Đòi người
2024-11-11 23:34:49
Tất cả mọi người sau đó đều bị gọi đi họp gấp ở Thời Thiên Hành. Thời Hạo hôm nay cũng góp mặt. Vẫn như cũ, thứ tự ngồi không thay đổi. Chỉ là Tử Yên, cũng không có chỗ ngồi cùng Thời Luân hay Thời Lục. Cô ấy cũng phải ngồi với đáp tôm tép, còn ngang vai ngang vế với Lãnh Quân. Đó là một sự dằn mặt đôi với Thời Hạo dành cho cô.
Cô ấy cũng không ý kiến, dù sao thì người có tài năng như cô. Không sợ không có chỗ đứng.
Thời Hạo đưa mắt nhìn Tử Yên, cô ấy không nói gì chỉ đáp lại ánh mắt ấy bằng một nụ cười.
Ông ấy nhanh chóng nhìn về phía Thời Luân rồi nói:" chuyện vừa qua, chính là nỗi nhục lớn nhất đối với Thời Thiên Hành ta. Thời Luân, đã điều tra hay chưa?"
Anh ấy vội vàng đáp:" con đã tra rồi, nhưng mà,.. không rõ là ai làm. Có thể là người của sòng bạc và vũ trường "
" Lãnh Quân!" Thời Hạo lại nói
Lãnh Quân ngồi kế bên Tử Yên liền vội đứng dậy, Tử Yên theo phản xạ, liền đưa gương mặt lo lắng nhìn anh. Vô tình lại bị Thời Hạo nhìn thấy.
" tôi đã điều tra hết rồi, trên dưới sòng bạc và vũ trường đúng là có kẻ tạo phản.Trong có thể trước lúc giao dịch đã đánh tráo và lấy đi một số thứ quan trọng, sau đó chia nhỏ từng bộ phận ra. Âm thầm cất giấu, sau đó bán ra chợ đen một ít!"
Ông ta không phải là kẻ ngốc, nghe sơ qua lại thấy có gì đó không phải:" kẻ nào lại gan đến vậy? Không phải là mày quản không nghiêm sao?"
Tử Yên đưa ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn Lãnh Quân, thấy thế Thời Hạo lại hỏi:" Tử Yên, mày thông minh lanh lợi đến vậy, nghĩ xem nên trách phạt Lãnh Quân thế nào?"
Cô ấy đứng dậy, vội thay gương mặt lúc nãy đổi bằng gương mặt điềm tĩnh của bản thân rồi đáp:" con nghĩ Lãnh Quân đúng là đáng bị phạt, quản người không nghiêm. Nhưng kẻ làm chủ như anh Luân đáng bị phạt hơn. Quản người nhiều quá, lại sinh ra không quản xuể. Chi bằng bên anh Lục còn thiếu chỗ, chia bớt sang. Vậy thì ổn thỏa "
Mọi người đều ngơ cả ra, Tử Yên đúng là thẳng thắn quá rồi. Chẳng ai dám ngang nhiên đặt điều kiện với Thời Hạo cả. Nhưng ông ta nghe thấy lại chỉ cười. Đứng dậy rồi nói:" vậy thì chia lại đi, toàn bộ do mày quyết định!"
Ông ta dứt lời liền rời đi, để lại cho Thời Luân một sự ấm ức không tả được. Tử Yên liền nhìn anh ta với ánh mắt khiêu chiến mà cười.
Mọi thứ vừa kết thúc, không tìm thấy kẻ chủ mưu. Tra lại càng không tra được, người cũng bị Tử Yên lấy đi. Nỗi thù của Thời Luân dành cho cô lại càng tăng.
Cô ấy đang đi cùng Thời Lục, chuẩn bị quay về nhà. Bị anh ta đi ngang qua đẩy mạnh, sau đó còn ngang nhiên nói:" mày được lắm Tử Yên, đòi người của tao. Tao nhất định khiến mày sống dở chết dở "
Cô ấy lại cười tươi đáp rằng:" không có bản lĩnh lớn, lại đi đổ lỗi cho kẻ khác. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ đợi ngày anh khiến tôi sống dở chết dở!"
Thời Luân ôm lấy cục tức mà bước ra khỏi chỗ đó, Tử Yên đang đắc ý với thành tích của bản thân. Thời Lục lại quay sang chấn chỉnh cô.
" không phải là ông không biết em làm, không truy cứu thì em an toàn. Thời Luân tính cách nhỏ nhen, anh ta làm sao để yên cho em được chứ. Lần này, em thật sự rất mạo hiểm "
Tử Yên liền đáp lại:" chúng ta không thể cứ nhẫn nhịn mãi được, có thể em làm việc sạch sẽ. Không có chứng cứ để bắt tội em. Điều đó chứng tỏ, em đã hơn anh ta ở khoản cẩn trọng. Thời Lục, cứ cúi đầu thế này mãi. Chúng ta không phải bị ông ép chết, thì cũng bị sự hèn nhát bức chết. Em không muốn anh chịu thiệt, càng không muốn những người đi theo chúng ta chịu thiệt. Em biết tính cách em có chút nóng nẩy, lại hơi ngông cuồng, tự mãn. Nhưng mà, anh tin em đi. Chỉ lần này thôi, nhất định sẽ không có lần sau đâu "
Thấy ánh mắt đó, Thời Lục muốn phạt cũng không phạt nữa. Đứa em này, đúng là khỏ bảo. Nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, không thể cứu vãn được. Đành phải để nó lắng xuống.
Thời Hiên ở một mặt khác, đứng từ trên quan sát hết mọi chuyện. Ông ấy chỉ khẽ cười, đàn em thân cận của ông ấy liền hỏi:" rõ ràng là lão đại biết tam tiểu thư làm, vậy tại sao không ra tay?"
Ông ấy chỉ đáp:" trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Tụ nó đang tranh giành quyền lực. Phận làm cha đây, cũng muốn xem thử đứa nào có bản lĩnh. Thằng Luân thì không phải là người giỏi, nhưng nó có chống lưng lớn. Thằng Lục không chống lưng lớn, nhưng lại biết cách dụng người. Tử Yên thì khác, nó không có cả hai thứ trên. Không có chống lưng, không có người ủng hộ. Nhưng nó có sự trung thành, nó muốn giúp Thời Lục có vị trí "
" ý của lão đại là?"
"Vậy thì chi bằng tác thành cho nó vậy. Dù sao không nên để quyền lực nghiên hẳn về bên thằng Luân được. Dù là ai thắng cũng được, cái ghế đó chỉ có một mà thôi "
Cô ấy cũng không ý kiến, dù sao thì người có tài năng như cô. Không sợ không có chỗ đứng.
Thời Hạo đưa mắt nhìn Tử Yên, cô ấy không nói gì chỉ đáp lại ánh mắt ấy bằng một nụ cười.
Ông ấy nhanh chóng nhìn về phía Thời Luân rồi nói:" chuyện vừa qua, chính là nỗi nhục lớn nhất đối với Thời Thiên Hành ta. Thời Luân, đã điều tra hay chưa?"
Anh ấy vội vàng đáp:" con đã tra rồi, nhưng mà,.. không rõ là ai làm. Có thể là người của sòng bạc và vũ trường "
" Lãnh Quân!" Thời Hạo lại nói
Lãnh Quân ngồi kế bên Tử Yên liền vội đứng dậy, Tử Yên theo phản xạ, liền đưa gương mặt lo lắng nhìn anh. Vô tình lại bị Thời Hạo nhìn thấy.
" tôi đã điều tra hết rồi, trên dưới sòng bạc và vũ trường đúng là có kẻ tạo phản.Trong có thể trước lúc giao dịch đã đánh tráo và lấy đi một số thứ quan trọng, sau đó chia nhỏ từng bộ phận ra. Âm thầm cất giấu, sau đó bán ra chợ đen một ít!"
Ông ta không phải là kẻ ngốc, nghe sơ qua lại thấy có gì đó không phải:" kẻ nào lại gan đến vậy? Không phải là mày quản không nghiêm sao?"
Tử Yên đưa ánh mắt đầy sự lo lắng nhìn Lãnh Quân, thấy thế Thời Hạo lại hỏi:" Tử Yên, mày thông minh lanh lợi đến vậy, nghĩ xem nên trách phạt Lãnh Quân thế nào?"
Cô ấy đứng dậy, vội thay gương mặt lúc nãy đổi bằng gương mặt điềm tĩnh của bản thân rồi đáp:" con nghĩ Lãnh Quân đúng là đáng bị phạt, quản người không nghiêm. Nhưng kẻ làm chủ như anh Luân đáng bị phạt hơn. Quản người nhiều quá, lại sinh ra không quản xuể. Chi bằng bên anh Lục còn thiếu chỗ, chia bớt sang. Vậy thì ổn thỏa "
Mọi người đều ngơ cả ra, Tử Yên đúng là thẳng thắn quá rồi. Chẳng ai dám ngang nhiên đặt điều kiện với Thời Hạo cả. Nhưng ông ta nghe thấy lại chỉ cười. Đứng dậy rồi nói:" vậy thì chia lại đi, toàn bộ do mày quyết định!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ta dứt lời liền rời đi, để lại cho Thời Luân một sự ấm ức không tả được. Tử Yên liền nhìn anh ta với ánh mắt khiêu chiến mà cười.
Mọi thứ vừa kết thúc, không tìm thấy kẻ chủ mưu. Tra lại càng không tra được, người cũng bị Tử Yên lấy đi. Nỗi thù của Thời Luân dành cho cô lại càng tăng.
Cô ấy đang đi cùng Thời Lục, chuẩn bị quay về nhà. Bị anh ta đi ngang qua đẩy mạnh, sau đó còn ngang nhiên nói:" mày được lắm Tử Yên, đòi người của tao. Tao nhất định khiến mày sống dở chết dở "
Cô ấy lại cười tươi đáp rằng:" không có bản lĩnh lớn, lại đi đổ lỗi cho kẻ khác. Nhưng anh yên tâm, tôi sẽ đợi ngày anh khiến tôi sống dở chết dở!"
Thời Luân ôm lấy cục tức mà bước ra khỏi chỗ đó, Tử Yên đang đắc ý với thành tích của bản thân. Thời Lục lại quay sang chấn chỉnh cô.
" không phải là ông không biết em làm, không truy cứu thì em an toàn. Thời Luân tính cách nhỏ nhen, anh ta làm sao để yên cho em được chứ. Lần này, em thật sự rất mạo hiểm "
Tử Yên liền đáp lại:" chúng ta không thể cứ nhẫn nhịn mãi được, có thể em làm việc sạch sẽ. Không có chứng cứ để bắt tội em. Điều đó chứng tỏ, em đã hơn anh ta ở khoản cẩn trọng. Thời Lục, cứ cúi đầu thế này mãi. Chúng ta không phải bị ông ép chết, thì cũng bị sự hèn nhát bức chết. Em không muốn anh chịu thiệt, càng không muốn những người đi theo chúng ta chịu thiệt. Em biết tính cách em có chút nóng nẩy, lại hơi ngông cuồng, tự mãn. Nhưng mà, anh tin em đi. Chỉ lần này thôi, nhất định sẽ không có lần sau đâu "
Thấy ánh mắt đó, Thời Lục muốn phạt cũng không phạt nữa. Đứa em này, đúng là khỏ bảo. Nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, không thể cứu vãn được. Đành phải để nó lắng xuống.
Thời Hiên ở một mặt khác, đứng từ trên quan sát hết mọi chuyện. Ông ấy chỉ khẽ cười, đàn em thân cận của ông ấy liền hỏi:" rõ ràng là lão đại biết tam tiểu thư làm, vậy tại sao không ra tay?"
Ông ấy chỉ đáp:" trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Tụ nó đang tranh giành quyền lực. Phận làm cha đây, cũng muốn xem thử đứa nào có bản lĩnh. Thằng Luân thì không phải là người giỏi, nhưng nó có chống lưng lớn. Thằng Lục không chống lưng lớn, nhưng lại biết cách dụng người. Tử Yên thì khác, nó không có cả hai thứ trên. Không có chống lưng, không có người ủng hộ. Nhưng nó có sự trung thành, nó muốn giúp Thời Lục có vị trí "
" ý của lão đại là?"
"Vậy thì chi bằng tác thành cho nó vậy. Dù sao không nên để quyền lực nghiên hẳn về bên thằng Luân được. Dù là ai thắng cũng được, cái ghế đó chỉ có một mà thôi "
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro