Muốn đẩy ngã an...
Đăng Vy
2024-11-13 00:48:09
Lục Cảnh Bắc sau khi ăn trưa cùng hai cô gái xong thì phải lên công ty. Cho dù anh hiện tại là nghệ sĩ độc quyền của Phong Khởi. Dưới danh nghĩa
nghệ sĩ còn không bằng nói là chơi trong sân nhà. Thế nhưng có một số
việc vẫn phải đích thân làm và duyệt qua. Mặc dù anh đã bảo Lâm Tùng với Hà Vũ Hiền hủy hết lịch trình rồi nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề phát
sinh cần giải quyết với đối tác.
Phong Khởi hiện là công ty hàng đầu về mảng giải trí. Nghệ sĩ dưới tay cũng không ít. Đều là những người trẻ tuổi tiềm năng phù hợp với thị hiếu và nhu cầu của khán giả.
Chẳng ai biết Lục Cảnh Bắc ở công ty làm gì cả buổi chiều đến gần 6 giờ tối mới về. Lúc ra về sắc mặt không được tốt, hình như công việc không như ý. Lâm Tùng lái xe chỉ nhìn cũng không dám thở mạnh. Sợ chạm một cái phải dây thuốc nổ thùng thuốc sẽ nổ tung.
"Lâm Tùng, mai cậu bảo Hà Vũ Hiền sang Mỹ bảo lãnh cho Minh Dương về. Nó lại gây chuyện nữa rồi. Lôi nó về cấm cửa cho tôi." Lục Cảnh Bắc ngồi ghế sau gương mặt sa sầm nói.
"Cậu Minh Dương lại chọc tai họa rồi sao?" Lâm Tùng ngạc nhiên hỏi lại. Bảo sao Lục Cảnh Bắc lại có vẻ mặt khó coi như vậy.
"Bảo Hà Vũ Hiền túm nó về. Không chịu về thì đánh gãy chân nó cho tôi. Có gì tôi chịu trách nhiệm." Lục Cảnh Bắc lạnh mặt đáp.
"Vâng thưa anh." Lâm Tùng rụt cổ đáp. Phen này Lục Minh Dương có khả năng nhừ đòn cũng nên.
Nói tới quỷ gây họa Lục Minh Dương này đúng là đau đầu. Là cậu cả của Phong Khởi, con trai ruột của Lục Đông Phong. Kém Lục Cảnh Bắc 4 tuổi năm nay 28, chính là mối tai họa của nhà họ Lục.
Cha anh ta là Lục Đông Phong đến bất lực không thèm quản nữa ném toàn quyền cho Lục Cảnh Bắc lo liệu. Lục Minh Dương sau khi tốt nghiệp phổ thông bởi vì học hành không ra gì lại ham chơi quậy phá nên bị Lục Đông Phong tống đi Mỹ.
Tưởng đâu không nơi nương tựa sẽ biết điều hơn ai ngờ Lục Minh Dương như cá gặp nước phá càng thêm phá. Ăn chơi nhậu nhẹt gái gú không gì không dính phải. Nhiều lần bị tạm giam vì phạm phải tệ nạn xã hội nhưng vẫn chứng nào tật đấy.
Lần này còn nghiêm trọng hơn. Nhậu nhẹt cho cố rồi gây sự đánh người nhập viện. Không phải 1 mà là 3 người một lượt. Trong đó 1 người nặng nhất bị đánh vỡ đầu hiện vẫn đang hôn mê. Hai người còn lại thì gãy tay gãy chân đủ cả. Lục Minh Dương và đám bạn xấu xa của mình đang bị cảnh sát tạm giam. Hồi chiều Lục Cảnh Bắc nhận được điện thoại đã suýt tức tới mức ném luôn điện thoại. Lục Minh Dương sau bao lần vẫn chứng nào tật đấy không thay đổi. Lần này anh quyết định phải lôi thằng em trời đánh này về dạy dỗ lại.
"Thưa anh đã tới nhà rồi." Lâm Tùng xuống xe đi vòng ra sau mở cửa. Không dám tùy tiện nói chuyện như ngày thường. Xưng hô cũng trở nên quy củ hơn. Đùa sao Lục Cảnh Bắc bây giờ chạm nhẹ là phát nổ ngay. Anh ta mới không ngốc dính phải.
"Ừm, tôi muốn hóng gió một lát. Cậu về trước đi." Lục Cảnh Bắc đang rất không vui sau khi xuống xe thì tự đẩy xe lăn đi.
Anh hơi dừng một lát nói với Lâm Tùng rồi chậm rãi đẩy xe, không có mục đích rõ ràng. Chỉ đơn giản muốn vòng vòng một lát. Dù sao đây cũng là khu chung cư cao cấp an ninh không có gì phải lo.
"Vâng thưa anh. Đúng rồi mai anh có lịch tái khám lúc 10 giờ. Tôi sẽ qua đón anh." Lâm Tùng đứng ở chỗ xe nói với theo.
"Ừm"
Lục Cảnh Bắc một mình tự đẩy xe lăn đi quanh quanh. Không biết đi kiểu gì lại tới chỗ nghỉ của bảo vệ. Lúc này đang trong ca là một bác bảo vệ khoảng 50 tuổi.
"Chàng trai, đi đâu vậy? Chân không khỏe sao còn đi linh tinh thế?" Bác bảo vệ thấy Lục Cảnh Bắc một mình tự đẩy xe lăn thì đi ra hỏi.
"Chào chú. Cháu đang dạo quanh quanh thôi. Không làm phiền chú chứ?" Lục Cảnh Bắc lịch sự chào hỏi với bảo vệ.
"Không phiền. Thấy sắc mặt cậu không được tốt, đang không vui sao?" Chú bảo vệ là người có kinh nghiệm. Nhìn một cái là biết tâm trạng đối phương ra sao. Thấy nét mặt cứng ngắc của Lục Cảnh Bắc đoán anh đang có tâm sự.
"Chút chuyện thôi ạ. Không làm phiền chú nữa cháu về đây." Lục Cảnh Bắc trấn tĩnh đáp. Anh thuộc loại người không muốn chia sẻ chuyện riêng. Khi có người hỏi sẽ lảng đi.
"Nên về nhà thì tốt hơn. Đúng rồi cậu đợi tôi một lát tôi có cái này cho cậu." Nói xong chú bảo vệ đi về phía phòng bảo vệ cầm ra hai lon bia.
"Này cho cậu. Sức khỏe tôi dạo này không tốt nên không uống. Tâm trạng không tốt uống một chút cũng được. Nhưng nhớ đừng uống quá nhiều đó nhé." Chú bảo vệ dúi hai lon bia cho Lục Cảnh Bắc nói.
"Vậy cháu xin ạ. Chú làm việc đi cháu về đây." Lục Cảnh Bắc cũng không từ chối mà nhận lấy rồi cảm ơn.
"Cậu ở tầng bao nhiêu tôi đưa cậu lên. Xe lăn di chuyển bất tiện lắm."
"Cháu ở tầng 18. Chú giúp cháu đẩy xe đến thang máy là được, cháu có thể tự lên." Lục Cảnh Bắc gật đầu đáp.
"[Cạch...xì..] Bia của chú rất ngon. Lần sau cháu có thể xuống uống với chú chứ." Anh mở nắp lon bia uống một ngụm, vị cay xè ở cuống họng kèm theo chút đắng nhẹ.
"Haha chàng tra chú rất sẵn lòng, nào thích cậu cứ qua. Trong giờ làm không được uống chứ sau đó thì thoải mái." Chú bảo vệ nghe Lục Cảnh Bắc nói vậy thì ha hả cười. Có vẻ là một người thoải mái.
"Tới rồi, về cẩn thận nhé." Chú bảo vệ đẩy anh tới chỗ thang máy thì dừng lại nói.
"Cảm ơn chú nhiều." Lục Cảnh Bắc đẩy xe vào trong thang máy rồi quay lại gật đầu với bảo vệ.
Không tới 2 phút thang máy đã dừng lại ở tầng 18. Anh đẩy xe ra rồi đi về nhà mình.
Chỉ là trước cửa nhà Lục Cảnh Bắc lúc này lại có một vị khách không mời mà đến. Lương Yến Thư trong bộ váy body đỏ rực khoe trọn cơ thể đang cầm túi xách đứng trước cửa nhà anh.
Lương Yến Thư nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn. Thấy người là Lục Cảnh Bắc thì mừng ra mặt cười rạng rỡ.
"Anh đi đâu muộn như vậy mới về. Em đợi anh rất lâu rồi đó." Lương Yến Thư cười tươi nói.
"Sao cô Lương lại tới đây. Nhà riêng của tôi không tiếp người lạ." Lục Cảnh Bắc nhăn mày khó chịu nói. Rất rõ ràng anh không chào đón Lương Yến Thư.
"Anh khó chịu như vậy làm gì chứ. Muốn tới thăm anh một chút cũng không được sao?" Lương Yến Thư không hề vì thái độ của Lục Cảnh Bắc mà thay đổi. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nũng nịu đáp.
"Thật ngại quá, đúng là không được. Mời cô Lương về cho, căn nhà nhỏ này của tôi chứa không được tiểu thư cao quý." Lục Cảnh Bắc mặt lạnh đáp. Anh không muốn nhiều lời với cô ta nên lấy ra chìa khóa mở cửa định đi vào.
Chỉ là Lương Yến Thư rất nhanh, khi Lục Cảnh Bắc vừa mở cửa đã đẩy lấy xe lăn của anh rồi nhanh chân bước vào sau đó còn tiện tay chốt cửa lại.
"Cô Lương đây là có ý gì? Xâm phạm nhà dân bất hợp pháp sao?" Lục Cảnh Bắc không chút nể mặt lạnh giọng nói.
"Ý gì? Hôm nay Lương Yến Thư này nhất định đẩy ngã anh." Lương Yến Thư tùy tiện ném túi xách qua một bến cúi đầu túm lấy cổ áo của Lục Cảnh Bắc nói. Nào có chút dáng vẻ thiếu nữ nào. Giống hổ đói thì đúng hơn.
Phong Khởi hiện là công ty hàng đầu về mảng giải trí. Nghệ sĩ dưới tay cũng không ít. Đều là những người trẻ tuổi tiềm năng phù hợp với thị hiếu và nhu cầu của khán giả.
Chẳng ai biết Lục Cảnh Bắc ở công ty làm gì cả buổi chiều đến gần 6 giờ tối mới về. Lúc ra về sắc mặt không được tốt, hình như công việc không như ý. Lâm Tùng lái xe chỉ nhìn cũng không dám thở mạnh. Sợ chạm một cái phải dây thuốc nổ thùng thuốc sẽ nổ tung.
"Lâm Tùng, mai cậu bảo Hà Vũ Hiền sang Mỹ bảo lãnh cho Minh Dương về. Nó lại gây chuyện nữa rồi. Lôi nó về cấm cửa cho tôi." Lục Cảnh Bắc ngồi ghế sau gương mặt sa sầm nói.
"Cậu Minh Dương lại chọc tai họa rồi sao?" Lâm Tùng ngạc nhiên hỏi lại. Bảo sao Lục Cảnh Bắc lại có vẻ mặt khó coi như vậy.
"Bảo Hà Vũ Hiền túm nó về. Không chịu về thì đánh gãy chân nó cho tôi. Có gì tôi chịu trách nhiệm." Lục Cảnh Bắc lạnh mặt đáp.
"Vâng thưa anh." Lâm Tùng rụt cổ đáp. Phen này Lục Minh Dương có khả năng nhừ đòn cũng nên.
Nói tới quỷ gây họa Lục Minh Dương này đúng là đau đầu. Là cậu cả của Phong Khởi, con trai ruột của Lục Đông Phong. Kém Lục Cảnh Bắc 4 tuổi năm nay 28, chính là mối tai họa của nhà họ Lục.
Cha anh ta là Lục Đông Phong đến bất lực không thèm quản nữa ném toàn quyền cho Lục Cảnh Bắc lo liệu. Lục Minh Dương sau khi tốt nghiệp phổ thông bởi vì học hành không ra gì lại ham chơi quậy phá nên bị Lục Đông Phong tống đi Mỹ.
Tưởng đâu không nơi nương tựa sẽ biết điều hơn ai ngờ Lục Minh Dương như cá gặp nước phá càng thêm phá. Ăn chơi nhậu nhẹt gái gú không gì không dính phải. Nhiều lần bị tạm giam vì phạm phải tệ nạn xã hội nhưng vẫn chứng nào tật đấy.
Lần này còn nghiêm trọng hơn. Nhậu nhẹt cho cố rồi gây sự đánh người nhập viện. Không phải 1 mà là 3 người một lượt. Trong đó 1 người nặng nhất bị đánh vỡ đầu hiện vẫn đang hôn mê. Hai người còn lại thì gãy tay gãy chân đủ cả. Lục Minh Dương và đám bạn xấu xa của mình đang bị cảnh sát tạm giam. Hồi chiều Lục Cảnh Bắc nhận được điện thoại đã suýt tức tới mức ném luôn điện thoại. Lục Minh Dương sau bao lần vẫn chứng nào tật đấy không thay đổi. Lần này anh quyết định phải lôi thằng em trời đánh này về dạy dỗ lại.
"Thưa anh đã tới nhà rồi." Lâm Tùng xuống xe đi vòng ra sau mở cửa. Không dám tùy tiện nói chuyện như ngày thường. Xưng hô cũng trở nên quy củ hơn. Đùa sao Lục Cảnh Bắc bây giờ chạm nhẹ là phát nổ ngay. Anh ta mới không ngốc dính phải.
"Ừm, tôi muốn hóng gió một lát. Cậu về trước đi." Lục Cảnh Bắc đang rất không vui sau khi xuống xe thì tự đẩy xe lăn đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh hơi dừng một lát nói với Lâm Tùng rồi chậm rãi đẩy xe, không có mục đích rõ ràng. Chỉ đơn giản muốn vòng vòng một lát. Dù sao đây cũng là khu chung cư cao cấp an ninh không có gì phải lo.
"Vâng thưa anh. Đúng rồi mai anh có lịch tái khám lúc 10 giờ. Tôi sẽ qua đón anh." Lâm Tùng đứng ở chỗ xe nói với theo.
"Ừm"
Lục Cảnh Bắc một mình tự đẩy xe lăn đi quanh quanh. Không biết đi kiểu gì lại tới chỗ nghỉ của bảo vệ. Lúc này đang trong ca là một bác bảo vệ khoảng 50 tuổi.
"Chàng trai, đi đâu vậy? Chân không khỏe sao còn đi linh tinh thế?" Bác bảo vệ thấy Lục Cảnh Bắc một mình tự đẩy xe lăn thì đi ra hỏi.
"Chào chú. Cháu đang dạo quanh quanh thôi. Không làm phiền chú chứ?" Lục Cảnh Bắc lịch sự chào hỏi với bảo vệ.
"Không phiền. Thấy sắc mặt cậu không được tốt, đang không vui sao?" Chú bảo vệ là người có kinh nghiệm. Nhìn một cái là biết tâm trạng đối phương ra sao. Thấy nét mặt cứng ngắc của Lục Cảnh Bắc đoán anh đang có tâm sự.
"Chút chuyện thôi ạ. Không làm phiền chú nữa cháu về đây." Lục Cảnh Bắc trấn tĩnh đáp. Anh thuộc loại người không muốn chia sẻ chuyện riêng. Khi có người hỏi sẽ lảng đi.
"Nên về nhà thì tốt hơn. Đúng rồi cậu đợi tôi một lát tôi có cái này cho cậu." Nói xong chú bảo vệ đi về phía phòng bảo vệ cầm ra hai lon bia.
"Này cho cậu. Sức khỏe tôi dạo này không tốt nên không uống. Tâm trạng không tốt uống một chút cũng được. Nhưng nhớ đừng uống quá nhiều đó nhé." Chú bảo vệ dúi hai lon bia cho Lục Cảnh Bắc nói.
"Vậy cháu xin ạ. Chú làm việc đi cháu về đây." Lục Cảnh Bắc cũng không từ chối mà nhận lấy rồi cảm ơn.
"Cậu ở tầng bao nhiêu tôi đưa cậu lên. Xe lăn di chuyển bất tiện lắm."
"Cháu ở tầng 18. Chú giúp cháu đẩy xe đến thang máy là được, cháu có thể tự lên." Lục Cảnh Bắc gật đầu đáp.
"[Cạch...xì..] Bia của chú rất ngon. Lần sau cháu có thể xuống uống với chú chứ." Anh mở nắp lon bia uống một ngụm, vị cay xè ở cuống họng kèm theo chút đắng nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Haha chàng tra chú rất sẵn lòng, nào thích cậu cứ qua. Trong giờ làm không được uống chứ sau đó thì thoải mái." Chú bảo vệ nghe Lục Cảnh Bắc nói vậy thì ha hả cười. Có vẻ là một người thoải mái.
"Tới rồi, về cẩn thận nhé." Chú bảo vệ đẩy anh tới chỗ thang máy thì dừng lại nói.
"Cảm ơn chú nhiều." Lục Cảnh Bắc đẩy xe vào trong thang máy rồi quay lại gật đầu với bảo vệ.
Không tới 2 phút thang máy đã dừng lại ở tầng 18. Anh đẩy xe ra rồi đi về nhà mình.
Chỉ là trước cửa nhà Lục Cảnh Bắc lúc này lại có một vị khách không mời mà đến. Lương Yến Thư trong bộ váy body đỏ rực khoe trọn cơ thể đang cầm túi xách đứng trước cửa nhà anh.
Lương Yến Thư nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn. Thấy người là Lục Cảnh Bắc thì mừng ra mặt cười rạng rỡ.
"Anh đi đâu muộn như vậy mới về. Em đợi anh rất lâu rồi đó." Lương Yến Thư cười tươi nói.
"Sao cô Lương lại tới đây. Nhà riêng của tôi không tiếp người lạ." Lục Cảnh Bắc nhăn mày khó chịu nói. Rất rõ ràng anh không chào đón Lương Yến Thư.
"Anh khó chịu như vậy làm gì chứ. Muốn tới thăm anh một chút cũng không được sao?" Lương Yến Thư không hề vì thái độ của Lục Cảnh Bắc mà thay đổi. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nũng nịu đáp.
"Thật ngại quá, đúng là không được. Mời cô Lương về cho, căn nhà nhỏ này của tôi chứa không được tiểu thư cao quý." Lục Cảnh Bắc mặt lạnh đáp. Anh không muốn nhiều lời với cô ta nên lấy ra chìa khóa mở cửa định đi vào.
Chỉ là Lương Yến Thư rất nhanh, khi Lục Cảnh Bắc vừa mở cửa đã đẩy lấy xe lăn của anh rồi nhanh chân bước vào sau đó còn tiện tay chốt cửa lại.
"Cô Lương đây là có ý gì? Xâm phạm nhà dân bất hợp pháp sao?" Lục Cảnh Bắc không chút nể mặt lạnh giọng nói.
"Ý gì? Hôm nay Lương Yến Thư này nhất định đẩy ngã anh." Lương Yến Thư tùy tiện ném túi xách qua một bến cúi đầu túm lấy cổ áo của Lục Cảnh Bắc nói. Nào có chút dáng vẻ thiếu nữ nào. Giống hổ đói thì đúng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro