Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn
Chương 42
2024-11-17 22:29:37
Tu Diễm nhíu mày, nói: "Những thứ khác anh có thể cho em mượn, riêng cái này thì không được."
"Tại sao?" Tuấn Cẩn nghĩ thầm, nếu không có thứ này, anh còn chơi vui vẻ với con gái bảo bối thế nào được.
Tu Diễm nói: "Đây là của người khác, anh phải trả lại cho người ta."
"???" Tuấn Cẩn phát hiện anh ta nghiêm túc: "Trước khi em dùng, anh không nói là của người khác, giờ em mượn dùng một chút, anh lại bảo là của người khác, phải trả lại cho người khác. Kẹt xỉ thế này, những người lính dưới quyền anh có biết không?!"
Tu Diễm nhướng mày, nhìn Tuấn Cẩn.
Tuấn Cẩn: "..."
Anh ta lùi lại hai bước.
Đây không phải là sợ hãi, mà là rút lui chiến lược.
Bộ thiết bị ảo này vốn là bạn nhờ Tu Diễm giữ hộ nên anh ta mới coi trọng như vậy, rơi vào mắt người ngoài, lại thành bảo bối của anh ta.
Mà bộ thiết bị ảo này quả thực có chức năng rất kỳ lạ, Tu Diễm không hiểu rõ lắm, chỉ là bạn đã về, anh ta đương nhiên phải trả lại bộ thiết bị này cho người ta.
Nào ngờ về nhà tìm một lượt, đồ không thấy đâu.
Dùng ngón chân cũng biết là ai lấy.
"Nếu muốn chiếu phim thì mua một máy chiếu khác." Tu Diễm quan sát biểu cảm của Tuấn Cẩn, suy nghĩ sâu xa.
"Không giống nhau." Chỉ có bộ thiết bị ảo này mới chiếu được hình ảnh trò chơi ra, anh ta mới có thể nhập vai vào đó để điều khiển, những cái khác thì không được.
Tuấn Cẩn vẫn cảm thấy Tu Diễm chỉ không muốn cho anh ta mượn, mới nói ra cái cớ này, dứt khoát đổi cách khác: "Không cho mượn thì thôi, tôi mua còn không được sao, bao nhiêu tiền?"
Tu Diễm quay người bỏ đi.
"..."
Thật sự bỏ đi?
Tuấn Cẩn tức đến nỗi muốn nổ tung, vội chạy tới: "Thật sự không cho mượn?"
Tu Diễm thản nhiên: "Tôi đã nói là của người khác, phải trả lại cho người ta."
Lúc này xác định Tu Diễm không phải lấy cớ không cho mượn, mà là thật sự, Tuấn Cẩn hết nói nổi, thái độ mềm xuống: "Chủ nhân của nó là ai? Tôi đi nói chuyện với người đó."
Dù thế nào cũng phải bỏ tiền ra mua cho bằng được!
Tu Diễm mỉm cười nhìn anh ta, cười đến nỗi Tuấn Cẩn nổi hết cả da gà, nói: "Người này anh cũng quen, Lộng Cửu Tư."
Lộng Cửu Tư, rồng duy nhất của Long tộc có chín móng xanh biếc.
Tuấn Cẩn: "..."
Hoàng tử nhân tộc sao có thể hạ mình đi đàm phán với một con rồng chứ.
Bảo bối bé nhỏ , sau này ba chỉ có thể tương tác với con trên não quang thôi.
Tuấn Cẩn mặt không cảm xúc nghĩ.
Nhìn siêu thị nhỏ còn sót lại không ít đồ, Chúc Uyên có chút không thể tin nổi, đồ trong siêu thị này thế mà không bị lấy sạch.
Mặc dù ngày tháng trên bao bì phần lớn đã quá hạn sử dụng nhưng trong tình huống đặc biệt này, chỉ cần không hỏng hẳn thì đều có thể ăn được.
Đồ trong siêu thị, có thể coi là một khoản tài sản không nhỏ.
"Ông nội tìm thấy." Biên Biên nói, cúi người nhặt một quả bóng rửa bát rơi trên đất đặt lại lên giá.
Một câu nói đơn giản đã khiến Chúc Uyên hiểu ra, chính vì gần đây có siêu thị này, hơn nữa thức ăn bên trong không bị lấy sạch, còn sót lại không ít, ông nội của Biên Biên mới an cư tại đây.
Mặc dù an cư, ông cũng không mang hết thức ăn trong siêu thị về nhà, để nếu có người đi ngang qua, có thể lấy một ít.
Đây cũng là lý do tại sao Biên Biên ăn hết đồ ăn ở nhà, thực sự đói quá mới lấy hết can đảm ra ngoài tìm đồ ăn và lập tức tìm thấy - bé biết ở đâu có đồ ăn.
"Tại sao?" Tuấn Cẩn nghĩ thầm, nếu không có thứ này, anh còn chơi vui vẻ với con gái bảo bối thế nào được.
Tu Diễm nói: "Đây là của người khác, anh phải trả lại cho người ta."
"???" Tuấn Cẩn phát hiện anh ta nghiêm túc: "Trước khi em dùng, anh không nói là của người khác, giờ em mượn dùng một chút, anh lại bảo là của người khác, phải trả lại cho người khác. Kẹt xỉ thế này, những người lính dưới quyền anh có biết không?!"
Tu Diễm nhướng mày, nhìn Tuấn Cẩn.
Tuấn Cẩn: "..."
Anh ta lùi lại hai bước.
Đây không phải là sợ hãi, mà là rút lui chiến lược.
Bộ thiết bị ảo này vốn là bạn nhờ Tu Diễm giữ hộ nên anh ta mới coi trọng như vậy, rơi vào mắt người ngoài, lại thành bảo bối của anh ta.
Mà bộ thiết bị ảo này quả thực có chức năng rất kỳ lạ, Tu Diễm không hiểu rõ lắm, chỉ là bạn đã về, anh ta đương nhiên phải trả lại bộ thiết bị này cho người ta.
Nào ngờ về nhà tìm một lượt, đồ không thấy đâu.
Dùng ngón chân cũng biết là ai lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nếu muốn chiếu phim thì mua một máy chiếu khác." Tu Diễm quan sát biểu cảm của Tuấn Cẩn, suy nghĩ sâu xa.
"Không giống nhau." Chỉ có bộ thiết bị ảo này mới chiếu được hình ảnh trò chơi ra, anh ta mới có thể nhập vai vào đó để điều khiển, những cái khác thì không được.
Tuấn Cẩn vẫn cảm thấy Tu Diễm chỉ không muốn cho anh ta mượn, mới nói ra cái cớ này, dứt khoát đổi cách khác: "Không cho mượn thì thôi, tôi mua còn không được sao, bao nhiêu tiền?"
Tu Diễm quay người bỏ đi.
"..."
Thật sự bỏ đi?
Tuấn Cẩn tức đến nỗi muốn nổ tung, vội chạy tới: "Thật sự không cho mượn?"
Tu Diễm thản nhiên: "Tôi đã nói là của người khác, phải trả lại cho người ta."
Lúc này xác định Tu Diễm không phải lấy cớ không cho mượn, mà là thật sự, Tuấn Cẩn hết nói nổi, thái độ mềm xuống: "Chủ nhân của nó là ai? Tôi đi nói chuyện với người đó."
Dù thế nào cũng phải bỏ tiền ra mua cho bằng được!
Tu Diễm mỉm cười nhìn anh ta, cười đến nỗi Tuấn Cẩn nổi hết cả da gà, nói: "Người này anh cũng quen, Lộng Cửu Tư."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộng Cửu Tư, rồng duy nhất của Long tộc có chín móng xanh biếc.
Tuấn Cẩn: "..."
Hoàng tử nhân tộc sao có thể hạ mình đi đàm phán với một con rồng chứ.
Bảo bối bé nhỏ , sau này ba chỉ có thể tương tác với con trên não quang thôi.
Tuấn Cẩn mặt không cảm xúc nghĩ.
Nhìn siêu thị nhỏ còn sót lại không ít đồ, Chúc Uyên có chút không thể tin nổi, đồ trong siêu thị này thế mà không bị lấy sạch.
Mặc dù ngày tháng trên bao bì phần lớn đã quá hạn sử dụng nhưng trong tình huống đặc biệt này, chỉ cần không hỏng hẳn thì đều có thể ăn được.
Đồ trong siêu thị, có thể coi là một khoản tài sản không nhỏ.
"Ông nội tìm thấy." Biên Biên nói, cúi người nhặt một quả bóng rửa bát rơi trên đất đặt lại lên giá.
Một câu nói đơn giản đã khiến Chúc Uyên hiểu ra, chính vì gần đây có siêu thị này, hơn nữa thức ăn bên trong không bị lấy sạch, còn sót lại không ít, ông nội của Biên Biên mới an cư tại đây.
Mặc dù an cư, ông cũng không mang hết thức ăn trong siêu thị về nhà, để nếu có người đi ngang qua, có thể lấy một ít.
Đây cũng là lý do tại sao Biên Biên ăn hết đồ ăn ở nhà, thực sự đói quá mới lấy hết can đảm ra ngoài tìm đồ ăn và lập tức tìm thấy - bé biết ở đâu có đồ ăn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro