Nữ Chính Được Các Đại Lão Nuôi Lớn
Chương 9
2024-11-17 22:29:37
Đây là đang sỉ nhục anh ta có biết không.
Sau khi mua thành công, biểu tượng táo đỏ chuyển sang màu xám.
"...... "
Được, anh lợi hại.
Tuấn Cẩn vội vàng kẹp quả táo lên bàn.
Lúc này, một quả trứng tròn lăn vào, đó là quản gia thông minh "Điện hạ, ngài đã ngâm hai mươi bảy phút ba mươi bốn giây, nếu ngâm tiếp nữa da ngài sẽ nhăn nheo."
Tuấn Cẩn vừa nghe, vội vàng đưa tay nhìn, quả nhiên da đã ngâm đến trắng bệch, vội vàng tắt máy quang não, nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm.
"Lưng nhăn chưa?"
Quả trứng trên mặt đất động đậy "Xin lỗi điện hạ, bây giờ tôi không có mắt, không nhìn thấy."
Tuấn Cẩn "..."
Biên Biên đang gặm bánh mì, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Bộp." nhẹ, vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt xuất hiện một quả táo đỏ lớn.
To bằng nửa cái đầu của cô bé.
Biên Biên ngây người.
Biên Biên sợ hết hồn.
Tay run lên, bánh mì rơi xuống đất, cô bé vội nhảy khỏi ghế nhặt lên, sau đó cầm bánh mì, vừa sợ vừa căng thẳng vừa tò mò nhìn quả táo lớn trên bàn.
Biên Biên đã từng ăn táo, đó là táo ông nội đổi bằng những vật dụng khác nên cô biết táo trông như thế nào nhưng trong ấn tượng của Biên Biên, táo rất nhỏ, vỏ táo có đốm, còn nhăn nheo, không đẹp.
Cô bé chưa từng thấy quả táo nào to như vậy, cũng chưa từng thấy quả táo nào đẹp như vậy.
Xám Xám vẫn còn trên bàn.
Biên Biên nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn chằm chằm vào quả táo lớn mấy giây, xác định quả táo lớn sẽ không đột nhiên "Cựa quậy", cô bé mới lấy hết can đảm cứu chú gấu nhỏ trên bàn xuống.
Sau đó ôm chú gấu lùi lại hai mét, tiếp tục nhìn chằm chằm vào quả táo lớn.
Biên Biên tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cửa và cửa sổ đều đóng chặt, trong nhà chỉ có cô bé và XámXám, vừa nãy cô bé ngoan ngoãn ăn bánh mì, không làm gì cả nhưng tại sao lại đột nhiên xuất hiện một quả táo lớn như vậy?
Đầu óc nhỏ bé nghĩ mãi cũng không hiểu.
Sau đó Biên Biên lại nhớ đến chuyện mình di chuyển trên cầu thang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc.
"Xám Xám, chị hơi sợ." Cô bé ôm chặt chú gấu, ánh mắt muốn tránh xa quả táo lớn nhưng lại không nhịn được mà dán chặt vào quả táo lớn: "Nhưng mà, quả táo này đẹp quá."
Quan trọng nhất là, Biên Biên ngửi thấy mùi thơm ngọt, mùi thơm đó tỏa ra từ quả táo lớn.
Ban đầu cô bé "Chạy trốn." quả táo lớn hai mét, lúc này phát hiện quả táo lớn vẫn nằm im trên bàn không nhúc nhích, trong nhà cũng không xuất hiện tình huống kỳ lạ nào khác, chân cô bé liền vô thức bước tới.
Cho đến khi đến gần mép bàn, quả táo lớn vẫn không nhúc nhích.
Biên Biên chỉ cao hơn mặt bàn nửa cái đầu, cô bé kiễng chân, đưa tay nhỏ ra chọc quả táo lớn.
Chọc một cái rồi vội rụt tay lại.
"Không cắn người đâu." Biên Biên cúi đầu nói với chú gấu: "Hình như là thật đấy."
Cô bé năm tuổi tuy không hiểu quả táo lớn xuất hiện như thế nào nhưng khi xác định quả táo là thật, cô bé đã thực sự vui vẻ.
Trước đây khi ra ngoài với ông nội, thỉnh thoảng trên đường sẽ nhặt được đồ, ông nội nói nhặt được là của mình, mình có thể dùng.
Vậy nên, trên bàn xuất hiện một quả táo lớn, xuất hiện trong nhà, tính ra, là của mình sao?
"Vậy tớ có thể ăn không?" Cô bé hỏi Xám Xám.
Vài giây sau, Biên Biên dùng ngón tay nâng đầu chú gấu ấn xuống, chú gấu gật đầu, Biên Biên được XámXám đồng ý, đặt gấu lên bàn, cô bé trèo lên ghế, dùng hai tay mới ôm được hết quả táo lớn.
Sau khi mua thành công, biểu tượng táo đỏ chuyển sang màu xám.
"...... "
Được, anh lợi hại.
Tuấn Cẩn vội vàng kẹp quả táo lên bàn.
Lúc này, một quả trứng tròn lăn vào, đó là quản gia thông minh "Điện hạ, ngài đã ngâm hai mươi bảy phút ba mươi bốn giây, nếu ngâm tiếp nữa da ngài sẽ nhăn nheo."
Tuấn Cẩn vừa nghe, vội vàng đưa tay nhìn, quả nhiên da đã ngâm đến trắng bệch, vội vàng tắt máy quang não, nhanh chóng đứng dậy khỏi bồn tắm.
"Lưng nhăn chưa?"
Quả trứng trên mặt đất động đậy "Xin lỗi điện hạ, bây giờ tôi không có mắt, không nhìn thấy."
Tuấn Cẩn "..."
Biên Biên đang gặm bánh mì, đột nhiên nghe thấy một tiếng "Bộp." nhẹ, vội vàng ngẩng đầu lên, liền thấy trước mặt xuất hiện một quả táo đỏ lớn.
To bằng nửa cái đầu của cô bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Biên Biên ngây người.
Biên Biên sợ hết hồn.
Tay run lên, bánh mì rơi xuống đất, cô bé vội nhảy khỏi ghế nhặt lên, sau đó cầm bánh mì, vừa sợ vừa căng thẳng vừa tò mò nhìn quả táo lớn trên bàn.
Biên Biên đã từng ăn táo, đó là táo ông nội đổi bằng những vật dụng khác nên cô biết táo trông như thế nào nhưng trong ấn tượng của Biên Biên, táo rất nhỏ, vỏ táo có đốm, còn nhăn nheo, không đẹp.
Cô bé chưa từng thấy quả táo nào to như vậy, cũng chưa từng thấy quả táo nào đẹp như vậy.
Xám Xám vẫn còn trên bàn.
Biên Biên nhìn trái nhìn phải, rồi lại nhìn chằm chằm vào quả táo lớn mấy giây, xác định quả táo lớn sẽ không đột nhiên "Cựa quậy", cô bé mới lấy hết can đảm cứu chú gấu nhỏ trên bàn xuống.
Sau đó ôm chú gấu lùi lại hai mét, tiếp tục nhìn chằm chằm vào quả táo lớn.
Biên Biên tuy còn nhỏ nhưng rất thông minh, cửa và cửa sổ đều đóng chặt, trong nhà chỉ có cô bé và XámXám, vừa nãy cô bé ngoan ngoãn ăn bánh mì, không làm gì cả nhưng tại sao lại đột nhiên xuất hiện một quả táo lớn như vậy?
Đầu óc nhỏ bé nghĩ mãi cũng không hiểu.
Sau đó Biên Biên lại nhớ đến chuyện mình di chuyển trên cầu thang.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Xám Xám, chị hơi sợ." Cô bé ôm chặt chú gấu, ánh mắt muốn tránh xa quả táo lớn nhưng lại không nhịn được mà dán chặt vào quả táo lớn: "Nhưng mà, quả táo này đẹp quá."
Quan trọng nhất là, Biên Biên ngửi thấy mùi thơm ngọt, mùi thơm đó tỏa ra từ quả táo lớn.
Ban đầu cô bé "Chạy trốn." quả táo lớn hai mét, lúc này phát hiện quả táo lớn vẫn nằm im trên bàn không nhúc nhích, trong nhà cũng không xuất hiện tình huống kỳ lạ nào khác, chân cô bé liền vô thức bước tới.
Cho đến khi đến gần mép bàn, quả táo lớn vẫn không nhúc nhích.
Biên Biên chỉ cao hơn mặt bàn nửa cái đầu, cô bé kiễng chân, đưa tay nhỏ ra chọc quả táo lớn.
Chọc một cái rồi vội rụt tay lại.
"Không cắn người đâu." Biên Biên cúi đầu nói với chú gấu: "Hình như là thật đấy."
Cô bé năm tuổi tuy không hiểu quả táo lớn xuất hiện như thế nào nhưng khi xác định quả táo là thật, cô bé đã thực sự vui vẻ.
Trước đây khi ra ngoài với ông nội, thỉnh thoảng trên đường sẽ nhặt được đồ, ông nội nói nhặt được là của mình, mình có thể dùng.
Vậy nên, trên bàn xuất hiện một quả táo lớn, xuất hiện trong nhà, tính ra, là của mình sao?
"Vậy tớ có thể ăn không?" Cô bé hỏi Xám Xám.
Vài giây sau, Biên Biên dùng ngón tay nâng đầu chú gấu ấn xuống, chú gấu gật đầu, Biên Biên được XámXám đồng ý, đặt gấu lên bàn, cô bé trèo lên ghế, dùng hai tay mới ôm được hết quả táo lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro