Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn
Chương 32
2024-11-17 22:29:37
Hệ thống: "..."
Tuấn Cẩn: "Nhanh lên, nếu không anh ta sẽ bị tôi đâm chết."
Hệ thống từng chữ từng chữ thốt ra: [Sang trái một chút, mũi dao hất lên.]
Viên đạn bị hất ra.
Chúc Uyên trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả trong tay bị một sức mạnh vô hình đoạt mất, sau đó đâm vào vết thương ở ngực anh ta, trong khoảnh khắc đó, Chúc Uyên cảm thấy mình chết chắc rồi.
Cơn đau như bão tố nổ tung trong đầu anh ta, trong nháy mắt dấy lên cơn bão, nỗi đau như vậy khiến anh ta không nhịn được mà hét lên.
Sau đó, viên đạn bị hất ra.
Chúc Uyên: "..."
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Chúc Uyên, Biên Biên sợ đến run cả người, do dự một chút mới từ từ quay người lại.
Thấy vậy, Tuấn Cẩn nhanh tay nhét con dao vào tayChúc Uyên.
Ừm, hoàn hảo.
Chúc Uyên nắm chặt con dao gọt hoa quả nhuốm máu, ngã phịch xuống ghế, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng trông đã khá hơn lúc nãy.
Anh biết, là Biên Biên dùng dị năng lấy viên đạn ragiúp mình.
Cô bé tuy sợ nhưng vẫn giúp anh.
Chúc Uyên hốc mắt ươn ướt, cười yếu ớt với cô bé: "Cảm ơn cháu, Biên Biên."
Quả nhiên dị năng hệ tinh thần không phải hư danh.
Biên Biên ngơ ngác nhận lời cảm ơn của Chúc Uyênnhưng cô bé vô cùng nghi hoặc——
Chú Chúc Uyên đang cảm ơn cô bé chuyện gì vậy?
Đối với Biên Biên mà nói, một trong những lợi ích khi cứu Chúc Uyên là khi Chúc Uyên tỉnh lại, cô bé có thể ăn đồ ăn chín, uống nước nóng.
Những ngày đầu khi Lục Dữ mới xảy ra chuyện, Biên Biên sợ lắm, ngày nào cô bé cũng đứng ở cửa lớn, áp mặt vào sau cánh cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Nhưng chẳng có tiếng động gì cả.
Cô bé nghe theo lời dặn của ông nội, dù nghe thấy gì cũng không được mở cửa.
Vì vậy, mặc dù trong lòng lúc nào cũng mong ông nội mở cửa bước vào, Biên Biên cũng không chủ động mở cửa.
Cô bé muốn tự mình uống nước nóng nhưng lại bị ngã, không dám vào bếp lấy đồ dùng, chỉ có thể uống nước khoáng lạnh với mì ăn liền cứng ngắc.
Biên Biên dạ dày yếu, mấy ngày trước ăn gì nôn nấy, cô bé hiểu rằng như vậy là lãng phí thức ăn, về sau không dám ăn, chỉ uống từng ngụm nước lạnh, uống xong bụng lại đau.
Cũng chính những ngày đó, cô bé gầy đi trông thấy.
Vượt qua những ngày khó khăn nhất, cơ thể Biên Biên mới dần thích nghi, không còn quấy nữa.
Sự xuất hiện của Chúc Uyên khiến cho đồ dùng nhà bếp và bình gas còn lại có đất dụng võ, cô bé đã chạy vào bếp mấy lần, mắt trông mong nhìn vài cái, rồi lại đến phòng ông nội xem Chúc Uyên đang nằm mê man trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện chú sớm tỉnh lại.
Sau khi viên đạn được lấy ra, Chúc Uyên băng bó vết thương qua loa rồi nằm trên giường ngủ một cách an tâm, anh phải dùng giấc ngủ để bù đắp lại thể lực đã mất.
Môi anh khô nứt nẻ, Biên Biên đi lấy cốc của mình, học theo cách ông nội từng chăm sóc mình trước đây, dùng tăm bông thấm nước bôi lên đôi môi khô nứt của Chúc Uyên.
Cô bé bôi rất cẩn thận, đợi khô rồi lại bôi, lặp lại hơn mười lần, sau đó mới đặt cốc xuống, rồi nằm sấp ở đầu giường nhìn chằm chằm Chúc Uyên.
"Xám Xám, đợi chú tỉnh lại, chúng ta có thể ăn mì nóng rồi." Bụng nhỏ kêu ọc ọc, cô bé xoa xoa bụng nhỏ của mình, nhớ lại hương vị của mì nóng hổi, cười đầy mong đợi.
Đột nhiên, cô bé nhớ ra điều gì đó, quay người chạy về phòng mình, lấy ra từ ngăn kéo một chiếc hộp sắt màu hồng, mở hộp sắt ra, bên trong là một số viên đá nhỏ đủ màu sắc.
Tuấn Cẩn: "Nhanh lên, nếu không anh ta sẽ bị tôi đâm chết."
Hệ thống từng chữ từng chữ thốt ra: [Sang trái một chút, mũi dao hất lên.]
Viên đạn bị hất ra.
Chúc Uyên trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả trong tay bị một sức mạnh vô hình đoạt mất, sau đó đâm vào vết thương ở ngực anh ta, trong khoảnh khắc đó, Chúc Uyên cảm thấy mình chết chắc rồi.
Cơn đau như bão tố nổ tung trong đầu anh ta, trong nháy mắt dấy lên cơn bão, nỗi đau như vậy khiến anh ta không nhịn được mà hét lên.
Sau đó, viên đạn bị hất ra.
Chúc Uyên: "..."
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Chúc Uyên, Biên Biên sợ đến run cả người, do dự một chút mới từ từ quay người lại.
Thấy vậy, Tuấn Cẩn nhanh tay nhét con dao vào tayChúc Uyên.
Ừm, hoàn hảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chúc Uyên nắm chặt con dao gọt hoa quả nhuốm máu, ngã phịch xuống ghế, trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tuy tái nhợt nhưng trông đã khá hơn lúc nãy.
Anh biết, là Biên Biên dùng dị năng lấy viên đạn ragiúp mình.
Cô bé tuy sợ nhưng vẫn giúp anh.
Chúc Uyên hốc mắt ươn ướt, cười yếu ớt với cô bé: "Cảm ơn cháu, Biên Biên."
Quả nhiên dị năng hệ tinh thần không phải hư danh.
Biên Biên ngơ ngác nhận lời cảm ơn của Chúc Uyênnhưng cô bé vô cùng nghi hoặc——
Chú Chúc Uyên đang cảm ơn cô bé chuyện gì vậy?
Đối với Biên Biên mà nói, một trong những lợi ích khi cứu Chúc Uyên là khi Chúc Uyên tỉnh lại, cô bé có thể ăn đồ ăn chín, uống nước nóng.
Những ngày đầu khi Lục Dữ mới xảy ra chuyện, Biên Biên sợ lắm, ngày nào cô bé cũng đứng ở cửa lớn, áp mặt vào sau cánh cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Nhưng chẳng có tiếng động gì cả.
Cô bé nghe theo lời dặn của ông nội, dù nghe thấy gì cũng không được mở cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, mặc dù trong lòng lúc nào cũng mong ông nội mở cửa bước vào, Biên Biên cũng không chủ động mở cửa.
Cô bé muốn tự mình uống nước nóng nhưng lại bị ngã, không dám vào bếp lấy đồ dùng, chỉ có thể uống nước khoáng lạnh với mì ăn liền cứng ngắc.
Biên Biên dạ dày yếu, mấy ngày trước ăn gì nôn nấy, cô bé hiểu rằng như vậy là lãng phí thức ăn, về sau không dám ăn, chỉ uống từng ngụm nước lạnh, uống xong bụng lại đau.
Cũng chính những ngày đó, cô bé gầy đi trông thấy.
Vượt qua những ngày khó khăn nhất, cơ thể Biên Biên mới dần thích nghi, không còn quấy nữa.
Sự xuất hiện của Chúc Uyên khiến cho đồ dùng nhà bếp và bình gas còn lại có đất dụng võ, cô bé đã chạy vào bếp mấy lần, mắt trông mong nhìn vài cái, rồi lại đến phòng ông nội xem Chúc Uyên đang nằm mê man trên giường, nhỏ giọng cầu nguyện chú sớm tỉnh lại.
Sau khi viên đạn được lấy ra, Chúc Uyên băng bó vết thương qua loa rồi nằm trên giường ngủ một cách an tâm, anh phải dùng giấc ngủ để bù đắp lại thể lực đã mất.
Môi anh khô nứt nẻ, Biên Biên đi lấy cốc của mình, học theo cách ông nội từng chăm sóc mình trước đây, dùng tăm bông thấm nước bôi lên đôi môi khô nứt của Chúc Uyên.
Cô bé bôi rất cẩn thận, đợi khô rồi lại bôi, lặp lại hơn mười lần, sau đó mới đặt cốc xuống, rồi nằm sấp ở đầu giường nhìn chằm chằm Chúc Uyên.
"Xám Xám, đợi chú tỉnh lại, chúng ta có thể ăn mì nóng rồi." Bụng nhỏ kêu ọc ọc, cô bé xoa xoa bụng nhỏ của mình, nhớ lại hương vị của mì nóng hổi, cười đầy mong đợi.
Đột nhiên, cô bé nhớ ra điều gì đó, quay người chạy về phòng mình, lấy ra từ ngăn kéo một chiếc hộp sắt màu hồng, mở hộp sắt ra, bên trong là một số viên đá nhỏ đủ màu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro