Nông Thôn Làm Giàu: Gà Trống Nuôi Con
Chương 40
Trúc Ngọc Trù
2024-09-07 12:20:11
Thời hạn ba năm đã hết từ bao giờ nhưng Chu Mộc cứ có thời gian là lại đến đây dạo quanh một vòng. Chu Mộc vốn là tội phạm đang cải tạo nhưng lại có mối quan hệ tốt như vậy với cảnh sát là vì:
Thứ nhất, những vị cảnh sát lâu năm đã giải quyết vụ án của Chu Mộc từ đầu đều biết, thực ra là do Chu Mộc quá đen đủi, chứ anh ta còn không hề cố ý làm người khác bị thương chứ đừng nói đến việc giết người. Chỉ là người xin đi nhờ xe kia nổi tâm địa xấu xa, muốn cướp Chu Mộc, không ngờ tên kia lại bất cẩn mở cửa khi xe đang chạy nhanh sau đó ngã xuống đường mà chết.
Mà người báo án cũng là Chu Mộc.
Thứ hai, Chu Mộc cư xử rất tốt, không những mỗi lần đến đều nghiêm túc dọn vệ sinh và mang một chút đặc sản địa phương đến, mà ai có khó khăn gì đều có thể tìm đến Chu Mộc.
Cảnh sát trong đồn công an thị trấn này cũng chỉ là người thường, trong nhà cũng có cả đống người thân, cũng có đủ thứ chuyện lộn xộn mà cảnh sát xử lí không được, cứ nhờ Chu Mộc, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa một cách nhanh chóng.
Còn một số vụ án hóc búa, nếu không nắm chắc, chỉ cần đến hỏi thăm Chu Mộc một chút là lại có manh mối rồi. Tuy Chu Mộc là một phạm nhân cải tạo từng ngồi tù, thế nhưng nhiều năm về sau, anh càng giống một thành viên của đồn công an hơn.
“ y ui, Chu Mộc, đây là con gái rượu nhà cậu đấy à, xinh quá đi mất.” Lưu Phân - cảnh sát phụ trách xử lí hộ tịch bỏ đồ đan áo len xuống, nóng lòng đến xem cô bé. Những đồng chí khác cũng nhao nhao kéo đến nhìn con gái cưng của Chu Mộc.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Chi Chi lên thị trấn với bố. Ở thôn Bình Khẩu, Tiểu Chi Chi được coi là ngôi sao may mắn. Mỗi ngày ông nội, bà nội, chú, thím, dì đến thăm cô bé đều không cần quá nhiều. Được bao nhiêu người vây quanh như vậy mà cô bé không hề sợ hãi chút nào, chỉ thoải mái cám ơn mọi người rồi lại thoải mái lấy bao nhiêu đồ ăn từ trong cặp sách ra chia cho mỗi người một cái.
Lưu Phân nhìn viên kẹo mềm trên tay mình, còn cảnh sát Tiểu Ngũ ở bên cạnh lại được cô bé phát cho một viên kẹo cứng, mới hỏi trêu: “Sao con lại cho dì kẹo mềm thế.”
Thực ra Tiểu Chi Chi chỉ phát bừa cho mọi người, cũng không ngờ rằng có người sẽ hỏi vấn đề này, cô bé nhìn người phụ nữ vừa hỏi, nghĩ một hồi rồi đáp: “Bởi vì trông dì rất đẹp, giọng nói lại mềm mại nữa.”
Lời khen lập tức khiến Lưu Phân vui vẻ, nếp nhăn trên mặt đều lộ ra, chỉ muốn ôm luôn Tiểu Chi Chi về nhà.
“Chu Mộc này, thảo nào cậu không nỡ mang con gái cưng ra ngoài chơi, con bé đúng là khiến người khác yêu thích muốn chết.”
Chu Mộc cười đáp: “Không phải là tôi đã mang con bé đến đây rồi sao, năm học tới Chi Chi chuyển tới trường tiểu học ở thị trấn học, vậy nên hôm nay tôi dẫn con bé tới đây làm quen trước.”
“Yên tâm, tôi sẽ trông chừng tới cô bé, ngày nào tôi cũng tuần tra quanh trường học hai lần mà.” Cảnh sát Tiểu Ngũ mới đến năm nay đã sớm bỏ viên kẹo vào trong miệng, ú ớ nói rồi lấy tay vỗ ngực.
“Thằng nhóc nhà tôi năm nay lên lớp ba rồi, về sau cho nó làm quen với con gái nhà cậu, đảm bảo sẽ không bị người khác bắt nạt.” Đồn trưởng Lưu không biết đã tới từ khi nào, cười nói.
Mọi người nhìn thấy cấp trên tới, người nào người nấy tự giác quay về chỗ của mình. Thấy đồn trưởng có chuyện muốn nói với Chu Mộc, Lưu Phân liền ôm lấy Tiểu Chi Chi, cười bảo: “Để dì đưa con đi chơi, được không?”
Cô bé gật đầu lễ phép đáp: “Được ạ, cảm ơn dì xinh đẹp.”
Tiểu Chi Chi được Lưu Phân dẫn đi tham quan đồn cảnh sát, nhanh chóng hòa nhập với mọi người nơi đây. Tiểu Chi Chi thật sự trông vô cùng đáng yêu, nhìn giống hệt búp bê, vừa ăn nói khéo léo lại vừa lễ phép, khiến mọi người ai cũng yêu mến chứ không phải vì hai túi khoai lang tự sấy mà Chu Mộc để trên bàn nữa.
Lưu Phân thấy đứa bé nhanh chóng làm quen với mọi người như vậy, vừa lúc lại có người đến làm hộ tịch, bèn để cô bé tự chơi một mình.
Thứ nhất, những vị cảnh sát lâu năm đã giải quyết vụ án của Chu Mộc từ đầu đều biết, thực ra là do Chu Mộc quá đen đủi, chứ anh ta còn không hề cố ý làm người khác bị thương chứ đừng nói đến việc giết người. Chỉ là người xin đi nhờ xe kia nổi tâm địa xấu xa, muốn cướp Chu Mộc, không ngờ tên kia lại bất cẩn mở cửa khi xe đang chạy nhanh sau đó ngã xuống đường mà chết.
Mà người báo án cũng là Chu Mộc.
Thứ hai, Chu Mộc cư xử rất tốt, không những mỗi lần đến đều nghiêm túc dọn vệ sinh và mang một chút đặc sản địa phương đến, mà ai có khó khăn gì đều có thể tìm đến Chu Mộc.
Cảnh sát trong đồn công an thị trấn này cũng chỉ là người thường, trong nhà cũng có cả đống người thân, cũng có đủ thứ chuyện lộn xộn mà cảnh sát xử lí không được, cứ nhờ Chu Mộc, anh nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa một cách nhanh chóng.
Còn một số vụ án hóc búa, nếu không nắm chắc, chỉ cần đến hỏi thăm Chu Mộc một chút là lại có manh mối rồi. Tuy Chu Mộc là một phạm nhân cải tạo từng ngồi tù, thế nhưng nhiều năm về sau, anh càng giống một thành viên của đồn công an hơn.
“ y ui, Chu Mộc, đây là con gái rượu nhà cậu đấy à, xinh quá đi mất.” Lưu Phân - cảnh sát phụ trách xử lí hộ tịch bỏ đồ đan áo len xuống, nóng lòng đến xem cô bé. Những đồng chí khác cũng nhao nhao kéo đến nhìn con gái cưng của Chu Mộc.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Chi Chi lên thị trấn với bố. Ở thôn Bình Khẩu, Tiểu Chi Chi được coi là ngôi sao may mắn. Mỗi ngày ông nội, bà nội, chú, thím, dì đến thăm cô bé đều không cần quá nhiều. Được bao nhiêu người vây quanh như vậy mà cô bé không hề sợ hãi chút nào, chỉ thoải mái cám ơn mọi người rồi lại thoải mái lấy bao nhiêu đồ ăn từ trong cặp sách ra chia cho mỗi người một cái.
Lưu Phân nhìn viên kẹo mềm trên tay mình, còn cảnh sát Tiểu Ngũ ở bên cạnh lại được cô bé phát cho một viên kẹo cứng, mới hỏi trêu: “Sao con lại cho dì kẹo mềm thế.”
Thực ra Tiểu Chi Chi chỉ phát bừa cho mọi người, cũng không ngờ rằng có người sẽ hỏi vấn đề này, cô bé nhìn người phụ nữ vừa hỏi, nghĩ một hồi rồi đáp: “Bởi vì trông dì rất đẹp, giọng nói lại mềm mại nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời khen lập tức khiến Lưu Phân vui vẻ, nếp nhăn trên mặt đều lộ ra, chỉ muốn ôm luôn Tiểu Chi Chi về nhà.
“Chu Mộc này, thảo nào cậu không nỡ mang con gái cưng ra ngoài chơi, con bé đúng là khiến người khác yêu thích muốn chết.”
Chu Mộc cười đáp: “Không phải là tôi đã mang con bé đến đây rồi sao, năm học tới Chi Chi chuyển tới trường tiểu học ở thị trấn học, vậy nên hôm nay tôi dẫn con bé tới đây làm quen trước.”
“Yên tâm, tôi sẽ trông chừng tới cô bé, ngày nào tôi cũng tuần tra quanh trường học hai lần mà.” Cảnh sát Tiểu Ngũ mới đến năm nay đã sớm bỏ viên kẹo vào trong miệng, ú ớ nói rồi lấy tay vỗ ngực.
“Thằng nhóc nhà tôi năm nay lên lớp ba rồi, về sau cho nó làm quen với con gái nhà cậu, đảm bảo sẽ không bị người khác bắt nạt.” Đồn trưởng Lưu không biết đã tới từ khi nào, cười nói.
Mọi người nhìn thấy cấp trên tới, người nào người nấy tự giác quay về chỗ của mình. Thấy đồn trưởng có chuyện muốn nói với Chu Mộc, Lưu Phân liền ôm lấy Tiểu Chi Chi, cười bảo: “Để dì đưa con đi chơi, được không?”
Cô bé gật đầu lễ phép đáp: “Được ạ, cảm ơn dì xinh đẹp.”
Tiểu Chi Chi được Lưu Phân dẫn đi tham quan đồn cảnh sát, nhanh chóng hòa nhập với mọi người nơi đây. Tiểu Chi Chi thật sự trông vô cùng đáng yêu, nhìn giống hệt búp bê, vừa ăn nói khéo léo lại vừa lễ phép, khiến mọi người ai cũng yêu mến chứ không phải vì hai túi khoai lang tự sấy mà Chu Mộc để trên bàn nữa.
Lưu Phân thấy đứa bé nhanh chóng làm quen với mọi người như vậy, vừa lúc lại có người đến làm hộ tịch, bèn để cô bé tự chơi một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro