Npc Cô Đ Y Có Thể Có Ý Xấu Gì Được Chứ [Vô Hạn]
Chương 5
2024-09-27 13:11:20
Từ một hướng đi ra thì sẽ lại từ hướng khác trở về, lặp đi lặp lại.
Ninh Cáp nhặt chiếc vòng tay lên, nghĩ thầm, lạ thật, sáng nay đến đây còn bình thường mà?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như không phải vậy.
Ninh Cáp đột nhiên không thể nhớ nổi mình đã đi đến cửa hàng tiện lợi như thế nào vào buổi sáng.
Tất cả những gì đã xảy ra trước khi mua lẩu Oden đều giống như những cái bóng lơ lửng trong không trung, mang theo một cảm giác kỳ lạ không thật, thậm chí không chỉ là sáng nay, mà cả những ký ức trong những năm qua cũng có chút mơ hồ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, Ninh Cáp phát hiện ra rằng cô không thể hình dung ra khuôn mặt của anh trai mình trong đầu.
Rõ ràng biết rằng mình có một người thân, là anh trai, nhưng khuôn mặt của anh trai lại như bị phủ lên một lớp kính mờ, không thể nhìn rõ.
Tay của Ninh Cáp hơi run.
Hoảng loạn không có tác dụng, Ninh Cáp bình tĩnh lại một lúc, bấm số điện thoại của anh trai trên vòng tay.
Lại là giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Cô đã gọi tất cả những số mà mình có thể nhớ, nhưng tất cả đều là số không tồn tại.
Ninh Cáp đứng bên đường, uống một ngụm nước lẩu nóng của ly Oden, cố lấy lại bình tĩnh.
Nước lẩu nóng chứa đầy chất phụ gia vẫn ngon như trước, nhưng thế giới bỗng nhiên đảo lộn hết.
Nhà nghỉ nhỏ của Ninh Cáp ở ngay tầng hai của tòa nhà phía trước không xa, mà theo như nội dung hướng dẫn người chơi trên vòng tay vừa nói, nhà nghỉ này chính là điểm báo danh của phó bản lần này.
Trong nhà nghỉ tất nhiên có điện thoại bàn, có thể việc không gọi được điện thoại chỉ là do vấn đề của vòng tay, có thể thay bằng điện thoại bàn để thử xem.
Chiếc vòng tay khá mềm mại, Ninh Cáp nắm chặt nó trong lòng bàn tay và bước nhanh về phía trước, đến trước nhà nghỉ.
Nhà nghỉ nằm ở tầng hai, tầng một chỉ có một cánh cửa và cầu thang đi lên.
Trước cửa treo một tấm biển nhỏ — Nhà nghỉ Niệm Tâm, tấm biển đã cũ, chữ "Niệm" đã từng rơi ra và được thay bằng một chữ mới, nhưng không hợp với những chữ khác, xung quanh còn có khung đỏ.
Nhìn qua, đây là một nhà nghỉ nhỏ, cũ kỹ, không mấy nổi bật và trông rất tạm bợ.
Dọc theo chiếc cầu thang hẹp đi lên là đến tầng hai, trước mắt là một quầy lễ tân bằng gỗ màu nâu đỏ cũ kỹ.
Không có ai ở quầy lễ tân, nhưng bên ngoài lại có một nhóm người tụ tập, cả nam cả nữ tầm bảy, tám người.
Ninh Cáp nhặt chiếc vòng tay lên, nghĩ thầm, lạ thật, sáng nay đến đây còn bình thường mà?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như không phải vậy.
Ninh Cáp đột nhiên không thể nhớ nổi mình đã đi đến cửa hàng tiện lợi như thế nào vào buổi sáng.
Tất cả những gì đã xảy ra trước khi mua lẩu Oden đều giống như những cái bóng lơ lửng trong không trung, mang theo một cảm giác kỳ lạ không thật, thậm chí không chỉ là sáng nay, mà cả những ký ức trong những năm qua cũng có chút mơ hồ.
Điều kỳ lạ hơn nữa là, Ninh Cáp phát hiện ra rằng cô không thể hình dung ra khuôn mặt của anh trai mình trong đầu.
Rõ ràng biết rằng mình có một người thân, là anh trai, nhưng khuôn mặt của anh trai lại như bị phủ lên một lớp kính mờ, không thể nhìn rõ.
Tay của Ninh Cáp hơi run.
Hoảng loạn không có tác dụng, Ninh Cáp bình tĩnh lại một lúc, bấm số điện thoại của anh trai trên vòng tay.
Lại là giọng nữ lạnh lùng vang lên: “Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại…”
Cô đã gọi tất cả những số mà mình có thể nhớ, nhưng tất cả đều là số không tồn tại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ninh Cáp đứng bên đường, uống một ngụm nước lẩu nóng của ly Oden, cố lấy lại bình tĩnh.
Nước lẩu nóng chứa đầy chất phụ gia vẫn ngon như trước, nhưng thế giới bỗng nhiên đảo lộn hết.
Nhà nghỉ nhỏ của Ninh Cáp ở ngay tầng hai của tòa nhà phía trước không xa, mà theo như nội dung hướng dẫn người chơi trên vòng tay vừa nói, nhà nghỉ này chính là điểm báo danh của phó bản lần này.
Trong nhà nghỉ tất nhiên có điện thoại bàn, có thể việc không gọi được điện thoại chỉ là do vấn đề của vòng tay, có thể thay bằng điện thoại bàn để thử xem.
Chiếc vòng tay khá mềm mại, Ninh Cáp nắm chặt nó trong lòng bàn tay và bước nhanh về phía trước, đến trước nhà nghỉ.
Nhà nghỉ nằm ở tầng hai, tầng một chỉ có một cánh cửa và cầu thang đi lên.
Trước cửa treo một tấm biển nhỏ — Nhà nghỉ Niệm Tâm, tấm biển đã cũ, chữ "Niệm" đã từng rơi ra và được thay bằng một chữ mới, nhưng không hợp với những chữ khác, xung quanh còn có khung đỏ.
Nhìn qua, đây là một nhà nghỉ nhỏ, cũ kỹ, không mấy nổi bật và trông rất tạm bợ.
Dọc theo chiếc cầu thang hẹp đi lên là đến tầng hai, trước mắt là một quầy lễ tân bằng gỗ màu nâu đỏ cũ kỹ.
Không có ai ở quầy lễ tân, nhưng bên ngoài lại có một nhóm người tụ tập, cả nam cả nữ tầm bảy, tám người.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro