Nữ Alpha Mềm Mại, Nam Omega Tổng Tài Bá Đạo
Chương 66
Xuyến Não Hoa Nhi
2024-08-20 15:47:40
Giang Ngôn Trạm thật sự quên béng mất chuyện này.
Anh vô cùng tin tưởng vào năng lực của Nguyễn Nhuyễn, ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ “thi tốt”.
Cho nên lúc đó ý anh là đợi có kết quả thi rồi xác định trường xong xuôi—— thì cho cô đánh dấu anh.
Chẳng qua người tính không bằng trời tính.
Thành ra bây giờ chuyện nên làm đã làm rồi mà chuyện không nên làm cũng làm luôn rồi……
Hồi đầu Phía Giang Ngôn Trạm còn tính sẽ lấy thân mình ra “khen thưởng cho bạn nhỏ đã có cố gắng” gì gì đó. Nhưng giờ “phần thưởng” đều đã giao ra hết mất rồi, phải làm sao bây giờ?
Chưa kể coi cái mặt cổ kìa.
Nào có chỉ đơn giản là “cũng oke lắm” đâu.
Giang Ngôn Trạm bứt ra khỏi hồi ức, trong lòng run rẩy ngoài mặt bình tĩnh đáp lời: “Có nhớ.”
Nguyễn Nhuyễn túm ngón tay Giang Ngôn Trạm: “Vậy chờ chúng ta về nhà rồi thưởng cho em nhé. Được hong?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”
“Còn bây giờ anh phải làm chuyện anh đã hứa với em.” Nguyễn Nhuyễn ôm anh, “Đã hứa sẽ dạy em bơi gòi!”
Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”
……
Về cái chuyện dạy học bơi này, Giang Ngôn Trạm đã tính hết rồi.
Hai người sẽ học ở bể bơi tư nhân.
Bể bơi sạch hơn biển, cũng không có người ngoài.
Muốn làm gì thì làm cái đó…… ủa không. Là dạy bơi, chứ không làm gì hết nhé.
Khách sạn có sẵn bể bơi, ngoài trời hay trong nhà đều có. Bởi vì Nguyễn Nhuyễn sợ bị cháy nắng, nên vô cùng quyết đoán chọn bể bơi trong nhà.
Trong khuôn viên bể bơi cũng có phòng thay đồ.
Giang Ngôn Trạm đi vào thay trước.
Nguyễn Nhuyễn thay đồ một lúc lâu mới đi ra, cô mặc áo bơi liền mảnh, vòng nào ra vòng nấy (?).
Phần dưới là váy ngắn.
Hai tay Nguyễn Nhuyễn vòng ra sau gáy, làm vòng một bị nâng lên, càng nổi bật.
Giang Ngôn Trạm chỉ nhìn một cái rồi lập tức lảng sang chỗ khác, nhưng vệt đỏ lại đang chầm chậm lan ra khắp khuôn mặt.
Nguyễn Nhuyễn từ từ tiến lại chỗ anh, nhẹ nhàng nhờ: “Cục cưng, buộc dây áo giúp em với.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Cô xoay người đưa lưng về phía Giang Ngôn Trạm, lúc này anh mới phát hiện, bộ đồ bơi của cô là kiểu lộ lưng, gần như phơi cả phần lưng ra ngoài.
Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên lên xuống xuống, tim đập tay run thắt dây cho cô.
Còn Nguyễn Nhuyễn thì bồi thêm, huých vai về phía sau, nhắc nhở Giang Ngôn Trạm: “Muốn nơ con bướm cơ, thắt cho em đẹp đẹp xíu nho.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Thắt có đẹp thì cũng đâu để làm gì đâu.
Ở đây đâu có ai khác ngoài anh.
Sếp Giang xưa nay đánh đâu thắng đó, nhưng thắt nơ bướm lại vụng về kinh khủng.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chờ anh thắt xong, sau đó quay người hôn anh hai cái: “Cảm ơn cục cưng, moa moa.”
Giang Ngôn Trạm xoa mặt của mình, lại nhìn nụ cười của cô, cũng thấy bị vui lây.
Nhưng mà anh cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ kéo tay Nguyễn Nhuyễn: “Anh xuống trước.”
Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không biết bơi, mà đó giờ cô cũng chưa xuống nước bao giờ.
Giang Ngôn Trạm chờ cô từ từ trèo thang bước xuống hồ.
Giang Ngôn Trạm đứng ngay đó đỡ cô. Nguyễn Nhuyễn thấy có anh ở phía sau, cảm thấy vô cùng an toàn.
Nhưng mà cô vẫn hơi sợ nha.
Đến khi hơn nửa thân của Nguyễn Nhuyễn chìm vào nước, cô lập tức quéo càng, chân mềm nhũn không dẫm tiếp lên thang bậc thang nổi.
Giang Ngôn Trạm ở ngay sau, vòng tay ôm eo cô: “Cứ nhảy xuống đi.”
Tay Nguyễn Nhuyễn cũng bắt đầu run lên: “Em em em sợ……”
“Đừng sợ.” Giang Ngôn Trạm nhẹ nhàng bên tai, “Anh ở đây mà.”
Nguyễn Nhuyễn cảm giác từ khi bước vào trong nước, cả người cô như bị rút hết sức lực, như cục kẹo bị tan ý. Lưng cô áp sát người Giang Ngôn Trạm, hụt hơi nói: “Cục, cục cưng……”
“Cục cưng.” Giang Ngôn Trạm cố dỗ dành cô, “Ngoan.”
Anh cố tình hạ giọng thật thấp, nghe có chút khàn khàn, chưa kể hơi thở nóng rực phả vào bên tai, tức khắc va phải sự chú ý của Nguyễn Nhuyễn.
Tranh thủ lúc cô đang ngơ người, Giang Ngôn Trạm phát lực, bế cô ra khỏi cái thang đó luôn.
Chân Nguyễn Nhuyễn mất chỗ tựa, ngã vào lòng anh.
Cô hoảng hồn muốn giãy dụa, nhưng Giang Ngôn Trạm đã vững vàng khóa trọn cô trong vòng tay.
Nguyễn Nhuyễn: “…………” Chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Tay cô quẫy bì bõm trong nước, bọt nước văng tung tóe.
Giang Ngôn Trạm nâng mông cô lên một chút, để cả người cô ngồi gọn trên tay anh.
Nguyễn Nhuyễn: “A này……”
Hồ bơi này sâu nhất là 1m6, nên Giang Ngôn Trạm vẫn đứng được, sau đó nâng người cô lên, để đầu vượt khỏi mặt nước.
Anh tựa lưng vào thành hồ, vững vàng ôm cô.
“Đừng quậy.” Giang Ngôn Trạm nói, “Từ từ thôi, học nín thở trước nhé?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Em muốn tắt thở luôn rồi.”
Giang Ngôn Trạm cuống quít hỏi: “Sao? Làm sao rồi?”
“Anh iu đẹp quớ đi.” Nguyễn Nhuyễn tựa đầu lên vai anh, “Còn không mặc quần áo nữa chứ, nhìn mà muốn phọt máu.”
Giang Ngôn Trạm: “……………… Anh không mặc hồi nào.”
Anh mặc quần bơi rộng thùng thình dài đến đầu gối, nhưng nửa thân trên thì không có gì che chắn hết.
Thật ra muốn che thì cũng có đó, nhưng bó muốn chết, xuống nước một cái thì cũng chẳng khác gì không mặc. Nên thôi thà không mặc còn hơn, dù sao là Nguyễn Nhuyễn chứ đâu phải ai khác.
Chưa kể mặc vào hạn chế hành động cực kì, vô cùng khó chịu.
…… Tóm lại, anh thấy anh mặc vậy là kín dữ rồi, sao dám bảo anh “không mặc gì” là thế nào.
Nguyễn Nhuyễn ôm cổ anh, ghì chặt vai anh, thiếu điều vùi đầu vào đó luôn.
Mực nước trong hồ chỉ lên đến tầm bắp tay của anh, sóng nước khẽ khàng dập dềnh.
Nhưng cô vẫn thấy sợ lắm.
“…… Em không muốn học đâu.” Nguyễn Nhuyễn bắt đầu nhõng nhẽo, “Thấy ghê quá à.”
Giang Ngôn Trạm: “Nhưng nếu em không học chữ thì làm sao viết bài được?”
“Thì lý thuyết là như thế.” Nguyễn Nhuyễn mếu máo, “nhưng mà sợ thì vẫn sợ chứ huhu.”
“Có anh ở đây mà.” Giang Ngôn Trạm cong môi, giả bộ nghiêm khắc với cô, “Rồi rồi, không được nhõng nhẽo, làm như còn con nít không bằng?”
Nguyễn Nhuyễn nâng người lên nhìn anh—— người này rõ ràng mới cười cô.
Mồm thì la cô thế thôi, chứ anh cũng khoái muốn chết, sao mà hay vậy quá à.
Người ta có lòng thì Nguyễn Nhuyễn cũng có dạ, hùa theo, dứt khoát bám người anh như con gấu koala, tiếp tục nhõng nhẽo: “Không học đâu, phải anh thương thương mấy phát mới chịu.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Còn phá nữa là anh thả em ra đó.” Vừa nói anh vừa hạ người cô xuống thêm một chút thật.
Nguyễn Nhuyễn hoảng sợ la lên, rén liền, vội vàng bám người anh càng chặt hơn, hai chân cũng quắp lên hông anh.
Mặt Giang Ngôn Trạm không hề biến sắc như thể đã biết thừa, hôn Nguyễn Nhuyễn một cái, dụ dỗ: “Hôm nay ít nhất em cũng phải học cách nổi trên nước, không thì mai cũng phải quay lại à.”
Nguyễn Nhuyễn vẫn ôm anh không rời, trong lòng thầm nghĩ, ối dồi ôi được tắm ao sen với tiên nam đâu phải lúc nào cũng có cơ hội đâu, ngày mai quay lại thì quay lại hoy, hehehehe. Mỗi ngày đều tới còn được nữa là.
Giang Ngôn Trạm lại hôn cô một cái, vẫn trưng bộ mặt điềm nhiên nói với cô: “Như vậy thì ngày mai không thể đi cáp treo ngắm cảnh được rồi. ”
Nguyễn Nhuyễn: “……!”
Nooooo, cáp treo cô mong đợi đã lâu đó!
Cô đã đặt vé từ ba ngày trước rồi, còn muốn hôn cục cưng của cô lúc cáp treo lên đỉnh nữa!
Nguyễn Nhuyễn lập tức xịt keo, buông Giang Ngôn Trạm ra: “Thế thì để để để em thử——”
Giang Ngôn Trạm quả là một người thầy tận tâm mà, vừa đánh vừa cho cục kẹo, Nguyễn Nhuyễn chưa gì đã bị anh dỗ đến ngoan ngoãn.
Giang Ngôn Trạm dạy cô cách nín thở, sau đó thả chân cô ra để người cô chìm vào trong nước.
Phải làm sao để vừa nín thở mà cơ thể cũng vừa nổi lên, nếu không sẽ chìm ngay.
Nguyễn Nhuyễn vốn bị chướng ngại tâm lý, nếu không có Giang Ngôn Trạm ở bên thì không biết đến đời kiếp nào cô mới biết bơi nổi.
Xong bước đầu tiên thì kế đến là đạp nước.
Dưới sự chỉ giáo vừa đấm vừa xoa của Giang Ngôn Trạm, chưa đến ba tiếng đồng hồ Nguyễn Nhuyễn đã có thể tự đạp nước rồi.
Cô đạp đạp một lúc cũng thuâng thục được skill, sau đó kết hợp các bài học trước thì giờ cô có thể lướt sơ sơ trong hồ rồi……
Mà Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy hôm nay học như vậy là cô giỏi dữ rồi, không muốn học thêm.
Cô ôm Giang Ngôn Trạm, mếu máo: “Cục cưng, chúng ta lên bờ đi được khum, em mệt mỏi quá, tay nhấc không nổi luôn nè……”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Kì diệu quá ha.
Anh tưởng cánh tay nhỏ xíu đó của cô tán một phát là thằng Alpha nào cũng chết tươi chứ, bình thường vồ anh một cái là khỏi chạy cơ mà——
Xong giờ làm ra cái dáng vẻ oặt ẹo như mấy Omega nhỏ bé yếu ớt này cho ai coi vậy.
Mà làm cũng giống lắm nha, cơ bụng bình thường có giờ biến mất hết, sờ vào mềm èo thật.……
“Mới đó mà mệt mất rồi?” Giang Ngôn Trạm nhướng mày hỏi.
Nguyễn Nhuyễn vẫn tủi thân: “Thì người ta chả bơi suốt gần bốn tiếng đồng hồ rồi còn gì.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Thì cũng đúng, người bình thường bơi liên tục nửa tiếng là đã rất giỏi rồi. Nhưng trình độ cỡ Nguyễn Nhuyễn mà cũng gọi là bơi hả?
Giang Ngôn Trạm câm nín nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn nhìn sang chỗ khác, đánh trống lảng: “Cũng trễ rồi mà, chúng ta còn phải ăn tối nữa…… A đúng rồi! Tối nay chiếu cái show hôm bữa em tham gia đó, anh không muốn xem hả?”
Cô ôm tay anh, hai mắt long lanh: “Oa, giờ không lên bờ là không kịp đâu.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Gameshow?
…… À, là cái show quay cùng Chỉ Nguyên đó hả.
Anh vô cùng tin tưởng vào năng lực của Nguyễn Nhuyễn, ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ “thi tốt”.
Cho nên lúc đó ý anh là đợi có kết quả thi rồi xác định trường xong xuôi—— thì cho cô đánh dấu anh.
Chẳng qua người tính không bằng trời tính.
Thành ra bây giờ chuyện nên làm đã làm rồi mà chuyện không nên làm cũng làm luôn rồi……
Hồi đầu Phía Giang Ngôn Trạm còn tính sẽ lấy thân mình ra “khen thưởng cho bạn nhỏ đã có cố gắng” gì gì đó. Nhưng giờ “phần thưởng” đều đã giao ra hết mất rồi, phải làm sao bây giờ?
Chưa kể coi cái mặt cổ kìa.
Nào có chỉ đơn giản là “cũng oke lắm” đâu.
Giang Ngôn Trạm bứt ra khỏi hồi ức, trong lòng run rẩy ngoài mặt bình tĩnh đáp lời: “Có nhớ.”
Nguyễn Nhuyễn túm ngón tay Giang Ngôn Trạm: “Vậy chờ chúng ta về nhà rồi thưởng cho em nhé. Được hong?”
Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”
“Còn bây giờ anh phải làm chuyện anh đã hứa với em.” Nguyễn Nhuyễn ôm anh, “Đã hứa sẽ dạy em bơi gòi!”
Giang Ngôn Trạm: “…… Được.”
……
Về cái chuyện dạy học bơi này, Giang Ngôn Trạm đã tính hết rồi.
Hai người sẽ học ở bể bơi tư nhân.
Bể bơi sạch hơn biển, cũng không có người ngoài.
Muốn làm gì thì làm cái đó…… ủa không. Là dạy bơi, chứ không làm gì hết nhé.
Khách sạn có sẵn bể bơi, ngoài trời hay trong nhà đều có. Bởi vì Nguyễn Nhuyễn sợ bị cháy nắng, nên vô cùng quyết đoán chọn bể bơi trong nhà.
Trong khuôn viên bể bơi cũng có phòng thay đồ.
Giang Ngôn Trạm đi vào thay trước.
Nguyễn Nhuyễn thay đồ một lúc lâu mới đi ra, cô mặc áo bơi liền mảnh, vòng nào ra vòng nấy (?).
Phần dưới là váy ngắn.
Hai tay Nguyễn Nhuyễn vòng ra sau gáy, làm vòng một bị nâng lên, càng nổi bật.
Giang Ngôn Trạm chỉ nhìn một cái rồi lập tức lảng sang chỗ khác, nhưng vệt đỏ lại đang chầm chậm lan ra khắp khuôn mặt.
Nguyễn Nhuyễn từ từ tiến lại chỗ anh, nhẹ nhàng nhờ: “Cục cưng, buộc dây áo giúp em với.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Cô xoay người đưa lưng về phía Giang Ngôn Trạm, lúc này anh mới phát hiện, bộ đồ bơi của cô là kiểu lộ lưng, gần như phơi cả phần lưng ra ngoài.
Hầu kết Giang Ngôn Trạm lên lên xuống xuống, tim đập tay run thắt dây cho cô.
Còn Nguyễn Nhuyễn thì bồi thêm, huých vai về phía sau, nhắc nhở Giang Ngôn Trạm: “Muốn nơ con bướm cơ, thắt cho em đẹp đẹp xíu nho.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Thắt có đẹp thì cũng đâu để làm gì đâu.
Ở đây đâu có ai khác ngoài anh.
Sếp Giang xưa nay đánh đâu thắng đó, nhưng thắt nơ bướm lại vụng về kinh khủng.
Nguyễn Nhuyễn ngoan ngoãn chờ anh thắt xong, sau đó quay người hôn anh hai cái: “Cảm ơn cục cưng, moa moa.”
Giang Ngôn Trạm xoa mặt của mình, lại nhìn nụ cười của cô, cũng thấy bị vui lây.
Nhưng mà anh cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ kéo tay Nguyễn Nhuyễn: “Anh xuống trước.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Nhuyễn hoàn toàn không biết bơi, mà đó giờ cô cũng chưa xuống nước bao giờ.
Giang Ngôn Trạm chờ cô từ từ trèo thang bước xuống hồ.
Giang Ngôn Trạm đứng ngay đó đỡ cô. Nguyễn Nhuyễn thấy có anh ở phía sau, cảm thấy vô cùng an toàn.
Nhưng mà cô vẫn hơi sợ nha.
Đến khi hơn nửa thân của Nguyễn Nhuyễn chìm vào nước, cô lập tức quéo càng, chân mềm nhũn không dẫm tiếp lên thang bậc thang nổi.
Giang Ngôn Trạm ở ngay sau, vòng tay ôm eo cô: “Cứ nhảy xuống đi.”
Tay Nguyễn Nhuyễn cũng bắt đầu run lên: “Em em em sợ……”
“Đừng sợ.” Giang Ngôn Trạm nhẹ nhàng bên tai, “Anh ở đây mà.”
Nguyễn Nhuyễn cảm giác từ khi bước vào trong nước, cả người cô như bị rút hết sức lực, như cục kẹo bị tan ý. Lưng cô áp sát người Giang Ngôn Trạm, hụt hơi nói: “Cục, cục cưng……”
“Cục cưng.” Giang Ngôn Trạm cố dỗ dành cô, “Ngoan.”
Anh cố tình hạ giọng thật thấp, nghe có chút khàn khàn, chưa kể hơi thở nóng rực phả vào bên tai, tức khắc va phải sự chú ý của Nguyễn Nhuyễn.
Tranh thủ lúc cô đang ngơ người, Giang Ngôn Trạm phát lực, bế cô ra khỏi cái thang đó luôn.
Chân Nguyễn Nhuyễn mất chỗ tựa, ngã vào lòng anh.
Cô hoảng hồn muốn giãy dụa, nhưng Giang Ngôn Trạm đã vững vàng khóa trọn cô trong vòng tay.
Nguyễn Nhuyễn: “…………” Chuyện gì vừa xảy ra vậy.
Tay cô quẫy bì bõm trong nước, bọt nước văng tung tóe.
Giang Ngôn Trạm nâng mông cô lên một chút, để cả người cô ngồi gọn trên tay anh.
Nguyễn Nhuyễn: “A này……”
Hồ bơi này sâu nhất là 1m6, nên Giang Ngôn Trạm vẫn đứng được, sau đó nâng người cô lên, để đầu vượt khỏi mặt nước.
Anh tựa lưng vào thành hồ, vững vàng ôm cô.
“Đừng quậy.” Giang Ngôn Trạm nói, “Từ từ thôi, học nín thở trước nhé?”
Nguyễn Nhuyễn: “…… Em muốn tắt thở luôn rồi.”
Giang Ngôn Trạm cuống quít hỏi: “Sao? Làm sao rồi?”
“Anh iu đẹp quớ đi.” Nguyễn Nhuyễn tựa đầu lên vai anh, “Còn không mặc quần áo nữa chứ, nhìn mà muốn phọt máu.”
Giang Ngôn Trạm: “……………… Anh không mặc hồi nào.”
Anh mặc quần bơi rộng thùng thình dài đến đầu gối, nhưng nửa thân trên thì không có gì che chắn hết.
Thật ra muốn che thì cũng có đó, nhưng bó muốn chết, xuống nước một cái thì cũng chẳng khác gì không mặc. Nên thôi thà không mặc còn hơn, dù sao là Nguyễn Nhuyễn chứ đâu phải ai khác.
Chưa kể mặc vào hạn chế hành động cực kì, vô cùng khó chịu.
…… Tóm lại, anh thấy anh mặc vậy là kín dữ rồi, sao dám bảo anh “không mặc gì” là thế nào.
Nguyễn Nhuyễn ôm cổ anh, ghì chặt vai anh, thiếu điều vùi đầu vào đó luôn.
Mực nước trong hồ chỉ lên đến tầm bắp tay của anh, sóng nước khẽ khàng dập dềnh.
Nhưng cô vẫn thấy sợ lắm.
“…… Em không muốn học đâu.” Nguyễn Nhuyễn bắt đầu nhõng nhẽo, “Thấy ghê quá à.”
Giang Ngôn Trạm: “Nhưng nếu em không học chữ thì làm sao viết bài được?”
“Thì lý thuyết là như thế.” Nguyễn Nhuyễn mếu máo, “nhưng mà sợ thì vẫn sợ chứ huhu.”
“Có anh ở đây mà.” Giang Ngôn Trạm cong môi, giả bộ nghiêm khắc với cô, “Rồi rồi, không được nhõng nhẽo, làm như còn con nít không bằng?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Nhuyễn nâng người lên nhìn anh—— người này rõ ràng mới cười cô.
Mồm thì la cô thế thôi, chứ anh cũng khoái muốn chết, sao mà hay vậy quá à.
Người ta có lòng thì Nguyễn Nhuyễn cũng có dạ, hùa theo, dứt khoát bám người anh như con gấu koala, tiếp tục nhõng nhẽo: “Không học đâu, phải anh thương thương mấy phát mới chịu.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
“Còn phá nữa là anh thả em ra đó.” Vừa nói anh vừa hạ người cô xuống thêm một chút thật.
Nguyễn Nhuyễn hoảng sợ la lên, rén liền, vội vàng bám người anh càng chặt hơn, hai chân cũng quắp lên hông anh.
Mặt Giang Ngôn Trạm không hề biến sắc như thể đã biết thừa, hôn Nguyễn Nhuyễn một cái, dụ dỗ: “Hôm nay ít nhất em cũng phải học cách nổi trên nước, không thì mai cũng phải quay lại à.”
Nguyễn Nhuyễn vẫn ôm anh không rời, trong lòng thầm nghĩ, ối dồi ôi được tắm ao sen với tiên nam đâu phải lúc nào cũng có cơ hội đâu, ngày mai quay lại thì quay lại hoy, hehehehe. Mỗi ngày đều tới còn được nữa là.
Giang Ngôn Trạm lại hôn cô một cái, vẫn trưng bộ mặt điềm nhiên nói với cô: “Như vậy thì ngày mai không thể đi cáp treo ngắm cảnh được rồi. ”
Nguyễn Nhuyễn: “……!”
Nooooo, cáp treo cô mong đợi đã lâu đó!
Cô đã đặt vé từ ba ngày trước rồi, còn muốn hôn cục cưng của cô lúc cáp treo lên đỉnh nữa!
Nguyễn Nhuyễn lập tức xịt keo, buông Giang Ngôn Trạm ra: “Thế thì để để để em thử——”
Giang Ngôn Trạm quả là một người thầy tận tâm mà, vừa đánh vừa cho cục kẹo, Nguyễn Nhuyễn chưa gì đã bị anh dỗ đến ngoan ngoãn.
Giang Ngôn Trạm dạy cô cách nín thở, sau đó thả chân cô ra để người cô chìm vào trong nước.
Phải làm sao để vừa nín thở mà cơ thể cũng vừa nổi lên, nếu không sẽ chìm ngay.
Nguyễn Nhuyễn vốn bị chướng ngại tâm lý, nếu không có Giang Ngôn Trạm ở bên thì không biết đến đời kiếp nào cô mới biết bơi nổi.
Xong bước đầu tiên thì kế đến là đạp nước.
Dưới sự chỉ giáo vừa đấm vừa xoa của Giang Ngôn Trạm, chưa đến ba tiếng đồng hồ Nguyễn Nhuyễn đã có thể tự đạp nước rồi.
Cô đạp đạp một lúc cũng thuâng thục được skill, sau đó kết hợp các bài học trước thì giờ cô có thể lướt sơ sơ trong hồ rồi……
Mà Nguyễn Nhuyễn cũng cảm thấy hôm nay học như vậy là cô giỏi dữ rồi, không muốn học thêm.
Cô ôm Giang Ngôn Trạm, mếu máo: “Cục cưng, chúng ta lên bờ đi được khum, em mệt mỏi quá, tay nhấc không nổi luôn nè……”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Kì diệu quá ha.
Anh tưởng cánh tay nhỏ xíu đó của cô tán một phát là thằng Alpha nào cũng chết tươi chứ, bình thường vồ anh một cái là khỏi chạy cơ mà——
Xong giờ làm ra cái dáng vẻ oặt ẹo như mấy Omega nhỏ bé yếu ớt này cho ai coi vậy.
Mà làm cũng giống lắm nha, cơ bụng bình thường có giờ biến mất hết, sờ vào mềm èo thật.……
“Mới đó mà mệt mất rồi?” Giang Ngôn Trạm nhướng mày hỏi.
Nguyễn Nhuyễn vẫn tủi thân: “Thì người ta chả bơi suốt gần bốn tiếng đồng hồ rồi còn gì.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Thì cũng đúng, người bình thường bơi liên tục nửa tiếng là đã rất giỏi rồi. Nhưng trình độ cỡ Nguyễn Nhuyễn mà cũng gọi là bơi hả?
Giang Ngôn Trạm câm nín nhìn Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn nhìn sang chỗ khác, đánh trống lảng: “Cũng trễ rồi mà, chúng ta còn phải ăn tối nữa…… A đúng rồi! Tối nay chiếu cái show hôm bữa em tham gia đó, anh không muốn xem hả?”
Cô ôm tay anh, hai mắt long lanh: “Oa, giờ không lên bờ là không kịp đâu.”
Giang Ngôn Trạm: “……”
Gameshow?
…… À, là cái show quay cùng Chỉ Nguyên đó hả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro