Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 35
2024-11-17 09:44:17
Dương Hoằng đợi cũng không lâu , từ xa đã thấy Triệu Can thúc bước đến , sắc mặt rất tươi cười.
Hắn để ý nhìn phía sau Triệu Can thúc có một áo vàng nhạt nữ nhân , thầm hô trong lòng.
« Quả nhiên có biến... »
Từ khi thấy Văn Thiền Vân cả sảnh khách nam điều nhìn tới... « người trong lòng »
" Đây là Dương Hoằng đến... Đến đây là nhị tiểu thư Văn gia , nghe thông báo cũng ra cùng xem hương liệu cháu đem đến bán. "
Văn Thiền Vân nhìn thiếu niên trước mặt rất khác , cảm thấy vừa nhìn đã cho ngươi cảm giác tin tưởng , khí chất cũng tự tin , tự nhiên không ràng buộc , dáng người cao ốm , khuôn mặt có nét đẹp tươi sáng , nếu lớn thêm ba tuổi cũng là mỹ nam ưa nhìn. Làm nàng có chút ngạc nhiên.
Lam Tiểu Huyên nãy giờ vẫn để ý ánh mắt biểu tỷ , cứ nhìn chầm chầm đồ nhà quê đánh giá , đi qua đứng ở bên cảnh giác nhìn.
Dương Hoằng thấy cũng xem như không biết.
Chấp tay đáp lễ Văn Thiền Vân , cảm thấy hôm nay may mắn , ở cổ đại quả nhiên không thiếu mỹ nữ...
Văn tiểu thư vừa nhìn là người mang đến cảm giác như nữ cường nhân ở hiện đại... Vẽ đẹp y như câu « Hương diễm đoạt mục » ( xinh đẹp chói mắt)...
" Đồ nhà quê nhìn đi đâu , đúng là không có học thức , ngươi nhìn biểu tỷ ta cặp mắt sắp đầy sao rồi , nam nhân như... "
" Tiểu Huyên nếu muội theo ta ra ngoài mà nói năng như thế thì tỷ kêu người đưa muội về phủ , hôm nay biểu tỷ đi công việc , không rảnh quan tâm muội , còn gặp rất nhiều người như vậy muội có ý kiến gì không ? " Nàng nhìn ra mặt dù Dương Hoằng nhìn nàng nhưng trong mắt không có sự dăm tục chỉ có thưởng thức.
Lam Tiểu Huyên : ... Biểu tỷ đã nói vậy nàng còn dám hé môi , thật ra nàng rất sợ đi theo biểu tỷ , ai biết mấy ngày trước mẫu thân phân cho nàng nhiệm vụ theo đuôi biểu tỷ , lâu lâu , chút chút cứ giả vờ khen đường huynh thế này thế kia. Đã ba ngày rồi , một câu biểu tỷ cũng không đáp chứ dò ý. Số tiểu Huyên bé nhỏ thật khổ tâm.
Mắt trừng trừng nhìn Dương Hoằng.
Hắn cũng thật không dễ chịu , tính tình tiểu thư này mở miệng đóng miệng cứ « đồ nhà quê » nếu Văn tiểu thư không lên tiếng , đều có đức hạnh như vậy hắn đã bỏ đi rồi.
Văn Thiền Vân bước đến Dương Hoằng :
" Thật xin lỗi là ta chiều hư nàng. "
Dương Hoằng gật đầu xem như nhận lời xin lỗi cũng không muốn nói gì.
Những chuyện như vậy Triệu Can chỉ biết im lặng , ai biết mở miệng nói ra Lam tiểu thư có cho lão mặt mũi không , dù sao lão cũng là người làm công.
" Văn tiểu thư , hương liệu được để bên ngoài , tại hạ sẽ chuyển đến cho tiểu thư xem. "
Văn Thiền Vân cũng bước theo ra ngoài xem.
Bên ngoài có đậu một chiếc xe ngựa biển số 6 nhìn là xe ngựa thuê.
Thạch Đại thấy Dương Hoằng ra ngoài , kế bên có mấy người đi theo , vội nuốt hết cái bánh nướng , từ trên xe ngựa nhảy xuống.
" Thạch Đại ca đem mấy bao hương liệu ra giúp đệ cho Văn tiểu thư xem hàng. "
Thạch Đại nhìn Văn Thiền Vân gật đầu , cũng không xem ra mỹ nữ hay không mỹ nữ.
Hắn để ý nhìn phía sau Triệu Can thúc có một áo vàng nhạt nữ nhân , thầm hô trong lòng.
« Quả nhiên có biến... »
Từ khi thấy Văn Thiền Vân cả sảnh khách nam điều nhìn tới... « người trong lòng »
" Đây là Dương Hoằng đến... Đến đây là nhị tiểu thư Văn gia , nghe thông báo cũng ra cùng xem hương liệu cháu đem đến bán. "
Văn Thiền Vân nhìn thiếu niên trước mặt rất khác , cảm thấy vừa nhìn đã cho ngươi cảm giác tin tưởng , khí chất cũng tự tin , tự nhiên không ràng buộc , dáng người cao ốm , khuôn mặt có nét đẹp tươi sáng , nếu lớn thêm ba tuổi cũng là mỹ nam ưa nhìn. Làm nàng có chút ngạc nhiên.
Lam Tiểu Huyên nãy giờ vẫn để ý ánh mắt biểu tỷ , cứ nhìn chầm chầm đồ nhà quê đánh giá , đi qua đứng ở bên cảnh giác nhìn.
Dương Hoằng thấy cũng xem như không biết.
Chấp tay đáp lễ Văn Thiền Vân , cảm thấy hôm nay may mắn , ở cổ đại quả nhiên không thiếu mỹ nữ...
Văn tiểu thư vừa nhìn là người mang đến cảm giác như nữ cường nhân ở hiện đại... Vẽ đẹp y như câu « Hương diễm đoạt mục » ( xinh đẹp chói mắt)...
" Đồ nhà quê nhìn đi đâu , đúng là không có học thức , ngươi nhìn biểu tỷ ta cặp mắt sắp đầy sao rồi , nam nhân như... "
" Tiểu Huyên nếu muội theo ta ra ngoài mà nói năng như thế thì tỷ kêu người đưa muội về phủ , hôm nay biểu tỷ đi công việc , không rảnh quan tâm muội , còn gặp rất nhiều người như vậy muội có ý kiến gì không ? " Nàng nhìn ra mặt dù Dương Hoằng nhìn nàng nhưng trong mắt không có sự dăm tục chỉ có thưởng thức.
Lam Tiểu Huyên : ... Biểu tỷ đã nói vậy nàng còn dám hé môi , thật ra nàng rất sợ đi theo biểu tỷ , ai biết mấy ngày trước mẫu thân phân cho nàng nhiệm vụ theo đuôi biểu tỷ , lâu lâu , chút chút cứ giả vờ khen đường huynh thế này thế kia. Đã ba ngày rồi , một câu biểu tỷ cũng không đáp chứ dò ý. Số tiểu Huyên bé nhỏ thật khổ tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt trừng trừng nhìn Dương Hoằng.
Hắn cũng thật không dễ chịu , tính tình tiểu thư này mở miệng đóng miệng cứ « đồ nhà quê » nếu Văn tiểu thư không lên tiếng , đều có đức hạnh như vậy hắn đã bỏ đi rồi.
Văn Thiền Vân bước đến Dương Hoằng :
" Thật xin lỗi là ta chiều hư nàng. "
Dương Hoằng gật đầu xem như nhận lời xin lỗi cũng không muốn nói gì.
Những chuyện như vậy Triệu Can chỉ biết im lặng , ai biết mở miệng nói ra Lam tiểu thư có cho lão mặt mũi không , dù sao lão cũng là người làm công.
" Văn tiểu thư , hương liệu được để bên ngoài , tại hạ sẽ chuyển đến cho tiểu thư xem. "
Văn Thiền Vân cũng bước theo ra ngoài xem.
Bên ngoài có đậu một chiếc xe ngựa biển số 6 nhìn là xe ngựa thuê.
Thạch Đại thấy Dương Hoằng ra ngoài , kế bên có mấy người đi theo , vội nuốt hết cái bánh nướng , từ trên xe ngựa nhảy xuống.
" Thạch Đại ca đem mấy bao hương liệu ra giúp đệ cho Văn tiểu thư xem hàng. "
Thạch Đại nhìn Văn Thiền Vân gật đầu , cũng không xem ra mỹ nữ hay không mỹ nữ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro