Kế hoạch chốn c...
Đăng Vy
2024-11-13 00:48:09
Rất nhanh thời gian một tuần đã hết. Sáng mai là buổi ký tặng của Lục Cảnh
Bắc, buổi ký tặng diễn ra lúc 9 giờ sáng nên anh phải quay lại thành phố từ hôm nay. Anh cũng có nhà riêng ở trong trung tâm thành phố. Là một
căn hộ nằm trong khu chung cư cao cấp. Đảm bảo được sự riêng tư cần
thiết. Nhà họ Lục có biệt thự nhưng anh không ở đó. Từ khi học đại học
đã chuyển ra ngoài ở riêng. Sau này đi theo con đường diễn xuất cũng vẫn tự ở một mình. Chỉ đổi chỗ ở khác phù hợp hơn mà thôi.
Lâm Tùng lái xe đưa Lục Cảnh Bắc về tới căn hộ của anh thì trời đã tối rồi. Hai người đều đã ăn tối xong mới về đây. Nhà anh ở hẳn tầng 18 nên đi lại rất bất tiện, đây cũng là lý do anh về biệt thự ngoại thành ở.
“Được rồi cậu về chuẩn bị đi. Tôi có thể tự lo được.” Lục Cảnh Bắc mở cửa vào nhà bật hết điện lên rồi nói với Lâm Tùng. Anh quen sống một mình rồi vậy nên có người khác không quen. Với lại Lâm Tùng cũng phải về để chuẩn bị cho sự kiện ngày mai nữa.
“Vâng, có gì gấp có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Lâm Tùng gật đầu, anh ta biết Lục Cảnh Bắc co thể tự lo cho mình. Trong một tuần ở biệt thự những việc như di chuyển, lấy nước hay nấu ăn Lục Cảnh bắc cũng có thể làm được không cần người khác. Cái chân què chỉ hạn hạn chế khả năng đi lại mà thôi. Vậy nên Lâm Tùng hoàn toàn không cần lo lắng.
“Ừm về đi. Đóng giúp tôi cái cửa.” Lục Cảnh Bắc gật đầu rồi tự mình đẩy xe lăn vào trong.
Lâm Tùng sau đó cũng về nhà mình. Anh ta có bạn gái rồi, hiện hai người đang sống cùng nhau. Thời gian này xa nhau đúng là làm khổ đôi uyên ương.
Quanh quẩn ở nhà với bệnh viện nhoáng cái đã hết một tuần. Mộc Nghi lười biếng nằm trên giường ôm laptop xem mấy thứ hay ho liên quan đến y khoa. Nơi này của cô nói là nhà cũng không đúng. Chưa đủ rộng để gọi là nhà, chỉ là một căn phòng trọ ở trên tầng 3 của một khu nhà 5 tầng đã hơi cũ. Cô ở đây từ hồi sinh viên. Bởi vì chủ nhà là một bác gái dễ tính lại thoải mái, tiền nhà cũng rẻ nên cô ở đây. Ở lâu rồi cũng quen nên thấy mọi thứ đều ổn.
Rộng khoảng 30m2 gồm cả bếp và nhà vệ sinh. Cũng may là nhà vệ sinh tách biệt nên không ảnh hưởng gì. Kệ bếp được kê cạnh cửa sổ khi nấu ăn mở ra cửa sổ để mùi bay ra ngoài là được. Vị trí phòng cũng khá đẹp, ngay bên ngoài là ban công sân thượng có thể trồng cây được. Ở dưới còn vài phòng nữa nhưng mọi người rất ít khi tiếp xúc với nhau. Chỉ là biết mặt vì ở cùng khu mà thôi, tên tuổi là gì có khi còn không biết.
Mộc Nghi lại càng không phải nói. Ngoài học ra thì ở nhà đắp chăn đi ngủ, tuy rằng bản thân cô thân thiện dễ nói chuyện nhưng cuộc sống sinh viên thường đi lệch múi giờ chung. Chưa kể cô còn là sinh viên y cả ngày đều quay cuồng bên cạnh đống sách vở và học liệu. Cả khu này cũng chỉ quen một chị gái và một anh trai ở tầng dưới. Phần là do thời gian cô ở đây lâu nhất. Những phòng khác đều ở thời gian không dài thì chuyển đi. Cơ hội tiếp xúc gần như không có.
[Reng…reng…] Tiếng chuông điện thoại cô tùy ý ném trên giường vang lên không ngừng.
"Alo, mấy giờ rồi mà cậu còn gọi tớ thế? Không sợ lão chồng cậu nổi cơn ghen sao?" Mộc Nghi nhìn quả tết được lưu "phú bà Quách" bắt máy chán nản trả lời.
"Aaaaaaa mọt sách. Báo cho cậu tin này vui cực này. Vui muốn chết mất thôi." Đầu dây vang lên giọng nói không giấu được vẻ kích động của Quách Hiểu. Có vẻ đang rất vui.
"Nói nghe chút xem. Có gì mà vui như vậy." Mộc Nghi ngồi dậy nghiêm túc nghe rồi hỏi.
"Chẳng phải tuần trước tớ nói với cậu về sự kiện ký tặng của Ảnh để Lục Cảnh Bắc sao. Cậu bảo khả năng cao bị hủy còn gì. Tớ vừa lướt fandom mai vẫn sẽ diễn ra bình thường. Vậy còn không vui sao?" Quách Hiểu kích động nói.
"Ừm rồi cậu nói với tớ làm gì. Cậu thích thì cứ đi thôi." Mộc Nghi thở dài đáp. Chẳng hiểu sao cô lại chơi cùng với cô nàng già đầu nhưng tính cách trẻ con như Quách Hiểu vậy. Rõ ràng người ta đều trầm ổn suy nghĩ trưởng thành. Bạn cô thì vẫn u mê mấy thứ gọi là đu idol này.
"Tất nhiên phải đi. Chẳng phải đã nói cậu phải giúp tớ lừa lão Trần ở nhà để tớ đi sao. Anh ấy mà biết là tớ mệt đầu lắm. Tớ còn đang tranh thủ anh ấy không ở nhà để gọi cho cậu này." Quách Hiểu hứng trí bừng bừng nói.
Trần Quân Sơn là chồng sắp cưới của Quách Hiểu. Hai người cũng dự định thời gian các thứ rồ. Coi như vợ chồng cũng không sai. Trần Quân Sơn cái gì cũng tốt, ấm áp biết quan tâm chăm sóc. Có một vấn đề là rất bám người, lúc nào cũng thích dính lấy Quách Hiểu. Ghen lên cũng rất đáng sợ. Vậy nên mỗi khi muốn trốn chồng làm gì Quách Hiểu đều phải nhờ tới sự giúp đỡ của Mộc Nghi.
"Được rồi muốn giúp kiểu gì nói luôn. Mai tớ được nghỉ, coi như cậu may mắn." Mộc Nghi quá hiểu cô bạn này của mình. Cô mà không giúp Quách Hiểu chắc chắn sẽ mò tới nhà năn nỉ ỉ ôi cho xem.
"Ừm ừm, lát tớ sẽ nói với anh ấy mai tớ với cậu đi shopping, đi ăn đi chơi các thứ. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Sau đó cố ý gọi điện cho cậu để anh ấy nghe thấy…Cứ vậy nhé, mai tớ tới đón cậu."
Trần Quân Sơn rất hay ghen nhưng chỉ khi Quách Hiểu đi với nam giới. Đối với Mộc Nghi anh ta cũng biết nên Quách Hiểu mới yên tâm nhờ Mộc Nghi như vậy. Cũng chắc chắn sẽ thành công.
"Ừm biết rồi."
Hai cô gái buôn chuyện với nhau một lúc. Sau đó Mộc Nghi đi nấu ăn, cô về nhà lúc 6 giờ rồi nhưng quá mệt nên leo lên giường nằm chơi đến gần 8 giờ mới mò dậy tắm rửa nấu cơm ăn tối. Cuộc sống ở một mình tuy tẻ nhạt nhưng rất thoải mái. Muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ. Không sợ ảnh hưởng tới ai cả.
Lâm Tùng lái xe đưa Lục Cảnh Bắc về tới căn hộ của anh thì trời đã tối rồi. Hai người đều đã ăn tối xong mới về đây. Nhà anh ở hẳn tầng 18 nên đi lại rất bất tiện, đây cũng là lý do anh về biệt thự ngoại thành ở.
“Được rồi cậu về chuẩn bị đi. Tôi có thể tự lo được.” Lục Cảnh Bắc mở cửa vào nhà bật hết điện lên rồi nói với Lâm Tùng. Anh quen sống một mình rồi vậy nên có người khác không quen. Với lại Lâm Tùng cũng phải về để chuẩn bị cho sự kiện ngày mai nữa.
“Vâng, có gì gấp có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.” Lâm Tùng gật đầu, anh ta biết Lục Cảnh Bắc co thể tự lo cho mình. Trong một tuần ở biệt thự những việc như di chuyển, lấy nước hay nấu ăn Lục Cảnh bắc cũng có thể làm được không cần người khác. Cái chân què chỉ hạn hạn chế khả năng đi lại mà thôi. Vậy nên Lâm Tùng hoàn toàn không cần lo lắng.
“Ừm về đi. Đóng giúp tôi cái cửa.” Lục Cảnh Bắc gật đầu rồi tự mình đẩy xe lăn vào trong.
Lâm Tùng sau đó cũng về nhà mình. Anh ta có bạn gái rồi, hiện hai người đang sống cùng nhau. Thời gian này xa nhau đúng là làm khổ đôi uyên ương.
Quanh quẩn ở nhà với bệnh viện nhoáng cái đã hết một tuần. Mộc Nghi lười biếng nằm trên giường ôm laptop xem mấy thứ hay ho liên quan đến y khoa. Nơi này của cô nói là nhà cũng không đúng. Chưa đủ rộng để gọi là nhà, chỉ là một căn phòng trọ ở trên tầng 3 của một khu nhà 5 tầng đã hơi cũ. Cô ở đây từ hồi sinh viên. Bởi vì chủ nhà là một bác gái dễ tính lại thoải mái, tiền nhà cũng rẻ nên cô ở đây. Ở lâu rồi cũng quen nên thấy mọi thứ đều ổn.
Rộng khoảng 30m2 gồm cả bếp và nhà vệ sinh. Cũng may là nhà vệ sinh tách biệt nên không ảnh hưởng gì. Kệ bếp được kê cạnh cửa sổ khi nấu ăn mở ra cửa sổ để mùi bay ra ngoài là được. Vị trí phòng cũng khá đẹp, ngay bên ngoài là ban công sân thượng có thể trồng cây được. Ở dưới còn vài phòng nữa nhưng mọi người rất ít khi tiếp xúc với nhau. Chỉ là biết mặt vì ở cùng khu mà thôi, tên tuổi là gì có khi còn không biết.
Mộc Nghi lại càng không phải nói. Ngoài học ra thì ở nhà đắp chăn đi ngủ, tuy rằng bản thân cô thân thiện dễ nói chuyện nhưng cuộc sống sinh viên thường đi lệch múi giờ chung. Chưa kể cô còn là sinh viên y cả ngày đều quay cuồng bên cạnh đống sách vở và học liệu. Cả khu này cũng chỉ quen một chị gái và một anh trai ở tầng dưới. Phần là do thời gian cô ở đây lâu nhất. Những phòng khác đều ở thời gian không dài thì chuyển đi. Cơ hội tiếp xúc gần như không có.
[Reng…reng…] Tiếng chuông điện thoại cô tùy ý ném trên giường vang lên không ngừng.
"Alo, mấy giờ rồi mà cậu còn gọi tớ thế? Không sợ lão chồng cậu nổi cơn ghen sao?" Mộc Nghi nhìn quả tết được lưu "phú bà Quách" bắt máy chán nản trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Aaaaaaa mọt sách. Báo cho cậu tin này vui cực này. Vui muốn chết mất thôi." Đầu dây vang lên giọng nói không giấu được vẻ kích động của Quách Hiểu. Có vẻ đang rất vui.
"Nói nghe chút xem. Có gì mà vui như vậy." Mộc Nghi ngồi dậy nghiêm túc nghe rồi hỏi.
"Chẳng phải tuần trước tớ nói với cậu về sự kiện ký tặng của Ảnh để Lục Cảnh Bắc sao. Cậu bảo khả năng cao bị hủy còn gì. Tớ vừa lướt fandom mai vẫn sẽ diễn ra bình thường. Vậy còn không vui sao?" Quách Hiểu kích động nói.
"Ừm rồi cậu nói với tớ làm gì. Cậu thích thì cứ đi thôi." Mộc Nghi thở dài đáp. Chẳng hiểu sao cô lại chơi cùng với cô nàng già đầu nhưng tính cách trẻ con như Quách Hiểu vậy. Rõ ràng người ta đều trầm ổn suy nghĩ trưởng thành. Bạn cô thì vẫn u mê mấy thứ gọi là đu idol này.
"Tất nhiên phải đi. Chẳng phải đã nói cậu phải giúp tớ lừa lão Trần ở nhà để tớ đi sao. Anh ấy mà biết là tớ mệt đầu lắm. Tớ còn đang tranh thủ anh ấy không ở nhà để gọi cho cậu này." Quách Hiểu hứng trí bừng bừng nói.
Trần Quân Sơn là chồng sắp cưới của Quách Hiểu. Hai người cũng dự định thời gian các thứ rồ. Coi như vợ chồng cũng không sai. Trần Quân Sơn cái gì cũng tốt, ấm áp biết quan tâm chăm sóc. Có một vấn đề là rất bám người, lúc nào cũng thích dính lấy Quách Hiểu. Ghen lên cũng rất đáng sợ. Vậy nên mỗi khi muốn trốn chồng làm gì Quách Hiểu đều phải nhờ tới sự giúp đỡ của Mộc Nghi.
"Được rồi muốn giúp kiểu gì nói luôn. Mai tớ được nghỉ, coi như cậu may mắn." Mộc Nghi quá hiểu cô bạn này của mình. Cô mà không giúp Quách Hiểu chắc chắn sẽ mò tới nhà năn nỉ ỉ ôi cho xem.
"Ừm ừm, lát tớ sẽ nói với anh ấy mai tớ với cậu đi shopping, đi ăn đi chơi các thứ. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Sau đó cố ý gọi điện cho cậu để anh ấy nghe thấy…Cứ vậy nhé, mai tớ tới đón cậu."
Trần Quân Sơn rất hay ghen nhưng chỉ khi Quách Hiểu đi với nam giới. Đối với Mộc Nghi anh ta cũng biết nên Quách Hiểu mới yên tâm nhờ Mộc Nghi như vậy. Cũng chắc chắn sẽ thành công.
"Ừm biết rồi."
Hai cô gái buôn chuyện với nhau một lúc. Sau đó Mộc Nghi đi nấu ăn, cô về nhà lúc 6 giờ rồi nhưng quá mệt nên leo lên giường nằm chơi đến gần 8 giờ mới mò dậy tắm rửa nấu cơm ăn tối. Cuộc sống ở một mình tuy tẻ nhạt nhưng rất thoải mái. Muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ. Không sợ ảnh hưởng tới ai cả.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro