra. Chỉ còn chút tỏi ớt , đành làm món thịt xào tỏi.
Nhìn ít bột này chắc làm được ba bánh nướng.
Bắc chảo nóng bỏ thịt vào xào qua lại cho ra mỡ , để tỏi vào xào tiếp , cho xíu nước xì dầu...Hương thơm bây ra ngoài.Thiếu gia vị đành chịu.
Nhìn phòng bếp chỉ còn một cái chảo củ này , ít gia vị xì dầu.
Hậu viện cũng không còn con heo , một con gà cũng vậy.
" Ngày mai lên trấn bán có tiền , phải mua sắm rất nhiều... "
..................................
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cơm chiều nhà Thạch gia.
Hôm nay về trễ Thạch Đại đành cầm miếng thịt đến nhà thôn trưởng đổi chút trà , xem như qua ải.
Thạch Lạc Thiên ngồi trên ghế cầm miếng thịt nướng ăn nói :
" Thật ngon , số thịt này không cần bán để ăn , gia gia của con cần bồi bổ. "
Thạch Đại : .... Vội gật đầu...gia gia nói gì cũng đúng.
" Ngày mai sáng sớm con sẽ đánh xe trâu qua thôn Vĩ Khê chở Dương Hoằng , sẵn bán đồ tích góp luôn. Mua trà loại ngon cho gia gia. "
Thạch Lạc Thiên trầm ngâm nói :
" Con nói Dương tiểu tử biết cách lộc tạp chất muối ăn không trúng độc là thật ? "
Thạch Đại ngu ngơ : .. Hắn nói lúc nào vậy!!!
Thạch Lạc Thiên nhìn là biết đứa cháu này lại ngu ngu...
Chỉ trách ông , lúc Thạch Đại sinh ra ông mỗi ngày lo bên ngoài đấu đá , đến lúc phụ mẫu nó qua đời ông lại lo nghĩ cách báo thù , đến biết thù không báo được , thì quay lại lo cháu trai bé nhỏ , lúc đó nhũ mẫu chăm sóc không tốt , nên đầu không được thông minh.
Ông từ quan về quê tổ sinh sống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạy cháu trai võ công , vào rừng săn bắt tích lũy kinh nghiệm thực chiến , những sở học khác muốn nhét bao nhiêu cũng không vào đầu cháu được.
Tuy ông học nhiều hiểu rộng cũng không biết làm muối.
Thạch Lạc Thiên từng thấy mỏ muối lớn nhất Đại Triều Vương Quyền , nơi khai thác muối cung cấp triều đình , nhưng bao nhiêu muối làm sao đủ , mỗi năm nhập muối từ Hải ngoại vào tiền là con số lớn.
Quốc vương từng hạ lệnh truy tìm mỏ muối , gần 20 năm tìm chỉ được năm mỏ trung xuất ra muối không độc , còn muối nhỏ rất nhiều tạp chất có độc ăn vào trúng độc...
Một số quan viên nghĩ cách lấy muối đã cho ra nhiều cách mới thực hiện được , tuy vậy vẫn không lộc hết được hoàn toàn.
Mặc dù ở Đại Triều Vương Quyền này hơn nữa là nước và biển cũng không có biển muối như nước lân cận , còn lại đất liền.
Tìm ra giải pháp muối ăn là tâm điểm của Triều đình.
Nếu tiểu tử này biết cách , xem ra ông phải đến nhìn hắn mới được.
Thạch Đại cảm giác ăn no liền hạnh phúc.
" Ợ... "
Nhìn đứa cháu chướng mắt, ông đạp một phát :
" Ăn no thì đi tiêu thực đi... "
Thạch Đại : ..... ( “ ... ” ) ....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro