Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 13
2024-09-27 13:11:20
Cũng chính Ninh Cáp tự tay dùng keo dán báo lên.
Ký ức này không biết có phải thật không, nhưng trong đầu Ninh Cáp có một đoạn như vậy.
Bùi Hàn đưa tay gỡ tờ báo.
‘‘Đừng.’’ Ninh Cáp ngăn anh lại.
Bùi Hàn quay đầu, ánh mắt mang ý hỏi ‘‘Sao vậy?’’
Ninh Cáp đã ăn xong măng, lại lấy ra một que xiên củ cải, ‘‘Tôi đang ăn sáng, lỡ dưới đó che thứ gì ảnh hưởng đến khẩu vị thì sao?’’
Poster không đẹp, Ninh Cáp không muốn nhìn thấy.
Ninh Cáp bổ sung thêm, ‘‘Ít nhất cũng đợi tôi ăn xong đã. Chiếc vòng tay bảo chúng ta nghỉ ngơi thì chúng ta không làm gì cả, ở đây nghỉ ngơi thật tốt, không phải sao?’’
Bùi Hàn nhẹ nhàng nhướng mày, vậy mà lại thực sự rút tay về, ngồi xuống giường gần đó.
Phòng không lớn, chỉ có hai người và một chiếc giường gần như chiếm hết không gian, bầu không khí trở nên ái muội.
Nhưng cũng không quá ái muội, vì trong không khí vẫn lan tỏa mùi lẩu Oden.
Ninh Cáp ngồi xuống chiếc ghế xa anh nhất, cách một chiếc giường, cầm ly lẩu giơ lên.
‘‘Muốn một xiên không?’’ Giọng nói không chút thành ý.
‘‘Cảm ơn, không cần.’’ Bùi Hàn từ chối, anh liếc nhìn Ninh Cáp một cái, đột nhiên hỏi: ‘‘Người mới?’’
Ninh Cáp ừ một tiếng.
Người khác đều không nghĩ cô là người mới, không biết anh nhìn ra bằng cách nào.
Hai người không nói gì thêm.
Ninh Cáp cúi đầu tập trung ăn lẩu, nhưng cảm giác như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ninh Cáp đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Bùi Hàn hơi quay đầu, đang chăm chú nhìn bức tường bên cạnh, như thể trên đó có hoa.
Ninh Cáp cầm xiên củ cải trong tay, vừa ăn vừa nhìn anh chằm chằm.
Anh có khuôn mặt khá đẹp, mắt ra mắt, mũi ra mũi, trông khá “ngon miệng”.
Ninh Cáp vừa nhìn anh vừa ăn hết xiên củ cải, rồi lại lấy xiên cá viên.
Đôi mắt Ninh Cáp đen đến mức sâu thẳm, người bình thường bị cô nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bùi Hàn không đối mặt với cô, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, anh kiên trì nhìn chằm chằm vào bức tường trống một lúc, cuối cùng không chịu nổi nữa, dựa lưng vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Ninh Cáp lúc này mới thu ánh mắt lại.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có gì xảy ra, có lẽ ‘nghỉ ngơi’ mà chiếc vòng tay nói đến thực sự là để mọi người nghỉ ngơi.
Ký ức này không biết có phải thật không, nhưng trong đầu Ninh Cáp có một đoạn như vậy.
Bùi Hàn đưa tay gỡ tờ báo.
‘‘Đừng.’’ Ninh Cáp ngăn anh lại.
Bùi Hàn quay đầu, ánh mắt mang ý hỏi ‘‘Sao vậy?’’
Ninh Cáp đã ăn xong măng, lại lấy ra một que xiên củ cải, ‘‘Tôi đang ăn sáng, lỡ dưới đó che thứ gì ảnh hưởng đến khẩu vị thì sao?’’
Poster không đẹp, Ninh Cáp không muốn nhìn thấy.
Ninh Cáp bổ sung thêm, ‘‘Ít nhất cũng đợi tôi ăn xong đã. Chiếc vòng tay bảo chúng ta nghỉ ngơi thì chúng ta không làm gì cả, ở đây nghỉ ngơi thật tốt, không phải sao?’’
Bùi Hàn nhẹ nhàng nhướng mày, vậy mà lại thực sự rút tay về, ngồi xuống giường gần đó.
Phòng không lớn, chỉ có hai người và một chiếc giường gần như chiếm hết không gian, bầu không khí trở nên ái muội.
Nhưng cũng không quá ái muội, vì trong không khí vẫn lan tỏa mùi lẩu Oden.
Ninh Cáp ngồi xuống chiếc ghế xa anh nhất, cách một chiếc giường, cầm ly lẩu giơ lên.
‘‘Muốn một xiên không?’’ Giọng nói không chút thành ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
‘‘Cảm ơn, không cần.’’ Bùi Hàn từ chối, anh liếc nhìn Ninh Cáp một cái, đột nhiên hỏi: ‘‘Người mới?’’
Ninh Cáp ừ một tiếng.
Người khác đều không nghĩ cô là người mới, không biết anh nhìn ra bằng cách nào.
Hai người không nói gì thêm.
Ninh Cáp cúi đầu tập trung ăn lẩu, nhưng cảm giác như có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Ninh Cáp đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy Bùi Hàn hơi quay đầu, đang chăm chú nhìn bức tường bên cạnh, như thể trên đó có hoa.
Ninh Cáp cầm xiên củ cải trong tay, vừa ăn vừa nhìn anh chằm chằm.
Anh có khuôn mặt khá đẹp, mắt ra mắt, mũi ra mũi, trông khá “ngon miệng”.
Ninh Cáp vừa nhìn anh vừa ăn hết xiên củ cải, rồi lại lấy xiên cá viên.
Đôi mắt Ninh Cáp đen đến mức sâu thẳm, người bình thường bị cô nhìn chằm chằm như vậy đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Bùi Hàn không đối mặt với cô, nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, anh kiên trì nhìn chằm chằm vào bức tường trống một lúc, cuối cùng không chịu nổi nữa, dựa lưng vào đầu giường, nhắm mắt lại.
Ninh Cáp lúc này mới thu ánh mắt lại.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có gì xảy ra, có lẽ ‘nghỉ ngơi’ mà chiếc vòng tay nói đến thực sự là để mọi người nghỉ ngơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro