Nữ Bác Sĩ Xuyên Về Thập Niên 80 Cảm Hóa Chồng Quân Nhân Cao Lãnh
Trà Xanh Xuất H...
2024-12-25 10:19:20
Lâm Vãn Vãn bây giờ sẽ không làm kẻ ngốc yếu đuối nữa. Từ một đứa trẻ mồ côi ở tầng lớp đáy xã hội, cô đã vươn lên trở thành bác sĩ nhi khoa tại bệnh viện hạng ba ở thành phố lớn, sao có thể để Vương Phương, một con trà xanh nhỏ nhoi, nắm trong tay chứ.
Còn về cuộc hôn nhân của cô và Lục Cảnh Hành, không đến lượt Vương Phương xen vào.
Vương Phương nằm mơ cũng không ngờ cô gái quê mùa này lại đòi tiền mình. Cô ta sững người, cười gượng hai tiếng: "Vãn Vãn, khi nào mình mượn cậu hai mươi đồng? Cậu sốt đến hồ đồ rồi, nói nhảm gì vậy?"
Vương Phương bây giờ chỉ là y tá thực tập tại bệnh viện huyện, chưa có lương.
Lâm Vãn Vãn cũng không muốn lật bài ngửa với Vương Phương ngay bây giờ. Không có giấy nợ, Vương Phương không thừa nhận thì cô cũng không làm gì được, nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy.
Lâm Vãn Vãn nói: "Tuy cậu không viết giấy nợ, nhưng mình có ghi sổ. Nếu cậu không có tiền trả thì cứ lấy cho mình một túi gạo, một túi bột mì, dầu ăn, gia vị và than củi. Mình phải có cơm ăn mới có sức mà ly hôn với Lục Cảnh Hành, cậu mới có cơ hội."
Vương Phương tức đến đỏ mặt tía tai, lắp bắp nói: "Cậu, cậu, cậu bị nước vào não rồi hay sao mà nói bậy bạ gì thế?"
Lâm Vãn Vãn nói: "Tất nhiên rồi, bị đẩy xuống nước ngâm lâu như vậy, không bị nước vào não mới lạ! À, chuyện rơi xuống nước hôm nay mình đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã đến hiện trường điều tra, cũng hỏi mình rồi."
Sắc mặt Vương Phương dưới ánh đèn mờ ảo trở nên vô cùng khó coi. Lâm Vãn Vãn thu hồi ánh mắt, yếu ớt nói: "Mình không nói gì đến cậu với cảnh sát."
Lời nói của Lâm Vãn Vãn tạm thời có tác dụng. Vương Phương thở phào nhẹ nhõm, thăm dò: "Ý cậu là cậu bị người ta đẩy xuống sông?"
Lâm Vãn Vãn yếu ớt gật đầu: "Cảm giác là vậy, nếu không sao mình lại rơi xuống sông?" Nói đến đây, Lâm Vãn Vãn ngẩng lên nhìn vào mắt Vương Phương: "Cậu nói xem có phải mình đói quá, người yếu quá nên ngất xỉu rồi rơi xuống sông không?"
Vương Phương: "... Cũng, cũng có thể."
Vương Phương đắp chăn cho Lâm Vãn Vãn, nói: "Vậy cậu cứ nằm nghỉ đi, mình đi lấy thuốc và ít đồ cho cậu."
Còn về cuộc hôn nhân của cô và Lục Cảnh Hành, không đến lượt Vương Phương xen vào.
Vương Phương nằm mơ cũng không ngờ cô gái quê mùa này lại đòi tiền mình. Cô ta sững người, cười gượng hai tiếng: "Vãn Vãn, khi nào mình mượn cậu hai mươi đồng? Cậu sốt đến hồ đồ rồi, nói nhảm gì vậy?"
Vương Phương bây giờ chỉ là y tá thực tập tại bệnh viện huyện, chưa có lương.
Lâm Vãn Vãn cũng không muốn lật bài ngửa với Vương Phương ngay bây giờ. Không có giấy nợ, Vương Phương không thừa nhận thì cô cũng không làm gì được, nhưng cũng không thể bỏ qua như vậy.
Lâm Vãn Vãn nói: "Tuy cậu không viết giấy nợ, nhưng mình có ghi sổ. Nếu cậu không có tiền trả thì cứ lấy cho mình một túi gạo, một túi bột mì, dầu ăn, gia vị và than củi. Mình phải có cơm ăn mới có sức mà ly hôn với Lục Cảnh Hành, cậu mới có cơ hội."
Vương Phương tức đến đỏ mặt tía tai, lắp bắp nói: "Cậu, cậu, cậu bị nước vào não rồi hay sao mà nói bậy bạ gì thế?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Vãn Vãn nói: "Tất nhiên rồi, bị đẩy xuống nước ngâm lâu như vậy, không bị nước vào não mới lạ! À, chuyện rơi xuống nước hôm nay mình đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát đã đến hiện trường điều tra, cũng hỏi mình rồi."
Sắc mặt Vương Phương dưới ánh đèn mờ ảo trở nên vô cùng khó coi. Lâm Vãn Vãn thu hồi ánh mắt, yếu ớt nói: "Mình không nói gì đến cậu với cảnh sát."
Lời nói của Lâm Vãn Vãn tạm thời có tác dụng. Vương Phương thở phào nhẹ nhõm, thăm dò: "Ý cậu là cậu bị người ta đẩy xuống sông?"
Lâm Vãn Vãn yếu ớt gật đầu: "Cảm giác là vậy, nếu không sao mình lại rơi xuống sông?" Nói đến đây, Lâm Vãn Vãn ngẩng lên nhìn vào mắt Vương Phương: "Cậu nói xem có phải mình đói quá, người yếu quá nên ngất xỉu rồi rơi xuống sông không?"
Vương Phương: "... Cũng, cũng có thể."
Vương Phương đắp chăn cho Lâm Vãn Vãn, nói: "Vậy cậu cứ nằm nghỉ đi, mình đi lấy thuốc và ít đồ cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro