Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn

Chương 24

2024-11-17 22:29:37

Nghĩ đến việc sau này không thể ra ban công, cô bé buồn bã mím môi, nghĩa là cô bé mất đi một nơi vui chơi.

Qua lời nói của cô con gái bảo bối, Tuấn Cẩn có thể xác định người đó đã chết, vậy thì nghi vấn lớn hơn nữa xuất hiện, một người chết làm sao lại xuất hiện trên ban công?

Chẳng lẽ ngã từ trên lầu xuống?

Hệ thống có lẽ không thể nhìn nổi đủ loại suy đoán vô lý của hắn, hoặc có lẽ là "Thương xót." trái tim của người làm cha như hắn, hệ thống rất có lương tâm mà đưa ra lời nhắc: [Chúc Uyên bị bạn bè đánh lén bắn bị thương, lúc tuyệt vọng phát hiện ra Biên Biên, nhờ dị năng hệ gió bay lên ban công, muốn nhờ Biên Biên giúp đỡ nhưng vết thương quá nặng nên ngất đi, bị Biên Biên hiểu lầm là đã chết, thay hắn liệm xác.]

Tuấn Cẩn: "..."

Hắn có nên khen ngợi lòng tốt của cô con gái bảo bối không.

Vậy là người trên ban công chưa chết? Còn sống?

Vậy sau khi hắn tỉnh lại, có bất lợi cho cô con gái bảo bối không?

"Thưa điện hạ, đến nơi rồi."

Tuy nhiên, dù trong lòng Tuấn ba ba có lo lắng cho cô con gái bảo bối đến đâu thì lời nhắc của tài xế cũng khiến hắn phải thoát khỏi trò chơi.

Bảo bối, đợi ba xử lý xong chuyện của mình, rồi sẽ đến thăm con.

Thất hoàng tử vẫn luôn sống trong hoàng cung trước khi trưởng thành, sau khi trưởng thành thì chuyển ra ngoài và tự hào mua nhà bằng số tiền kiếm được đầu tiên của mình, chứ không dựa vào hoàng gia.

Hắn rất quen thuộc với hoàng cung.

Trên đường vào điện chính, Tuấn Cẩn gặp một người đàn ông trẻ tuổi cũng đến bái kiến hoàng đế.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy hắn, Tuấn Cẩn trợn trắng mắt.

Người đàn ông mặc bộ quần áo cực kỳ lộng lẫy, trên đầu đội một chiếc lông vũ, thể hiện thân phận của hắn - tộc Vũ. Ngũ quan của hắn đẹp đến mức chói mắt, như một tác phẩm thủ công hoàn hảo nhất, không thấy chút tì vết nào, giữa trán điểm một viên kim cương lông vũ ngũ sắc, làm tôn lên ngũ quan xinh đẹp của hắn một vẻ yêu kiều vô song nhưng không hề có chút nữ tính nào.

Đẹp đến kinh tâm động phách, cao quý lộng lẫy.

Viên kim cương lông vũ giữa trán là biểu tượng của thân phận, người đàn ông trẻ đẹp này là thủ lĩnh thế hệ mới của tộc Vũ – Vũ Hoàng – cha của Huyễn Thiên Giác.

"Thất điện hạ, chào buổi sáng." Huyễn Thiên Giác cong môi cười, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ trong nụ cười này.

"..."

Con công hoa, đồ ẻo lả chết tiệt.

Tuấn Cẩn thản nhiên đánh giá khuôn mặt của HuyễnThiên Giác, rồi nghĩ đến khuôn mặt của mình, sau khi chăm sóc da cẩn thận tối qua, tuyệt đối không kém tên này.

Mối thù giữa Thất hoàng tử và Vũ Hoàng phải truy cứu từ hơn mười năm trước, hai người có thể coi là kẻ thù không đội trời chung. Vũ Hoàng tiền nhiệm và hoàng đế là bạn tốt nhưng Vũ Hoàng tiền nhiệm trong lúc giúp đế quốc chinh chiến thống nhất đế quốc, không may bị thương nặng, sau đó để lại Huyễn Thiên Giáccòn nhỏ tuổi rồi qua đời.

Hoàng đế liền đưa Huyễn Thiên Giác vào cung chăm sóc, đợi Huyễn Thiên Giác trưởng thành, liền phong cho hắn tước hiệu Vũ Hoàng.

Vì vậy, Tuấn Cẩn và Huyễn Thiên Giác gần như lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Lẽ ra hai người cùng tuổi như vậy nên trở thành bạn tốt nhưng trên thực tế, mối quan hệ giữa hai người lại như nước với lửa, Tuấn Cẩn rất rất ghét Huyễn Thiên Giác.

Bởi vì hắn cho rằng Huyễn Thiên Giác là người rất giả tạo, lại có rất nhiều tật xấu, một người đàn ông, đẹp hơn phụ nữ cũng đành, còn ăn mặc lòe loẹt cả ngày, thật không thể nhìn nổi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn

Số ký tự: 0