Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 14
Xuyến Não Hoa Nhi
2024-08-20 15:47:40
Đoạn Tư khó chịu vô cùng. Hắn thất tình. Già đầu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu hắn thất tình. Là một Alpha tinh anh của xã hội, lần đầu tiên trong đời hắn suy sụp. Đoạn Tư ủ rũ cụp đuôi về phòng của mình, cầm bình rượu lên nốc ừng ực.
Giang Ngôn Trạm xem điện thoại, mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Tớ sẽ không đưa cậu về đâu.”
Đoạn Tư: “……”
Dù sao cũng đã chơi chung nhiều năm, đương nhiên Đoạn Tư biết ý của Giang Ngôn Trạm là gì, đó là đừng có uống say đến không biết trời trăng mây đất.
“Chút rượu này không làm tớ say nổi đâu.” Đoạn Tư buồn rầu, “Tớ tự về được.”
Giang Ngôn Trạm đến lông mày cũng không động dù chỉ một chút: “Cậu lại làm sao vậy?”
Đoạn Tư: “…… Cậu nói chuyện giống tra A quá đi.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
“Đây không phải là thoại của tra A còn gì?” Đoạn Tư đặt bình rượu lên bàn, “Em lại làm sao vậy, tùy em nghĩ, em có thể hiểu chuyện hơn một chút không, anh đang bận, em đừng quấy rầy anh nữa ——”
Đoạn Tư: “Kiểu vậy đó.”
Giang Ngôn Trạm: “…………” Hình như đúng là anh hay nói thế thật.
Thôi kệ, đỡ phải đi nghe hắn khóc lóc kể lể.
“Ai!” Đoạn Tư nặng nề thở dài, “Thôi! Huynh đệ, uống rượu nào!” Giang Ngôn Trạm: “Cậu lại gặp A nữ kia à?”
“Phắc. Bộ cậu gắn camera lên người tớ hả?” Đoạn Tư cả giận, “Tớ gặp Omega của cổ!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đoạn Tư: “Tức chết lão tử! Cậu ta dám nói cổ thích mấy O nam quyến rũ eo thon chân dài mông cong như cậu ta——”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
Đoạn Tư: “Bộ mông của lão tử không cong à!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Giang Ngôn Trạm: “.”
Lúc trước làm huynh đệ tốt của Đoạn Tư, chỉ là đôi khi sẽ bị lời nói của A “thẳng” chọc giận. Hiện tại huynh đệ “cong” mất rồi, yêu một A nữ. Giang Ngôn Trạm mặt vẫn không cảm xúc nhìn Đoạn Tư: “Sao cậu không trực tiếp hỏi cổ?” Đoạn Tư: “……………… Chậc.”
Hắn đã uống hơi nhiều, mặt đỏ như gấc, đi đứng lảo đảo, mở miệng ra là tặc lưỡi. “Má nó.” Đoạn Tư sụt sịt, “Của lão tử thật sự không ‘cong’ bằng Omega kia. Phắc.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đoạn Tư cả giận nói: “Tức chết lão tử! Là mối tình đầu của tớ đó!”
Giang Ngôn Trạm bình tĩnh nhắc nhở: “Tính sơ sơ thì đây là ‘mối tình đầu’ thứ hai mươi mấy của cậu rồi.”
Đoạn Tư: “…………”
Hắn thực sự không nên rủ Giang Ngôn Trạm đi uống rượu mà.
Từ sau cái “ngày định mệnh” đó Đoạn Tư thật sự hoang mang rối loạn, lần đầu tiên trong đời hắn thích một người nhiều như vậy, một cô gái nhỏ đáng yêu đến mức chỉ cần cười một cái, muốn mạng của hắn hắn cũng cho—— thế nhưng lại là một Alpha.
Hắn tốn rất rất nhiều thời gian làm công tác tư tưởng, còn tự thuyết phục bản thân rằng, gặp nhau một lần là ngẫu nhiên nhưng gặp đến lần thứ hai thì là duyên phận cmnr. Nếu lại gặp nhau lần thứ ba, thì nhất định phải quý trọng đoạn nhân duyên này. Nhưng bởi vì người ta là Alpha, Đoạn Tư vẫn cảm thấy nuốt chưa trôi. Hắn không muốn bị đám hồ bằng cẩu hữu kia cười nhạo, mà khủng bố hơn đó là, lỡ như sau này hai người thành, bọn nó chắc chắn sẽ dí theo hắn hỏi hắn có phải làm thụ không——
Đoạn Tư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ dám nói cho một mình Giang Ngôn Trạm. Dù sao hai người đã quen nhau rất lâu, mà miệng Giang Ngôn Trạm lại kín, không bao giờ nhiều lời, đích thị là “hốc cây” an toàn nhất trên thế giới.
Đoạn Tư: “Ai!”
Giang Ngôn Trạm ngồi cách hắn không xa, bình tĩnh như thể cái người đang “lê hoa đái vũ” kia chả phải là bạn thân chí cốt của anh. Nhưng thực ra anh vẫn coi Đoạn Tư là huynh đệ tốt, không thì giờ này ai lại chịu ngồi đây bồi hắn chứ. Anh bình thường “thủ thân như ngọc” muốn chết, trước giờ chả bao giờ đi bar bủng. Nếu không phải quán bar mới khai trương này có tổ chức riêng cho Omega, Giang Ngôn Trạm chắc chắn sẽ không chịu đi cùng hắn.
Đoạn Tư dịch người lại gần Giang Ngôn Trạm, vai kề vai, hắn híp mắt, biểu tình mất mát hỏi: “Cậu nói xem, có phải Alpha trẻ tuổi nào cũng thích mấy O nhỏ xinh quyến rũ không?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Cậu uống nhiều quá rồi?”
Đoạn Tư nhìn anh, “Nga” một tiếng, nhớ tới anh không phải là Alpha, lại mất mát mà lết về. Giang Ngôn Trạm nhìn hắn: “Sao cậu không đi hỏi thẳng cổ cho rồi.”
Đoạn Tư cau mày suy nghĩ, cảm thấy anh nói đúng. Hắn đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nói: “Cậu nói đúng, tớ phải đi gặp cổ!” Đoạn Tư nói xong xông ra ngoài. Giang Ngôn Trạm hơi hoảng một chút, vội vàng đi theo hắn.
Người này từ trong ra ngoài đều là dáng vẻ mãnh A hùng hổ đi “đòi” người, đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường, trong đó có cả mấy anh giai bảo an—— hắn còn dám lao đi tìm người với tình trạng hiện tại hả? Giang Ngôn Trạm đuổi theo hắn sát sao. Nhưng anh hoàn toàn không biết, hai người đi cùng nhau, liền thành hai mãnh A đang hợp lực đi “bắt” người, còn khủng bố hơn. Bảo an rất nhanh đã để ý hai người, nhưng cả hai đều cao lớn, vô cùng có khí phái, từ đầu đến chân còn gắn nhãn “bọn ta phi phú tức quý, bọn ta mà mất sợi lông nào các ngươi phải đền ít nhất trăm vạn”…… Cho nên bảo an cũng không dám lỗ mãng, lập tức gọi thêm anh em tới.
Đoạn Tư rất nhanh đã tới trước cửa phòng Phương Hủ. Trước khi hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào —— Giang Ngôn Trạm đã đè tay hắn lại. “Đoạn Tư.” Giang Ngôn Trạm mặt không cảm xúc nhìn hắn, “Cậu bình tĩnh lại đi.”
Đoạn Tư: “Tớ đang rất bình tĩnh mà?” nhưng mặt hắn mặt vẫn rất đỏ.
Bình rượu kia hắn từ từ nhâm nhi thì đương nhiên không say, nhưng hắn một lần tu hết nửa bình thì thế đéo mà không say được.
Giang Ngôn Trạm lạnh mặt. Khóe mắt Đoạn Tư cũng đỏ, hắn hất tay Giang Ngôn Trạm ra, dùng tay còn lại chuẩn bị mở cửa. Cùng lúc đó, mấy bảo an cũng vây lại đây. Trong đó có một người trông không phải dạng dễ chọc trực tiếp chắn trước mặt Đoạn Tư. Chắc là thấy Giang Ngôn Trạm hồi nãy còn đè được tay Đoạn Tư lại, nên hắn cũng không e dè mà vươn tay định bắt Đoạn Tư: “Vị tiên sinh này……”
Đoạn Tư quay đầu liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Cút.”
Mùi tùng bách bắt đầu tản ra, mang theo tin tức tố của Alpha cùng cảm giác bị áp bách và công kích, như bị một bàn tay khổng lồ vô hình ấn đến bẹp dí——
Tên bảo an cao lớn cứng người, hắn lui về, mồ hôi lạnh thấm ướt áo hắn. Mấy bảo an khác mặt cũng tái mét. Không còn ai cản đường, Đoạn Tư trực tiếp đẩy cửa ra bước vào.
…… Trong phòng, không một bóng người.
Giang Ngôn Trạm nhìn phía sau, thấy có người cầm theo bình xịt “khử” tin tức tố của Alpha. Anh vươn tay nhận lấy, ngón cái dùng lực một chút, đẩy bật nắp bình ra. Đoạn Tư vừa quay đầu lại đã bị Giang Ngôn Trạm xịt thẳng vào mặt.
Đám bảo an đang không dám động đậy: “…………”
Trong phòng tức khắc tràn ngập mùi thuốc áp chế. Khác với thuốc ức chế của Omega - chuyên dùng để ức chế tin tức tố, thuốc áp chế của Alpha là để trung hòa tin tức tố. Không khí xung quanh đã thoáng đãng hơn một chút.
Giang Ngôn Trạm nhìn Đoạn Tư, bình tĩnh nói: “Tỉnh chưa?”
Đoạn Tư: “…………”
Hắn giơ tay gãi đầu, hơi xấu hổ: “Hình như tớ mới……”
“Tỉnh rồi thì tự về đi.” Giang Ngôn Trạm lại nhìn mấy bảo an phía sau, “Phiền toái cậu tự chọc ra, tự cậu giải quyết đi.”
Đoạn Tư: “…………”
Tin tức tố của Alpha có tính chất công kích, không những sẽ ảnh hưởng đến Omega ở gần, mà còn sẽ gây ra một số thương tổn tinh thần nhất định với Alpha—— nếu không thì sao lại gọi là “có tính chất công kích” chứ. Xem mấy bảo an kia, phỏng chừng là đã bị dọa đến mơ hồ rồi.
Sau khi đã đánh dấu, tin tức tố Alpha lưu lại trên người Omega cũng có tác dụng tương tự. Tuy cũng có thể phản kháng lại, nhưng chẳng Alpha nào sẽ bất chấp nguy hiểm mà đi “xuống tay” với một Omega đã có chủ cả. Cho nên Omega bị đánh dấu rồi sẽ ít bị dòm ngó hơn, cũng an toàn hơn.
Giang Ngôn Trạm nói xong liền quay người rời khỏi, để lại một mình Đoạn Tư xấu hổ. Hắn chưa bao giờ phóng thích tin tức tố trước mặt Giang Ngôn Trạm cả, hồi nãy là lần đầu tiên, mà hắn còn hơi quá tay. Thế nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn bình thản đạm nhiên, không bị ảnh hưởng một chút nào.…… Cậu ấy cũng mạnh quá đi. Trên thế giới này còn có Omega mạnh như vậy hả?
……
Giang Ngôn Trạm ra khỏi quán bar, thở ra một hơi thật dài. Sắc mặt của anh không quá tốt, nhưng vì bình thường đã quen trưng ra bản mặt than…… Cho nên không nhìn ra được biến hóa gì. Anh mở điện thoại lên, thấy tin nhắn Nguyễn Nhuyễn gửi trước đó, bảo là cô đang đi chơi với bạn, chuẩn bị về nhà. Giang Ngôn Trạm cầm điện thoại suy nghĩ vài giây, quyết định gọi cho cô.
Giang Ngôn Trạm xem điện thoại, mặt không cảm xúc nhìn hắn: “Tớ sẽ không đưa cậu về đâu.”
Đoạn Tư: “……”
Dù sao cũng đã chơi chung nhiều năm, đương nhiên Đoạn Tư biết ý của Giang Ngôn Trạm là gì, đó là đừng có uống say đến không biết trời trăng mây đất.
“Chút rượu này không làm tớ say nổi đâu.” Đoạn Tư buồn rầu, “Tớ tự về được.”
Giang Ngôn Trạm đến lông mày cũng không động dù chỉ một chút: “Cậu lại làm sao vậy?”
Đoạn Tư: “…… Cậu nói chuyện giống tra A quá đi.”
Giang Ngôn Trạm: “?”
“Đây không phải là thoại của tra A còn gì?” Đoạn Tư đặt bình rượu lên bàn, “Em lại làm sao vậy, tùy em nghĩ, em có thể hiểu chuyện hơn một chút không, anh đang bận, em đừng quấy rầy anh nữa ——”
Đoạn Tư: “Kiểu vậy đó.”
Giang Ngôn Trạm: “…………” Hình như đúng là anh hay nói thế thật.
Thôi kệ, đỡ phải đi nghe hắn khóc lóc kể lể.
“Ai!” Đoạn Tư nặng nề thở dài, “Thôi! Huynh đệ, uống rượu nào!” Giang Ngôn Trạm: “Cậu lại gặp A nữ kia à?”
“Phắc. Bộ cậu gắn camera lên người tớ hả?” Đoạn Tư cả giận, “Tớ gặp Omega của cổ!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đoạn Tư: “Tức chết lão tử! Cậu ta dám nói cổ thích mấy O nam quyến rũ eo thon chân dài mông cong như cậu ta——”
Giang Ngôn Trạm: “……?”
Đoạn Tư: “Bộ mông của lão tử không cong à!”
Giang Ngôn Trạm: “……”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Ngôn Trạm: “.”
Lúc trước làm huynh đệ tốt của Đoạn Tư, chỉ là đôi khi sẽ bị lời nói của A “thẳng” chọc giận. Hiện tại huynh đệ “cong” mất rồi, yêu một A nữ. Giang Ngôn Trạm mặt vẫn không cảm xúc nhìn Đoạn Tư: “Sao cậu không trực tiếp hỏi cổ?” Đoạn Tư: “……………… Chậc.”
Hắn đã uống hơi nhiều, mặt đỏ như gấc, đi đứng lảo đảo, mở miệng ra là tặc lưỡi. “Má nó.” Đoạn Tư sụt sịt, “Của lão tử thật sự không ‘cong’ bằng Omega kia. Phắc.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Đoạn Tư cả giận nói: “Tức chết lão tử! Là mối tình đầu của tớ đó!”
Giang Ngôn Trạm bình tĩnh nhắc nhở: “Tính sơ sơ thì đây là ‘mối tình đầu’ thứ hai mươi mấy của cậu rồi.”
Đoạn Tư: “…………”
Hắn thực sự không nên rủ Giang Ngôn Trạm đi uống rượu mà.
Từ sau cái “ngày định mệnh” đó Đoạn Tư thật sự hoang mang rối loạn, lần đầu tiên trong đời hắn thích một người nhiều như vậy, một cô gái nhỏ đáng yêu đến mức chỉ cần cười một cái, muốn mạng của hắn hắn cũng cho—— thế nhưng lại là một Alpha.
Hắn tốn rất rất nhiều thời gian làm công tác tư tưởng, còn tự thuyết phục bản thân rằng, gặp nhau một lần là ngẫu nhiên nhưng gặp đến lần thứ hai thì là duyên phận cmnr. Nếu lại gặp nhau lần thứ ba, thì nhất định phải quý trọng đoạn nhân duyên này. Nhưng bởi vì người ta là Alpha, Đoạn Tư vẫn cảm thấy nuốt chưa trôi. Hắn không muốn bị đám hồ bằng cẩu hữu kia cười nhạo, mà khủng bố hơn đó là, lỡ như sau này hai người thành, bọn nó chắc chắn sẽ dí theo hắn hỏi hắn có phải làm thụ không——
Đoạn Tư nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ dám nói cho một mình Giang Ngôn Trạm. Dù sao hai người đã quen nhau rất lâu, mà miệng Giang Ngôn Trạm lại kín, không bao giờ nhiều lời, đích thị là “hốc cây” an toàn nhất trên thế giới.
Đoạn Tư: “Ai!”
Giang Ngôn Trạm ngồi cách hắn không xa, bình tĩnh như thể cái người đang “lê hoa đái vũ” kia chả phải là bạn thân chí cốt của anh. Nhưng thực ra anh vẫn coi Đoạn Tư là huynh đệ tốt, không thì giờ này ai lại chịu ngồi đây bồi hắn chứ. Anh bình thường “thủ thân như ngọc” muốn chết, trước giờ chả bao giờ đi bar bủng. Nếu không phải quán bar mới khai trương này có tổ chức riêng cho Omega, Giang Ngôn Trạm chắc chắn sẽ không chịu đi cùng hắn.
Đoạn Tư dịch người lại gần Giang Ngôn Trạm, vai kề vai, hắn híp mắt, biểu tình mất mát hỏi: “Cậu nói xem, có phải Alpha trẻ tuổi nào cũng thích mấy O nhỏ xinh quyến rũ không?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Cậu uống nhiều quá rồi?”
Đoạn Tư nhìn anh, “Nga” một tiếng, nhớ tới anh không phải là Alpha, lại mất mát mà lết về. Giang Ngôn Trạm nhìn hắn: “Sao cậu không đi hỏi thẳng cổ cho rồi.”
Đoạn Tư cau mày suy nghĩ, cảm thấy anh nói đúng. Hắn đột nhiên đứng lên, nghiêm túc nói: “Cậu nói đúng, tớ phải đi gặp cổ!” Đoạn Tư nói xong xông ra ngoài. Giang Ngôn Trạm hơi hoảng một chút, vội vàng đi theo hắn.
Người này từ trong ra ngoài đều là dáng vẻ mãnh A hùng hổ đi “đòi” người, đương nhiên sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt của người qua đường, trong đó có cả mấy anh giai bảo an—— hắn còn dám lao đi tìm người với tình trạng hiện tại hả? Giang Ngôn Trạm đuổi theo hắn sát sao. Nhưng anh hoàn toàn không biết, hai người đi cùng nhau, liền thành hai mãnh A đang hợp lực đi “bắt” người, còn khủng bố hơn. Bảo an rất nhanh đã để ý hai người, nhưng cả hai đều cao lớn, vô cùng có khí phái, từ đầu đến chân còn gắn nhãn “bọn ta phi phú tức quý, bọn ta mà mất sợi lông nào các ngươi phải đền ít nhất trăm vạn”…… Cho nên bảo an cũng không dám lỗ mãng, lập tức gọi thêm anh em tới.
Đoạn Tư rất nhanh đã tới trước cửa phòng Phương Hủ. Trước khi hắn trực tiếp đẩy cửa bước vào —— Giang Ngôn Trạm đã đè tay hắn lại. “Đoạn Tư.” Giang Ngôn Trạm mặt không cảm xúc nhìn hắn, “Cậu bình tĩnh lại đi.”
Đoạn Tư: “Tớ đang rất bình tĩnh mà?” nhưng mặt hắn mặt vẫn rất đỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bình rượu kia hắn từ từ nhâm nhi thì đương nhiên không say, nhưng hắn một lần tu hết nửa bình thì thế đéo mà không say được.
Giang Ngôn Trạm lạnh mặt. Khóe mắt Đoạn Tư cũng đỏ, hắn hất tay Giang Ngôn Trạm ra, dùng tay còn lại chuẩn bị mở cửa. Cùng lúc đó, mấy bảo an cũng vây lại đây. Trong đó có một người trông không phải dạng dễ chọc trực tiếp chắn trước mặt Đoạn Tư. Chắc là thấy Giang Ngôn Trạm hồi nãy còn đè được tay Đoạn Tư lại, nên hắn cũng không e dè mà vươn tay định bắt Đoạn Tư: “Vị tiên sinh này……”
Đoạn Tư quay đầu liếc hắn một cái, trầm giọng nói: “Cút.”
Mùi tùng bách bắt đầu tản ra, mang theo tin tức tố của Alpha cùng cảm giác bị áp bách và công kích, như bị một bàn tay khổng lồ vô hình ấn đến bẹp dí——
Tên bảo an cao lớn cứng người, hắn lui về, mồ hôi lạnh thấm ướt áo hắn. Mấy bảo an khác mặt cũng tái mét. Không còn ai cản đường, Đoạn Tư trực tiếp đẩy cửa ra bước vào.
…… Trong phòng, không một bóng người.
Giang Ngôn Trạm nhìn phía sau, thấy có người cầm theo bình xịt “khử” tin tức tố của Alpha. Anh vươn tay nhận lấy, ngón cái dùng lực một chút, đẩy bật nắp bình ra. Đoạn Tư vừa quay đầu lại đã bị Giang Ngôn Trạm xịt thẳng vào mặt.
Đám bảo an đang không dám động đậy: “…………”
Trong phòng tức khắc tràn ngập mùi thuốc áp chế. Khác với thuốc ức chế của Omega - chuyên dùng để ức chế tin tức tố, thuốc áp chế của Alpha là để trung hòa tin tức tố. Không khí xung quanh đã thoáng đãng hơn một chút.
Giang Ngôn Trạm nhìn Đoạn Tư, bình tĩnh nói: “Tỉnh chưa?”
Đoạn Tư: “…………”
Hắn giơ tay gãi đầu, hơi xấu hổ: “Hình như tớ mới……”
“Tỉnh rồi thì tự về đi.” Giang Ngôn Trạm lại nhìn mấy bảo an phía sau, “Phiền toái cậu tự chọc ra, tự cậu giải quyết đi.”
Đoạn Tư: “…………”
Tin tức tố của Alpha có tính chất công kích, không những sẽ ảnh hưởng đến Omega ở gần, mà còn sẽ gây ra một số thương tổn tinh thần nhất định với Alpha—— nếu không thì sao lại gọi là “có tính chất công kích” chứ. Xem mấy bảo an kia, phỏng chừng là đã bị dọa đến mơ hồ rồi.
Sau khi đã đánh dấu, tin tức tố Alpha lưu lại trên người Omega cũng có tác dụng tương tự. Tuy cũng có thể phản kháng lại, nhưng chẳng Alpha nào sẽ bất chấp nguy hiểm mà đi “xuống tay” với một Omega đã có chủ cả. Cho nên Omega bị đánh dấu rồi sẽ ít bị dòm ngó hơn, cũng an toàn hơn.
Giang Ngôn Trạm nói xong liền quay người rời khỏi, để lại một mình Đoạn Tư xấu hổ. Hắn chưa bao giờ phóng thích tin tức tố trước mặt Giang Ngôn Trạm cả, hồi nãy là lần đầu tiên, mà hắn còn hơi quá tay. Thế nhưng Giang Ngôn Trạm vẫn bình thản đạm nhiên, không bị ảnh hưởng một chút nào.…… Cậu ấy cũng mạnh quá đi. Trên thế giới này còn có Omega mạnh như vậy hả?
……
Giang Ngôn Trạm ra khỏi quán bar, thở ra một hơi thật dài. Sắc mặt của anh không quá tốt, nhưng vì bình thường đã quen trưng ra bản mặt than…… Cho nên không nhìn ra được biến hóa gì. Anh mở điện thoại lên, thấy tin nhắn Nguyễn Nhuyễn gửi trước đó, bảo là cô đang đi chơi với bạn, chuẩn bị về nhà. Giang Ngôn Trạm cầm điện thoại suy nghĩ vài giây, quyết định gọi cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro