Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn
Chương 45
2024-11-17 22:29:37
"Gắp nhiều thịt cho ông nội một chút." Chúc Uyên nhận lấy cái bát rỗng, dưới ánh mắt sáng lấp lánh của Biên Biên, anh ấn bát cơm xuống, tạo thành một cục cao.
Biên Biên cầm chân nến, Chúc Uyên bưng bát, một lớn một nhỏ đi đến cầu thang, xung quanh yên tĩnh đến cực độ, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến phát ra.
Chúc Uyên cố gắng hết sức để bỏ qua sự uy hiếp kinh hoàng thấm vào tận xương tủy, cẩn thận lắng nghe trên lầu, không có bất kỳ âm thanh nào.
Vài bậc thang ngắn ngủi đối với Chúc Uyên mà nói, giống như đang đi trên mũi dao nhưng Biên Biên lại không hề bị ảnh hưởng.
Nếu chỉ có một mình bé, có lẽ bé sẽ hơi sợ nhưng bên cạnh có thêm một người, còn có Xám Xám đi cùng, bé không sợ chút nào.
Thực ra cô bé muốn tự mình cầm bát nhưng Chúc Uyên lo cô bé không cầm chắc sẽ làm rơi.
Hơn nữa, anh sao có thể trơ mắt nhìn tiểu Biên Biên tự mình đi đưa.
Bát đựng đầy thức ăn vừa vặn có thể đặt trên lỗ nhỏ.
Tiếng bước chân vang lên, trong không gian yên tĩnh càng làm cho âm thanh như vậy trở nên lớn hơn, Chúc Uyên vừa nghe thấy âm thanh này, da đầu đã tê dại.
Không kịp nghĩ ngợi gì khác, khi tiếng va chạm kinh hoàng vang lên, anh vội vàng ôm lấy Biên Biên, với tốc độ nhanh nhất chạy về phòng.
Mặc dù đã đóng cửa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng va chạm bên ngoài, may là một lúc sau, âm thanh đã biến mất.
Khi bình ổn lại nhịp tim, phát hiện Biên Biên im lặng, Chúc Uyên vội vàng nói: "Được rồi, chúng ta đưa cơm tối cho ông nội xong, chúng ta cũng nên ăn cơm thôi."
"Vâng vâng." Biên Biên gật đầu lia lịa, cây nến cô bé cầm trên tay đã tắt, Chúc Uyên không nhìn thấy cô bé lặng lẽ lau mắt.
Trẻ con vui buồn thất thường, một lớn một nhỏ ngồi trên ghế, thưởng thức bữa ăn thịnh soạn hiếm có.
Biên Biên ăn hết hai bát, bụng căng tròn mới thỏa mãn buông đũa, phần còn lại bị Chúc Uyên ăn sạch.
Có lẽ vì ăn quá ngon, hai người đều quên mất sự tồn tại của quả táo lớn kia.
Sau khi ăn xong, Chúc Uyên đến phòng ngủ của Lục Dữ lấy chiếc hộp sắt đựng đầy đá tinh thể ra: " Biên Biên, con phải giữ kĩ thứ này, không được tùy tiện lấy ra, biết chưa?"
Biên Biên nghi hoặc, mượn ánh sáng của ngọn nến lấy ra một viên đá tinh thể hệ gió, nói: "Chú Chúc Uyên, chú không cần viên đá màu xanh này sao?"
Chúc Uyên không biết giải thích thế nào, anh đương nhiên cần đá tinh thể cùng hệ, không chỉ có thể dùng để tu luyện, mà bây giờ đá tinh thể còn là tiền tệ lưu thông trong thời mạt thế, còn tiền tệ trước thời mạt thế, đã trở thành giấy vụn từ lâu rồi.
Nhưng đây là của Biên Biên, anh là một người đàn ông bình thường, lành lặn, mặc dù trong thâm tâm có chút động lòng với số tài sản khổng lồ này nhưng tuyệt đối không thể lấy nó một cách đương nhiên.
Nếu không, anh và Đỗ Minh Vũ có gì khác nhau.
"Biên Biên." Chúc Uyên nói: "Con biết những viên đá này là gì không?"
Biên Biên gật đầu.
"Cho nên những viên đá này là thứ rất quý giá, con không được tùy tiện lấy ra đưa cho người khác, chúng là của con, con phải giữ kĩ."
Biên Biên có vẻ như hiểu mà không hiểu nhưng cô bé vốn ngoan ngoãn, Chúc Uyên bảo cô bé giữ kĩ, cô bé liền đậy nắp hộp lại.
Đợi đến khi chú Chúc Uyên cần, cô bé sẽ đưa, cô bé nghĩ như vậy.
Đêm đó, có Chúc Uyên, Biên Biên cuối cùng cũng được tắm nước nóng thơm tho.
Biên Biên cầm chân nến, Chúc Uyên bưng bát, một lớn một nhỏ đi đến cầu thang, xung quanh yên tĩnh đến cực độ, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ ngọn nến phát ra.
Chúc Uyên cố gắng hết sức để bỏ qua sự uy hiếp kinh hoàng thấm vào tận xương tủy, cẩn thận lắng nghe trên lầu, không có bất kỳ âm thanh nào.
Vài bậc thang ngắn ngủi đối với Chúc Uyên mà nói, giống như đang đi trên mũi dao nhưng Biên Biên lại không hề bị ảnh hưởng.
Nếu chỉ có một mình bé, có lẽ bé sẽ hơi sợ nhưng bên cạnh có thêm một người, còn có Xám Xám đi cùng, bé không sợ chút nào.
Thực ra cô bé muốn tự mình cầm bát nhưng Chúc Uyên lo cô bé không cầm chắc sẽ làm rơi.
Hơn nữa, anh sao có thể trơ mắt nhìn tiểu Biên Biên tự mình đi đưa.
Bát đựng đầy thức ăn vừa vặn có thể đặt trên lỗ nhỏ.
Tiếng bước chân vang lên, trong không gian yên tĩnh càng làm cho âm thanh như vậy trở nên lớn hơn, Chúc Uyên vừa nghe thấy âm thanh này, da đầu đã tê dại.
Không kịp nghĩ ngợi gì khác, khi tiếng va chạm kinh hoàng vang lên, anh vội vàng ôm lấy Biên Biên, với tốc độ nhanh nhất chạy về phòng.
Mặc dù đã đóng cửa nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng va chạm bên ngoài, may là một lúc sau, âm thanh đã biến mất.
Khi bình ổn lại nhịp tim, phát hiện Biên Biên im lặng, Chúc Uyên vội vàng nói: "Được rồi, chúng ta đưa cơm tối cho ông nội xong, chúng ta cũng nên ăn cơm thôi."
"Vâng vâng." Biên Biên gật đầu lia lịa, cây nến cô bé cầm trên tay đã tắt, Chúc Uyên không nhìn thấy cô bé lặng lẽ lau mắt.
Trẻ con vui buồn thất thường, một lớn một nhỏ ngồi trên ghế, thưởng thức bữa ăn thịnh soạn hiếm có.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biên Biên ăn hết hai bát, bụng căng tròn mới thỏa mãn buông đũa, phần còn lại bị Chúc Uyên ăn sạch.
Có lẽ vì ăn quá ngon, hai người đều quên mất sự tồn tại của quả táo lớn kia.
Sau khi ăn xong, Chúc Uyên đến phòng ngủ của Lục Dữ lấy chiếc hộp sắt đựng đầy đá tinh thể ra: " Biên Biên, con phải giữ kĩ thứ này, không được tùy tiện lấy ra, biết chưa?"
Biên Biên nghi hoặc, mượn ánh sáng của ngọn nến lấy ra một viên đá tinh thể hệ gió, nói: "Chú Chúc Uyên, chú không cần viên đá màu xanh này sao?"
Chúc Uyên không biết giải thích thế nào, anh đương nhiên cần đá tinh thể cùng hệ, không chỉ có thể dùng để tu luyện, mà bây giờ đá tinh thể còn là tiền tệ lưu thông trong thời mạt thế, còn tiền tệ trước thời mạt thế, đã trở thành giấy vụn từ lâu rồi.
Nhưng đây là của Biên Biên, anh là một người đàn ông bình thường, lành lặn, mặc dù trong thâm tâm có chút động lòng với số tài sản khổng lồ này nhưng tuyệt đối không thể lấy nó một cách đương nhiên.
Nếu không, anh và Đỗ Minh Vũ có gì khác nhau.
"Biên Biên." Chúc Uyên nói: "Con biết những viên đá này là gì không?"
Biên Biên gật đầu.
"Cho nên những viên đá này là thứ rất quý giá, con không được tùy tiện lấy ra đưa cho người khác, chúng là của con, con phải giữ kĩ."
Biên Biên có vẻ như hiểu mà không hiểu nhưng cô bé vốn ngoan ngoãn, Chúc Uyên bảo cô bé giữ kĩ, cô bé liền đậy nắp hộp lại.
Đợi đến khi chú Chúc Uyên cần, cô bé sẽ đưa, cô bé nghĩ như vậy.
Đêm đó, có Chúc Uyên, Biên Biên cuối cùng cũng được tắm nước nóng thơm tho.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro