Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con

Chương 27

Trúc Ngọc Trù

2024-09-07 12:20:11

Tiểu Chi Chi trở mình một cái, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy bố đang đi đến trước mặt, cô bé mơ mơ màng màng đứng lên.

“Đói bụng rồi hả?” Chu Mộc lấy từ trong túi ra một đống đồ ăn, đều là do lão tú tài chuẩn bị. Có thịt khô, màn thầu, bánh bao, còn có sữa đậu nành, dưa muối, nước,...

Tiểu Chi Chi uống một ngụm nước mới tỉnh táo lại, hai bố con cùng một con hổ, một con rắn ngồi trên đỉnh núi cùng nhau ăn uống.

Tiểu Chi Chi khẩu vị rất tốt, ăn rất nhiều, Chu Mộc nhìn thì gầy, nhưng ăn cũng không ít. Trái lại Nhị Hổ không buồn ăn, vào trong núi rồi, nó càng thích ăn thịt tươi hơn.

Ăn xong, Tiểu Chi Chi nhanh nhẹn đứng dậy giống như con cọp con, Chu Mộc dẫn theo cô bé, tiếp tục đi sâu vào trong núi. Chu Mộc thường xuyên vào núi đi săn, lúc bắt đầu là vì mưu sinh, sau này là vì thích cảm giác ở trong núi.

Trải qua một khoảng thời gian rất dài, anh ta cũng không thể thích nghi với cuộc sống bình thường bên ngoài. Chỉ khi đến trong núi, anh ta mới thực sự thả lỏng, tiếng chim cùng tiếng côn trùng kêu vang, gió núi thổi nhè nhẹ, tiếng cây cỏ xanh tươi, tiếng muông thú, đều khiến Chu Mộc cảm thấy nhẹ nhõm.

“Bố, nhanh lên, Nhị Hổ nhìn thấy một cái hang núi!” Tiểu Chi Chi ngoái đầu lại gọi.

Trên mặt Chu Mộc nở nụ cười, núi sâu khiến anh buông lơi, mà con gái thì làm anh an tâm, kiên định.

“Bố đến đây.” Chu Mộc đáp lại, chỉ vài bước anh đã đuổi kịp Tiểu Chi Chi, cõng cô bé trên lưng, tiếp tục chạy.

Tiểu Chi Chi nằm trên lưng bố, trên mặt nở nụ cười mãn nguyện, rất vui vẻ.

Hai người nhanh chóng đuổi kịp Nhị Hổ, thấy nó nhả ra một con lợn rừng đuôi đen. Tiểu Chi Chi không chút nghĩ ngợi, từ lưng bố chạy đến, giống như lúc bình thường cùng Nhị Hổ đùa nghịch vậy, coi bản thân như trái bom nhỏ lao thẳng tới thân con lợn rừng.

Mặc dù thân hình của Chu Mộc muốn săn một con lợn rừng vốn rất dễ dàng, nhưng nhìn thấy con gái năm tuổi của mình bổ nhào qua như vậy, anh ta vẫn chau mày chạy đến, cảm thấy càng ngày càng không đúng rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nắng chiều ngả về tây, Chu Mộc khiêng con thú trên lưng, một tay dắt con gái, phía sau là Nhị Hổ đã ăn no, sau Nhị Hổ lại là con rắn hoa.

“Váy bẩn hết rồi, rất khó giặt sạch.”

“Buổi tối ăn móng giò quay nha bố.”

Lão tú tài ngồi trước cửa nhà đợi mòn con mắt mới thấy hai bố con trở về.

Ông nhìn thấy bóng dáng Chu Mộc cầm tay đứa bé từ đằng xa liền cảm thấy rất yên tâm, trên mặt không giấu nổi nụ cười. Cho đến khi Tiểu Chi Chi đi đến phía trước mặt ông, nụ cười ấy liền tắt ngấm. Nhìn thấy toàn thân Tiểu Chi Chi vấy bẩn, ngay cả trên mặt cũng có vết bẩn, lão tú tài hoảng sợ đến suýt nữa ngất đi.

“Ông ơi, ông ơi. Buổi tối lại có thể làm món móng giò kho rồi.” Tiểu Chi Chi nhìn thấy lão tú tài ở cửa nhà thì vội vàng cướp cái móng gió của con lợn rừng đang bị Nhị Hổ ngậm trong mồm. Cô bé hưng phấn đến nỗi xem cái móng giò này như một món cống phẩm quý giá dâng lên trước mặt ông.

Lão tú tài nhìn đứa bé nhỏ nhắn xinh xắn kia, đôi chân ngắn vì đi đường xa mà tập tễnh, loạng choạng thế nhưng cô bé vẫn kéo theo chiếc móng giò lợn rừng cao gần bằng người. Ông cố gắng không để mình ngất đi, chỉ là mặt đã bắt đầu đen lại.

Buổi tối, Tiểu Chi Chi không được ăn món móng giò kho ngon tuyệt là bởi vì ông tú tài tức giận. Cũng bởi vì móng giò lợn rừng hơi khó kiếm, buổi tối ăn thịt lợn rừng khó tiêu hoá nên lão tú tài bèn đem phơi khô.

Sau khi chơi bời xả láng ở trên núi cả một ngày, tối nay Tiểu Chi Chi đi ngủ rất sớm. Cô bé không biết rằng, lúc mình đi ngủ, ông và bố lại cãi nhau.

“Sau này, để tôi dạy dỗ con bé. Tôi không quan tâm lúc cậu trong tù trải qua những gì. Tiểu Chi Chi không giống cậu, con bé chỉ là một đứa trẻ, cậu dạy con bé như vậy sẽ hại nó.” Lão tú tài lần này tuy không có hung dữ quát tháo hay đập bàn nhưng cơn giận dữ này không hề nhỏ, trên khuôn mặt cũng tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

Chu Mộc cảm thấy anh ta nuôi con gái có chút khác người, thế nhưng cũng chẳng quá để tâm đến chuyện này. Nhìn thấy lão tú tài tức giận đến mức này, anh ta tự nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Anh ta là một thanh niên vừa mới kết hôn, chưa có con, việc gì cũng không biết đã phải đi tù. Nhân sinh quan và thế giới quan của anh ta giống như được hình thành ở trong tù, được trở về xã hội nhưng bản thân lại tách rời ra khỏi xã hội này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con

Số ký tự: 0