Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn
Chương 19
2024-11-17 22:29:37
Trong sự đan xen của đủ loại cảm xúc phức tạp như phiền não, lo lắng, sợ hãi, bản năng buồn ngủ của trẻ con chiếm ưu thế, Biên Biên bất an ngủ thiếp đi.
Thấy cô con gái bảo bối ngủ thiếp đi, Tuấn Cẩn bắt đầu suy ngẫm.
Biên Biên vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ con không giống người lớn, người lớn có thể nhanh chóng phân biệt được tốt xấu, trẻ con thì không.
Vì vậy, hành động của anh không những không khiến Biên Biên vui mừng mà ngược lại còn khiến cô bé mất đi cảm giác an toàn, từ đó sinh ra sợ hãi, hiểu lầm hành động của anh.
Anh phải đổi cách khác.
Đầu tiên là để Biên Biên biết rằng anh sẽ không ăn thịt cô bé
Tuấn Cẩn nghĩ mãi nghĩ mãi, chợt nảy ra một ý, bắt đầu tìm kiếm xem trong phòng Biên Biên có giấy bút không, tìm một lúc thì thấy một cây bút vẽ ở góc phòng.
Nhưng không tìm thấy giấy.
Tuấn Cẩn "..."
Có ý định đi ra phòng khách nhưng vừa đi đến cửa thì bị một vật vô hình cản lại.
Tuấn Cẩn chỉ có thể chạm vào nơi Biên Biên ở.
Ví dụ như Biên Biên ở trong phòng ngủ, anh chỉ có thể động vào đồ trong phòng ngủ, không thể đi ra phòng khách. Biên Biên ở phòng khách, anh chỉ có thể chạm vào phòng khách, không thể đi vào phòng ngủ và những nơi khác.
Ngay cả khi có thể chạm vào, cũng giống như cách một lớp găng tay dày, không thể cảm nhận được cảm giác thực tế.
Vì vậy anh mới may chú gấu bông xấu xí như vậy.
Thất hoàng tử không thừa nhận tay nghề của mình kém.
Điều này còn phải cảm ơn bộ thiết bị chiếu hình ảo của Tam điện hạ, bất kỳ thứ gì cũng có thể thông qua màn hình chiếu để hiển thị ảo, đây không phải là màn hình chiếu thông thường mà là màn hình chiếu có thể đặt mình vào trong đó.
Nhờ có bộ thiết bị này, anh mới có thể tìm kiếm trong phòng cô con gái bảo bối, nếu không chỉ dựa vào quang não, anh chỉ có thể dùng ngón tay làm một số động tác đơn giản.
Được rồi, không có giấy thì thôi.
Tuấn Cẩn liếc nhìn bức tường trắng, anh viết lên tường cũng được chứ.
Vừa định viết lên tường "Biên Biên, ta là cha", nét bút khựng lại, cảm thấy như vậy không ổn, con gái bé nhỏ ngày mai tỉnh dậy, vẫn có khả năng bị dọa sợ.
Anh không muốn nhìn thấy lời nhắc trừ bao nhiêu điểm từ hệ thống nữa.
"Biên Biên bảo bối nhỏ, ta tên là Tuấn Cẩn, ta sẽ không ăn thịt con, bên cạnh đây là ta. Ta muốn làm bạn với con, được không."
Tuấn Cẩn viết xong câu này, tiếp tục vẽ mình lên bức tường trắng bên cạnh, vẽ hơn mười phút, không mấy hài lòng, lại sửa đi sửa lại hơn mười phút, nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vẽ xong.
Anh cẩn thận ngắm nghía, sau đó khinh thường liếc nhìn cây bút, bút quá tệ, miễn cưỡng vẽ ra được năm phần anh tuấn của mình, tạm chấp nhận vậy.
Có lời giới thiệu lại có cả hình ảnh của mình, cô con gái bảo bối tỉnh dậy nhìn thấy chắc sẽ không sợ nữa.
Ý nghĩ vừa lóe lên, giây tiếp theo, hệ thống đưa ra một câu Biên Biên không biết chữ.
Tuấn Cẩn ":"
Tuấn Cẩn ":"
Tuấn Cẩn ":"
Tuấn Cẩn làm cha hết lần này đến lần khác bị đả kích, nhất thời có chút nản lòng, vừa lúc này quản gia thông minh ở ngoài cửa nhắc nhở "Điện hạ, ngày mai ngài phải vào cung bái kiến hoàng đế, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi."
Sau khi quản gia thông minh nhắc nhở, Tuấn Cẩn nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã đắm chìm trong trò chơi mấy tiếng đồng hồ.
Thấy cô con gái bảo bối ngủ thiếp đi, Tuấn Cẩn bắt đầu suy ngẫm.
Biên Biên vẫn còn là một đứa trẻ, trẻ con không giống người lớn, người lớn có thể nhanh chóng phân biệt được tốt xấu, trẻ con thì không.
Vì vậy, hành động của anh không những không khiến Biên Biên vui mừng mà ngược lại còn khiến cô bé mất đi cảm giác an toàn, từ đó sinh ra sợ hãi, hiểu lầm hành động của anh.
Anh phải đổi cách khác.
Đầu tiên là để Biên Biên biết rằng anh sẽ không ăn thịt cô bé
Tuấn Cẩn nghĩ mãi nghĩ mãi, chợt nảy ra một ý, bắt đầu tìm kiếm xem trong phòng Biên Biên có giấy bút không, tìm một lúc thì thấy một cây bút vẽ ở góc phòng.
Nhưng không tìm thấy giấy.
Tuấn Cẩn "..."
Có ý định đi ra phòng khách nhưng vừa đi đến cửa thì bị một vật vô hình cản lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuấn Cẩn chỉ có thể chạm vào nơi Biên Biên ở.
Ví dụ như Biên Biên ở trong phòng ngủ, anh chỉ có thể động vào đồ trong phòng ngủ, không thể đi ra phòng khách. Biên Biên ở phòng khách, anh chỉ có thể chạm vào phòng khách, không thể đi vào phòng ngủ và những nơi khác.
Ngay cả khi có thể chạm vào, cũng giống như cách một lớp găng tay dày, không thể cảm nhận được cảm giác thực tế.
Vì vậy anh mới may chú gấu bông xấu xí như vậy.
Thất hoàng tử không thừa nhận tay nghề của mình kém.
Điều này còn phải cảm ơn bộ thiết bị chiếu hình ảo của Tam điện hạ, bất kỳ thứ gì cũng có thể thông qua màn hình chiếu để hiển thị ảo, đây không phải là màn hình chiếu thông thường mà là màn hình chiếu có thể đặt mình vào trong đó.
Nhờ có bộ thiết bị này, anh mới có thể tìm kiếm trong phòng cô con gái bảo bối, nếu không chỉ dựa vào quang não, anh chỉ có thể dùng ngón tay làm một số động tác đơn giản.
Được rồi, không có giấy thì thôi.
Tuấn Cẩn liếc nhìn bức tường trắng, anh viết lên tường cũng được chứ.
Vừa định viết lên tường "Biên Biên, ta là cha", nét bút khựng lại, cảm thấy như vậy không ổn, con gái bé nhỏ ngày mai tỉnh dậy, vẫn có khả năng bị dọa sợ.
Anh không muốn nhìn thấy lời nhắc trừ bao nhiêu điểm từ hệ thống nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Biên Biên bảo bối nhỏ, ta tên là Tuấn Cẩn, ta sẽ không ăn thịt con, bên cạnh đây là ta. Ta muốn làm bạn với con, được không."
Tuấn Cẩn viết xong câu này, tiếp tục vẽ mình lên bức tường trắng bên cạnh, vẽ hơn mười phút, không mấy hài lòng, lại sửa đi sửa lại hơn mười phút, nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vẽ xong.
Anh cẩn thận ngắm nghía, sau đó khinh thường liếc nhìn cây bút, bút quá tệ, miễn cưỡng vẽ ra được năm phần anh tuấn của mình, tạm chấp nhận vậy.
Có lời giới thiệu lại có cả hình ảnh của mình, cô con gái bảo bối tỉnh dậy nhìn thấy chắc sẽ không sợ nữa.
Ý nghĩ vừa lóe lên, giây tiếp theo, hệ thống đưa ra một câu Biên Biên không biết chữ.
Tuấn Cẩn ":"
Tuấn Cẩn ":"
Tuấn Cẩn ":"
Tuấn Cẩn làm cha hết lần này đến lần khác bị đả kích, nhất thời có chút nản lòng, vừa lúc này quản gia thông minh ở ngoài cửa nhắc nhở "Điện hạ, ngày mai ngài phải vào cung bái kiến hoàng đế, đã đến giờ nghỉ ngơi rồi."
Sau khi quản gia thông minh nhắc nhở, Tuấn Cẩn nhìn đồng hồ, phát hiện mình đã đắm chìm trong trò chơi mấy tiếng đồng hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro