Không được hối...
Đăng Vy
2024-11-13 00:48:09
“Cung Mộc Nghi, bình tĩnh lại. Một khi tôi bắt đầu em sẽ không có cơ hội hối
hận đâu. Em chắc chắn muốn tôi làm điều đó chứ?” Lục Cảnh Bắc thấp giọng hỏi lại. Anh cũng sắp đến giới hạn khi bị cô gái này trêu chọc như vậy
rồi.
“Ừ…giúp tôi…” Cô gái nhỏ giọng rên rỉ đáp lại. Quần áo trên người từ lâu đã xộc xệch, cổ áo tụt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn hấp dẫn chết người.
“Được, tôi giúp em…” Nhẹ đáp một tiếng bàn tay điêu luyện cuối cùng cũng bắt đầu hành động. Một tay giữ chặt đầu cô gái không khống chế được mà điên cuồng hôn môi. Tay còn lại đi vào trong áo của cô gái vuốt ve kích thích.
Những âm thanh rên rỉ vụn vặt phát ra khe khẽ, hơi thở bị chiếm đoạt làm cho hô hấp trở nên khó khăn. Đây là lần đầu tiên trong suốt 26 năm qua Cung Mộc Nghi tiếp xúc thân mật với đàn ông. Cũng là lần đầu hôn môi nên không biết làm thế nào, chỉ có thể vụng về đáp lại theo bản năng. Ít ra lúc này cô không có phản ứng bài xích với sự thân mật của anh. Hoặc là nói sự thân mật này làm dịu đi sự khó chịu trong người nên cô gái không nỡ từ chối.
Khi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, trong ánh sáng leo lét của ánh lửa trở nên đặc biệt kích thích thị giác. Cung Mộc Nghi bị hôn đến khó thở gương mặt đỏ bừng thở gấp.
“Chưa từng hôn bao giờ sao?” Lục Cảnh Bắc nhìn cô hỏi. Anh hôn cô nhiệt tình nhưng cô thì lại giống như đứa trẻ không biết gì đang tập làm quen.
“Chưa…từng…” Cô gái ánh mắt mê ly đáp. Vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn điên cuồng vừa rồi của anh. Dáng vẻ mặt đỏ bừng thở gấp của cô gái lúc này đặc biệt đáng yêu. Trong mắt của Ảnh đế Lục chính là như vậy.
“Vẫn muốn tiếp tục?” Thật sự không hiểu sao khi nghe câu trả lời của cô anh lại không muốn nhúng chàm cô gái đơn thuần này. Hỏi lại lần nữa nếu cô không muốn anh sẽ dừng lại. Cũng có thể là lương tâm của một kẻ đào hoa đã sà vào trăm vạn bụi hoa như anh bỗng dưng trỗi dậy cũng nên.
Cô gái không đáp mà trực tiếp dùng hành động để trả lời. Hai tay nâng mặt anh lên tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Bàn tay còn bên trong áo cô gái của Lục Cảnh Bắc dừng lại một lát rồi tiếp tục. Lúc này cô chỉ biết làm theo bản năng cơ thể đòi hỏi
Chẳng biết áo của hai người đã được lột sạch từ lúc nào. Người đàn ông cơ thể không phải quá vạm vỡ nhưng da thịt đầy đủ có lực không gầy không béo, cơ ngực săn chắc theo từng nhịp thở mà rung động. Cô gái dáng người nhỏ nhắn làn da trắng mịn dần được nhuộm hồng, cảm giác đàn đàn hồi mềm mại. Trên người chỉ còn duy nhất chiếc áo ngực che đi vòng một.
Môi lưỡi người đàn ông một đường hôn xuống từ mặt tới cổ sau gáy rồi trôi xuống trước ngực. Nụ hôn đi đến đâu cô gái đều đáp lại bằng một tiếng rên khe khẽ như khó chịu mà cũng như thỏa mãn. Anh cũng lưu ý không để lại dấu vết trên người cô, chỉ là những nụ hôn, cái liếm láp đơn thuần như dòng điện không ngừng tấn công vào tâm trí cô gái.
Bàn tay luồn ra sau lưng cô nhẹ nhàng cởi bỏ nút cài áo ngực. Áo ngực rơi xuống cứ như vậy Cung Mộc Nghi lộ ra nửa thân trên nhẵn nhụi không mảnh vải trước mắt Lục Cảnh Bắc. Chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng bú mút, gặm cắn trên đầu vú xinh đẹp mang đến từng đợt kích thích thoải mái truyền thẳng tới não bộ. Toàn bộ xung thần kinh được kích thích mạnh mẽ.
“Ư…Nhẹ…Nhẹ chút…đau….” Cung Mộc Nghi ánh mắt mê ly thoải mái cảm nhận sự động chạm gần gũi. Đầu ngực truyền đến cảm giác đau nhói làm cô không khỏi rên lên tiếng. Giọng nói mềm mại kèm theo âm thanh rên rỉ thỏa mãn. Hai tay ôm chặt lấy đầu người đàn ông đang cúi trong ngực mình. Đối vơi người chưa từng thử qua cảm giác cấm kị này là một loại kích thích chết người.
Lục Cảnh Bắc là một người kinh nghiệm trên phương diện tình dục cũng có thể nói là phong phú. Anh biết cách làm thế nào để đối phương cảm thấy thoải mái nhất. Chiếc lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại núm vú xinh đẹp, tay cũng không nhàn rỗi mà an ủi bên còn lại. Một loạt các hành động điêu luyện thuần thục làm cho cô gái không ngừng rên rỉ, vặn vẹo cơ thể vì kích thích.
Trêu đùa bên trên đủ rồi bàn tay hư hỏng của người đàn ông lại tiếp tục tìm xuống khám phá bên dưới, quần dài cũng rất nhanh được cởi ra chỉ còn lại chiếc quần nhỏ che đậy vùng đất thần bí đang chờ người tới khám phá. Lục Cảnh Bắc tuy một bên chân bị gãy không thể cử động nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới công việc. Cô gái nhỏ ngồi trên đùi càng dễ dàng cho hành động của anh.
Chiếc quần nhỏ còn lại cũng không ngăn nổi động tác của người đàn ông. Một bàn tay rất nhanh đã chạm tới nơi đó sau đó chậm rãi vỗ về tiến vào.
“Ư…dừng…dừng lại…” Cô gái bị tấn công bất ngờ vội lấy tay chặn lại bàn tay hư hỏng bên dưới khó khăn lên tiếng. Cảm giác xa lạ khi bị động chạm nơi riêng tư vừa cảm thấy ngại vừa kích thích. Cảm giác này vẫn là sống hơn 20 năm lần đầu cô cảm nhận được.
“Em xác định muốn tôi dừng lại?” Lục Cảnh Bắc cũng không vội vàng. Anh tuy hái nhiều hoa nhưng cũng là một con ong tinh tế. Biết lần đầu của con gái sẽ không thoải mái nên làm rất từ tốn để cô có thể từ từ cảm nhận được sự dễ chịu. Khi cô gái hô dừng lại anh cũng rất hợp tác thực sự dừng động tác tay. Hoàn toàn nhường sự chủ động cho đối phương toàn quyền quyết định.
Cung Mộc Nghi im lặng không đáp, cô có chút mơ hồ nhưng vẫn biết bản thân và người đàn ông mới gặp không lâu này đang làm gì. Sự tiếp xúc ngượng ngùng này mang hàm ý gì. Người xưa có câu “Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy.” Cô biết rõ nếu bước tiếp theo xảy ra sẽ không còn gì nữa. Không để cô kịp tỉnh táo suy nghĩ kĩ thì sự nóng bức khó chịu trong người lần nữa ập đến cũng đánh bay chút lý trí cuối cùng của cô. Bất chấp tất cả lần nữa cô nâng mặt người đàn ông lên hôn xuống. Muốn dùng nụ hôn vụng về của mình che dấu đi sự ngượng ngùng. Cũng phó mặc tất cả cho ông trời quyết định.
Lục Cảnh Bắc cười nhẹ đáp lại nụ hôn có chút ngốc nghếch này của cô gái. Bàn tay cũng theo đó từ từ tìm kiếm nơi vùng đất thần bí kia. Ngón tay thon dài rất nhanh đã tìm thấy lối vào ẩm ướt. Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chậm rãi đi vào khám phá từng chút một. Cũng nhận lại phản ứng của cô gái.
“Ư…chướng…” Nơi riêng tư bất ngờ bị xâm nhập mang đến cảm giác kì lạ. Cung Mộc Nghi hai tay ôm lấy đầu người đàn ông từng ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn nắm thật chặt. Cảm giác vừa xa lạ lại vừa thoải mái này đúng là làm cô càng thêm khó chịu. Trong cơ thể như có thứ gì đó đang kêu gào muốn được lấp đầy.
“Không vội…Mới chỉ có một ngón. Lát nữa thứ đó còn lớn hơn…” Ảnh đế Lục không chút ngại ngùng nói tới thứ gì đó mà người nghe ai cũng hiểu. Tay bên dưới nhẹ nhàng di chuyển để cơ thể cô gái có thể làm quen với sự xuất hiện của dị vật. Bộ dạng vừa cố nhịn dục vọng trong người vừa cố gắng giúp cô gái thoải mái của anh càng trở nên quyến rũ. Yết hầu cũng vì nuốt nước bọt mà lên xuống rõ ràng.
“Ừm…Nhẹ…Nhẹ chút…” Cô gái bị dục vọng nhấn chìm lúc này đã mặc kệ mọi thứ gục đầu vào gáy người đàn ông phó mặc tất cả cho anh. Giọng nói nhỏ như muỗi kêu không ngừng vang bên tai người đàn ông.
“Ừ…giúp tôi…” Cô gái nhỏ giọng rên rỉ đáp lại. Quần áo trên người từ lâu đã xộc xệch, cổ áo tụt xuống lộ ra bờ vai trắng nõn hấp dẫn chết người.
“Được, tôi giúp em…” Nhẹ đáp một tiếng bàn tay điêu luyện cuối cùng cũng bắt đầu hành động. Một tay giữ chặt đầu cô gái không khống chế được mà điên cuồng hôn môi. Tay còn lại đi vào trong áo của cô gái vuốt ve kích thích.
Những âm thanh rên rỉ vụn vặt phát ra khe khẽ, hơi thở bị chiếm đoạt làm cho hô hấp trở nên khó khăn. Đây là lần đầu tiên trong suốt 26 năm qua Cung Mộc Nghi tiếp xúc thân mật với đàn ông. Cũng là lần đầu hôn môi nên không biết làm thế nào, chỉ có thể vụng về đáp lại theo bản năng. Ít ra lúc này cô không có phản ứng bài xích với sự thân mật của anh. Hoặc là nói sự thân mật này làm dịu đi sự khó chịu trong người nên cô gái không nỡ từ chối.
Khi hai đôi môi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt, trong ánh sáng leo lét của ánh lửa trở nên đặc biệt kích thích thị giác. Cung Mộc Nghi bị hôn đến khó thở gương mặt đỏ bừng thở gấp.
“Chưa từng hôn bao giờ sao?” Lục Cảnh Bắc nhìn cô hỏi. Anh hôn cô nhiệt tình nhưng cô thì lại giống như đứa trẻ không biết gì đang tập làm quen.
“Chưa…từng…” Cô gái ánh mắt mê ly đáp. Vẫn chưa hoàn hồn sau nụ hôn điên cuồng vừa rồi của anh. Dáng vẻ mặt đỏ bừng thở gấp của cô gái lúc này đặc biệt đáng yêu. Trong mắt của Ảnh đế Lục chính là như vậy.
“Vẫn muốn tiếp tục?” Thật sự không hiểu sao khi nghe câu trả lời của cô anh lại không muốn nhúng chàm cô gái đơn thuần này. Hỏi lại lần nữa nếu cô không muốn anh sẽ dừng lại. Cũng có thể là lương tâm của một kẻ đào hoa đã sà vào trăm vạn bụi hoa như anh bỗng dưng trỗi dậy cũng nên.
Cô gái không đáp mà trực tiếp dùng hành động để trả lời. Hai tay nâng mặt anh lên tiếp tục nụ hôn vừa rồi. Bàn tay còn bên trong áo cô gái của Lục Cảnh Bắc dừng lại một lát rồi tiếp tục. Lúc này cô chỉ biết làm theo bản năng cơ thể đòi hỏi
Chẳng biết áo của hai người đã được lột sạch từ lúc nào. Người đàn ông cơ thể không phải quá vạm vỡ nhưng da thịt đầy đủ có lực không gầy không béo, cơ ngực săn chắc theo từng nhịp thở mà rung động. Cô gái dáng người nhỏ nhắn làn da trắng mịn dần được nhuộm hồng, cảm giác đàn đàn hồi mềm mại. Trên người chỉ còn duy nhất chiếc áo ngực che đi vòng một.
Môi lưỡi người đàn ông một đường hôn xuống từ mặt tới cổ sau gáy rồi trôi xuống trước ngực. Nụ hôn đi đến đâu cô gái đều đáp lại bằng một tiếng rên khe khẽ như khó chịu mà cũng như thỏa mãn. Anh cũng lưu ý không để lại dấu vết trên người cô, chỉ là những nụ hôn, cái liếm láp đơn thuần như dòng điện không ngừng tấn công vào tâm trí cô gái.
Bàn tay luồn ra sau lưng cô nhẹ nhàng cởi bỏ nút cài áo ngực. Áo ngực rơi xuống cứ như vậy Cung Mộc Nghi lộ ra nửa thân trên nhẵn nhụi không mảnh vải trước mắt Lục Cảnh Bắc. Chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng bú mút, gặm cắn trên đầu vú xinh đẹp mang đến từng đợt kích thích thoải mái truyền thẳng tới não bộ. Toàn bộ xung thần kinh được kích thích mạnh mẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ư…Nhẹ…Nhẹ chút…đau….” Cung Mộc Nghi ánh mắt mê ly thoải mái cảm nhận sự động chạm gần gũi. Đầu ngực truyền đến cảm giác đau nhói làm cô không khỏi rên lên tiếng. Giọng nói mềm mại kèm theo âm thanh rên rỉ thỏa mãn. Hai tay ôm chặt lấy đầu người đàn ông đang cúi trong ngực mình. Đối vơi người chưa từng thử qua cảm giác cấm kị này là một loại kích thích chết người.
Lục Cảnh Bắc là một người kinh nghiệm trên phương diện tình dục cũng có thể nói là phong phú. Anh biết cách làm thế nào để đối phương cảm thấy thoải mái nhất. Chiếc lưỡi không ngừng đảo qua đảo lại núm vú xinh đẹp, tay cũng không nhàn rỗi mà an ủi bên còn lại. Một loạt các hành động điêu luyện thuần thục làm cho cô gái không ngừng rên rỉ, vặn vẹo cơ thể vì kích thích.
Trêu đùa bên trên đủ rồi bàn tay hư hỏng của người đàn ông lại tiếp tục tìm xuống khám phá bên dưới, quần dài cũng rất nhanh được cởi ra chỉ còn lại chiếc quần nhỏ che đậy vùng đất thần bí đang chờ người tới khám phá. Lục Cảnh Bắc tuy một bên chân bị gãy không thể cử động nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới công việc. Cô gái nhỏ ngồi trên đùi càng dễ dàng cho hành động của anh.
Chiếc quần nhỏ còn lại cũng không ngăn nổi động tác của người đàn ông. Một bàn tay rất nhanh đã chạm tới nơi đó sau đó chậm rãi vỗ về tiến vào.
“Ư…dừng…dừng lại…” Cô gái bị tấn công bất ngờ vội lấy tay chặn lại bàn tay hư hỏng bên dưới khó khăn lên tiếng. Cảm giác xa lạ khi bị động chạm nơi riêng tư vừa cảm thấy ngại vừa kích thích. Cảm giác này vẫn là sống hơn 20 năm lần đầu cô cảm nhận được.
“Em xác định muốn tôi dừng lại?” Lục Cảnh Bắc cũng không vội vàng. Anh tuy hái nhiều hoa nhưng cũng là một con ong tinh tế. Biết lần đầu của con gái sẽ không thoải mái nên làm rất từ tốn để cô có thể từ từ cảm nhận được sự dễ chịu. Khi cô gái hô dừng lại anh cũng rất hợp tác thực sự dừng động tác tay. Hoàn toàn nhường sự chủ động cho đối phương toàn quyền quyết định.
Cung Mộc Nghi im lặng không đáp, cô có chút mơ hồ nhưng vẫn biết bản thân và người đàn ông mới gặp không lâu này đang làm gì. Sự tiếp xúc ngượng ngùng này mang hàm ý gì. Người xưa có câu “Chưa ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy.” Cô biết rõ nếu bước tiếp theo xảy ra sẽ không còn gì nữa. Không để cô kịp tỉnh táo suy nghĩ kĩ thì sự nóng bức khó chịu trong người lần nữa ập đến cũng đánh bay chút lý trí cuối cùng của cô. Bất chấp tất cả lần nữa cô nâng mặt người đàn ông lên hôn xuống. Muốn dùng nụ hôn vụng về của mình che dấu đi sự ngượng ngùng. Cũng phó mặc tất cả cho ông trời quyết định.
Lục Cảnh Bắc cười nhẹ đáp lại nụ hôn có chút ngốc nghếch này của cô gái. Bàn tay cũng theo đó từ từ tìm kiếm nơi vùng đất thần bí kia. Ngón tay thon dài rất nhanh đã tìm thấy lối vào ẩm ướt. Một ngón tay thon dài nhẹ nhàng chậm rãi đi vào khám phá từng chút một. Cũng nhận lại phản ứng của cô gái.
“Ư…chướng…” Nơi riêng tư bất ngờ bị xâm nhập mang đến cảm giác kì lạ. Cung Mộc Nghi hai tay ôm lấy đầu người đàn ông từng ngón tay xuyên qua mái tóc ngắn nắm thật chặt. Cảm giác vừa xa lạ lại vừa thoải mái này đúng là làm cô càng thêm khó chịu. Trong cơ thể như có thứ gì đó đang kêu gào muốn được lấp đầy.
“Không vội…Mới chỉ có một ngón. Lát nữa thứ đó còn lớn hơn…” Ảnh đế Lục không chút ngại ngùng nói tới thứ gì đó mà người nghe ai cũng hiểu. Tay bên dưới nhẹ nhàng di chuyển để cơ thể cô gái có thể làm quen với sự xuất hiện của dị vật. Bộ dạng vừa cố nhịn dục vọng trong người vừa cố gắng giúp cô gái thoải mái của anh càng trở nên quyến rũ. Yết hầu cũng vì nuốt nước bọt mà lên xuống rõ ràng.
“Ừm…Nhẹ…Nhẹ chút…” Cô gái bị dục vọng nhấn chìm lúc này đã mặc kệ mọi thứ gục đầu vào gáy người đàn ông phó mặc tất cả cho anh. Giọng nói nhỏ như muỗi kêu không ngừng vang bên tai người đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro