Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 38
2024-11-23 09:07:20
Văn Thiền Vân nói :
" Được ta sẽ chờ tin tốt của Dương công tử. Triệu thúc , ta đi nơi khác kiểm tra , những hương liệu này thúc cứ phân chia như trước. "
Triệu Can được tiểu thư dặn dò cuối người đáp :
" Dạ tiểu thư yên tâm ở lão. "
Mọi người nhìn hai vị tiểu thư lên xe ngựa.
Trước khi lên xe ngựa Lam Tiểu Huyên nhìn Dương Hoằng một cái như muốn khắc ghi trong lòng.
Dương Hoằng không hiểu sao thoáng thở phào , ở gần mỹ nữ thật áp lực với nam nhân đang trưởng thành như hắn.
Triệu Can cũng có việc gấp chào Dương Hoằng và Thạch Đại rồi đi.
Triệu Cương thấy Dương tiểu đệ nhìn vào tiêm hỏi :
" Dương tiểu đệ muốn mua gì phải không ? ở tiệm bán nhiều loại đa dạng lắm. "
Dương Hoằng nghe vậy gật đầu nói :
" Triệu đại ca tiệm có bán nồi gang không ? Đệ muốn mua nồi chén... "
Triệu Cương đáp :
" Có đệ theo huynh vào xem. "
Thạch Đại : .... Hắn muốn mua trà và gạo tẻ ở đây chắc có bán. Mua ở đây luôn vậy.
Dương Hoằng lần nữa bước vào tiệm.
Lần này mua đồ . Đi tới lui kiếm thứ hắn cần như đi siêu thị hiện đại vậy! Chỉ cần lấy nhiều sẽ có người theo cầm.
Một nồi gang 50 văn lấy 2 cái.một bộ chén sứ đơn giản 20 văn , hoa văn đẹp 35 văn lấy hoa văn.
Bình trà gốm sứ đởn giản 50 văn , hoa văn đẹp 80 văn. Lấy hai bộ đơn giản. Chỉ cần uống nước cần chi đẹp.
Đến quầy gia vị.
Đường 1 cân 40 văn , thật đắt một cân này ăn được nữa tháng , đường này làm bằng mía nhìn màu vàng hạt không đều còn thô...Nước xì dầu 10 văn 1 bình... Đến muối thấy trống rỗng nhưng còn giá 1 lượng 1 cân muối loại ba...!!!
Gạo tẻ 1 bao 10 cân 150 văn , gạo trắng 1 bao 10 cân 300 văn , lấy mỗi loại 1 bao.
Tiếc là không thấy hoa tiêu...
..............................
" Thạch Đại ca huynh chọn xong chưa ? "
Thạch Đại nhìn dưới chân Dương Hoằng chất thành núi nhỏ.
" Đã nhờ người đi lấy rồi , huynh đi cũng không biết ở đâu mà lấy. Hoằng đệ nhà đệ thiếu đồ lắm sao ? "
Dương Hoằng : ...
" Lúc trước không thiếu , nhà đệ vừa phân gia , phải mua sắm rất nhiều để sinh hoạt , này chỉ mới bắt đầu đệ nghĩ còn phải mua nữa , nhưng thứ khác không gấp. "
Thạch Đại cảm thán nhiêu đây rất nhiều tiền.
Lúc tính tiền Dương Hoằng đã tiêu hết 735 văn tiền.
Thạch Đại chọn loại trà đắt nhất 1 cân 50 văn tiền mua 2 cân và một bao gạo tẻ 150 văn hết 250 văn.
" Triệu đại ca tạm biệt huynh cảm tạ huynh chiếu cố đệ. " Dương Hoằng chấp tay nói :
Triệu Cương :
" Không cần khách khí , hẹn gặp lại Dương tiểu đệ. " Hắn cũng vui khi giao tiếp với Dương Hoằng.
Không ai khinh thường ai.
Ra cửa hai người chất gần đầy xe ngựa.
Thạch Đại phóng lên ngồi điều khiển. Kế bên Dương Hoằng leo lên.
Thạch Đại nói :
" Hoằng đệ ngồi vững nhé. Ở trong trấn cấm chạy xe ngựa nhanh , nên huynh phải đánh xe ngựa chậm , muốn đi qua khu phía bắc nơi giết mổ thời gian mất hơn một canh giờ. "
Khu giết mổ là nơi Thạch Đại rành nhất.
Dương Hoằng : .... Vậy mà có luật giao thông.
" Nếu phi ngựa nhanh thì sao ? "
" Không phải thư tính báo nguy biên cương. Ai cũng phải phạt nặng , còn tùy chết người hay không , hoàng gia cũng không ngoại lệ.nhưng huynh nghe gia gia nói « nếu không ai báo , bao che vẫn thoát tội »
Dương Hoằng : .......
" Được ta sẽ chờ tin tốt của Dương công tử. Triệu thúc , ta đi nơi khác kiểm tra , những hương liệu này thúc cứ phân chia như trước. "
Triệu Can được tiểu thư dặn dò cuối người đáp :
" Dạ tiểu thư yên tâm ở lão. "
Mọi người nhìn hai vị tiểu thư lên xe ngựa.
Trước khi lên xe ngựa Lam Tiểu Huyên nhìn Dương Hoằng một cái như muốn khắc ghi trong lòng.
Dương Hoằng không hiểu sao thoáng thở phào , ở gần mỹ nữ thật áp lực với nam nhân đang trưởng thành như hắn.
Triệu Can cũng có việc gấp chào Dương Hoằng và Thạch Đại rồi đi.
Triệu Cương thấy Dương tiểu đệ nhìn vào tiêm hỏi :
" Dương tiểu đệ muốn mua gì phải không ? ở tiệm bán nhiều loại đa dạng lắm. "
Dương Hoằng nghe vậy gật đầu nói :
" Triệu đại ca tiệm có bán nồi gang không ? Đệ muốn mua nồi chén... "
Triệu Cương đáp :
" Có đệ theo huynh vào xem. "
Thạch Đại : .... Hắn muốn mua trà và gạo tẻ ở đây chắc có bán. Mua ở đây luôn vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Hoằng lần nữa bước vào tiệm.
Lần này mua đồ . Đi tới lui kiếm thứ hắn cần như đi siêu thị hiện đại vậy! Chỉ cần lấy nhiều sẽ có người theo cầm.
Một nồi gang 50 văn lấy 2 cái.một bộ chén sứ đơn giản 20 văn , hoa văn đẹp 35 văn lấy hoa văn.
Bình trà gốm sứ đởn giản 50 văn , hoa văn đẹp 80 văn. Lấy hai bộ đơn giản. Chỉ cần uống nước cần chi đẹp.
Đến quầy gia vị.
Đường 1 cân 40 văn , thật đắt một cân này ăn được nữa tháng , đường này làm bằng mía nhìn màu vàng hạt không đều còn thô...Nước xì dầu 10 văn 1 bình... Đến muối thấy trống rỗng nhưng còn giá 1 lượng 1 cân muối loại ba...!!!
Gạo tẻ 1 bao 10 cân 150 văn , gạo trắng 1 bao 10 cân 300 văn , lấy mỗi loại 1 bao.
Tiếc là không thấy hoa tiêu...
..............................
" Thạch Đại ca huynh chọn xong chưa ? "
Thạch Đại nhìn dưới chân Dương Hoằng chất thành núi nhỏ.
" Đã nhờ người đi lấy rồi , huynh đi cũng không biết ở đâu mà lấy. Hoằng đệ nhà đệ thiếu đồ lắm sao ? "
Dương Hoằng : ...
" Lúc trước không thiếu , nhà đệ vừa phân gia , phải mua sắm rất nhiều để sinh hoạt , này chỉ mới bắt đầu đệ nghĩ còn phải mua nữa , nhưng thứ khác không gấp. "
Thạch Đại cảm thán nhiêu đây rất nhiều tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc tính tiền Dương Hoằng đã tiêu hết 735 văn tiền.
Thạch Đại chọn loại trà đắt nhất 1 cân 50 văn tiền mua 2 cân và một bao gạo tẻ 150 văn hết 250 văn.
" Triệu đại ca tạm biệt huynh cảm tạ huynh chiếu cố đệ. " Dương Hoằng chấp tay nói :
Triệu Cương :
" Không cần khách khí , hẹn gặp lại Dương tiểu đệ. " Hắn cũng vui khi giao tiếp với Dương Hoằng.
Không ai khinh thường ai.
Ra cửa hai người chất gần đầy xe ngựa.
Thạch Đại phóng lên ngồi điều khiển. Kế bên Dương Hoằng leo lên.
Thạch Đại nói :
" Hoằng đệ ngồi vững nhé. Ở trong trấn cấm chạy xe ngựa nhanh , nên huynh phải đánh xe ngựa chậm , muốn đi qua khu phía bắc nơi giết mổ thời gian mất hơn một canh giờ. "
Khu giết mổ là nơi Thạch Đại rành nhất.
Dương Hoằng : .... Vậy mà có luật giao thông.
" Nếu phi ngựa nhanh thì sao ? "
" Không phải thư tính báo nguy biên cương. Ai cũng phải phạt nặng , còn tùy chết người hay không , hoàng gia cũng không ngoại lệ.nhưng huynh nghe gia gia nói « nếu không ai báo , bao che vẫn thoát tội »
Dương Hoằng : .......
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro