Nông Phụ Xuyên Về Cổ Đại:gầy Dựng Gia Viên
Chương 9
2024-11-23 09:07:20
Câu dẫn người khác phạm tội.
Dục vọng mãnh liệt ở nơi vắng lặng không người bùng lên dữ dội trong lòng, ngay lúc gặp mặt lần đầu tiên, anh ta cũng đã bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc, anh đã nhìn thấy nhiều người đẹp mũi cao mắt sâu, hết sức nóng bỏng, nhưng anh ta vẫn chỉ luôn yêu thích phụ nữ yêu kiều mềm mại, ngây thơ động lòng người ở quốc thổ, nhưng mà, cũng chỉ là yêu thích mà thôi. Từ trước tới nay Hứa Ngạn vẫn luôn nghĩ rằng anh ta khá lạnh nhạt đối với quan hệ nam nữ, cũng không đặt tâm sức của mình lên nó, bên cạnh anh ta có rất nhiều người rơi vào lưới tình, anh ta lại chỉ cảm thấy phiền phức, cho nên ngay cả nhu cầu sinh lý cá nhân của mình anh ta cũng tự giải quyết. Vậy mà ai có thể ngờ tới được, một người đẹp chỉ giới hạn trong sự yêu thích lại năm lần bảy lược áp sát vào anh ta, khiến anh ta dần dần không thể chống đỡ được nữa.
Anh ta hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, đây là người phụ nữ của Phó Diệp, lúc này cả cơ thể mềm mại của cô gần như đã nằm lên trên người anh ta, chỉ đỡ một cánh tay thì không còn đỡ cô nổi nữa, Hứa Ngạn đành vươn tay ôm lấy vai cô, cũng không biết là muốn đẩy cô ra xa một chút, hay là kéo cô lại gần lồng ngực hơn một chút.
Đúng lúc này, thang máy “đing –“ một tiếng tới nơi, Hứa Ngạn ôm Kiều Xu bước ra ngoài, chân Kiều Xu đã mềm tới mức không thể đi được nữa, Hứa Ngạn gần như là ôm cả người cô vào lòng.
“Kiều tiểu thư, tới nhà rồi.” Hứa Ngạn nhỏ tiếng gọi cô, thấy cô không nhúc nhích mà chỉ mở to một đôi mắt ngay thơ nhìn anh ta, trông cực kỳ vô tội, giống như là không hiểu được anh ta đang nói cái gì, anh ta chỉ đành hỏi lại lần nữa, “Kiều tiểu thư, chìa khóa nhà cô đâu?” Dưới tình huống Kiều Xu không đáp lại lời của anh ta, anh ta chỉ đành một tay ôm lấy eo Kiều Xu, để giữ cho cô khỏi té xuống đất, một tay vói vào trong túi xách của cô lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa, anh ta mở cửa ra rồi cũng không thèm kéo cô nữa mà trực tiếp ôm cô vào, đặt lên ghế sô pha. Anh nhìn bộ dạng nhíu mày không thoải mái của cô, bản thân anh ta lại không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu nên chỉ đành vào bếp rót cho cô ly nước ấm.
Phần lớn những người khi say rượu đều hoặc là lảm nhảm, hoặc là vừa la lối vừa quậy phá, hoặc quơ tay quơ chân làm người ta cảm thấy rất phiền phức, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người uống say lại im lặng như thế này, Kiều Xu chỉ mở to đôi mắt ra nhìn anh ta chạy trước chạy sau, không gây ồn ào cũng không quậy phá, ngoan ngoãn y như một đứa trẻ.
Anh ta cầm ly nước đang định cho cô uống, “A Diệp.” Cô đột nhiên kêu lên, “Chuyện của anh xử lý xong rồi à, sao lại có thời gian rảnh trở về thế?”
Tại sao lại là có thời gian rảnh quay về, cô nói cứ như nơi đây không phải là nhà, mà là phòng khách sạn rảnh rỗi sẽ tới vậy.
Quả nhiên sắc mặt của Hứa Ngạn nhanh chóng đen lại, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta lộ ra vẻ buồn bã, anh ta biết mình đã bị cô nhận lầm thành chồng mình, thôi thì cứ đâm theo lao để cô vui vẻ một tí, dù sao đợi lúc cô tỉnh rượu rồi cũng sẽ không nhớ rõ nữa.
“Ừ.” Anh ta dịu dàng trả lời, “Uống miếng nước, sẽ đỡ hơn.” Anh ta ôm lấy nửa người trên của cô dậy, để cô tựa vào người mình.
Dục vọng mãnh liệt ở nơi vắng lặng không người bùng lên dữ dội trong lòng, ngay lúc gặp mặt lần đầu tiên, anh ta cũng đã bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc, anh đã nhìn thấy nhiều người đẹp mũi cao mắt sâu, hết sức nóng bỏng, nhưng anh ta vẫn chỉ luôn yêu thích phụ nữ yêu kiều mềm mại, ngây thơ động lòng người ở quốc thổ, nhưng mà, cũng chỉ là yêu thích mà thôi. Từ trước tới nay Hứa Ngạn vẫn luôn nghĩ rằng anh ta khá lạnh nhạt đối với quan hệ nam nữ, cũng không đặt tâm sức của mình lên nó, bên cạnh anh ta có rất nhiều người rơi vào lưới tình, anh ta lại chỉ cảm thấy phiền phức, cho nên ngay cả nhu cầu sinh lý cá nhân của mình anh ta cũng tự giải quyết. Vậy mà ai có thể ngờ tới được, một người đẹp chỉ giới hạn trong sự yêu thích lại năm lần bảy lược áp sát vào anh ta, khiến anh ta dần dần không thể chống đỡ được nữa.
Anh ta hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, đây là người phụ nữ của Phó Diệp, lúc này cả cơ thể mềm mại của cô gần như đã nằm lên trên người anh ta, chỉ đỡ một cánh tay thì không còn đỡ cô nổi nữa, Hứa Ngạn đành vươn tay ôm lấy vai cô, cũng không biết là muốn đẩy cô ra xa một chút, hay là kéo cô lại gần lồng ngực hơn một chút.
Đúng lúc này, thang máy “đing –“ một tiếng tới nơi, Hứa Ngạn ôm Kiều Xu bước ra ngoài, chân Kiều Xu đã mềm tới mức không thể đi được nữa, Hứa Ngạn gần như là ôm cả người cô vào lòng.
“Kiều tiểu thư, tới nhà rồi.” Hứa Ngạn nhỏ tiếng gọi cô, thấy cô không nhúc nhích mà chỉ mở to một đôi mắt ngay thơ nhìn anh ta, trông cực kỳ vô tội, giống như là không hiểu được anh ta đang nói cái gì, anh ta chỉ đành hỏi lại lần nữa, “Kiều tiểu thư, chìa khóa nhà cô đâu?” Dưới tình huống Kiều Xu không đáp lại lời của anh ta, anh ta chỉ đành một tay ôm lấy eo Kiều Xu, để giữ cho cô khỏi té xuống đất, một tay vói vào trong túi xách của cô lục lọi một hồi, cuối cùng cũng tìm được chìa khóa, anh ta mở cửa ra rồi cũng không thèm kéo cô nữa mà trực tiếp ôm cô vào, đặt lên ghế sô pha. Anh nhìn bộ dạng nhíu mày không thoải mái của cô, bản thân anh ta lại không có kinh nghiệm chăm sóc người say rượu nên chỉ đành vào bếp rót cho cô ly nước ấm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phần lớn những người khi say rượu đều hoặc là lảm nhảm, hoặc là vừa la lối vừa quậy phá, hoặc quơ tay quơ chân làm người ta cảm thấy rất phiền phức, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người uống say lại im lặng như thế này, Kiều Xu chỉ mở to đôi mắt ra nhìn anh ta chạy trước chạy sau, không gây ồn ào cũng không quậy phá, ngoan ngoãn y như một đứa trẻ.
Anh ta cầm ly nước đang định cho cô uống, “A Diệp.” Cô đột nhiên kêu lên, “Chuyện của anh xử lý xong rồi à, sao lại có thời gian rảnh trở về thế?”
Tại sao lại là có thời gian rảnh quay về, cô nói cứ như nơi đây không phải là nhà, mà là phòng khách sạn rảnh rỗi sẽ tới vậy.
Quả nhiên sắc mặt của Hứa Ngạn nhanh chóng đen lại, trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta lộ ra vẻ buồn bã, anh ta biết mình đã bị cô nhận lầm thành chồng mình, thôi thì cứ đâm theo lao để cô vui vẻ một tí, dù sao đợi lúc cô tỉnh rượu rồi cũng sẽ không nhớ rõ nữa.
“Ừ.” Anh ta dịu dàng trả lời, “Uống miếng nước, sẽ đỡ hơn.” Anh ta ôm lấy nửa người trên của cô dậy, để cô tựa vào người mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro