Gián điệp
2024-11-11 23:34:49
Trước ánh mắt của rất nhiều người, Lâm Trung Thiên rất hiên ngang vì bên cạnh ông ta là một người rất có trí tuệ. Hóa nguy thành an, lần này xông vào tận hang ổ của đối thủ. Công khai khiêu khích như vậy, tất nhiên là đã có phòng bị.
" Trung Thiên, ông ngang nhiên vào tận đây. Còn đem theo ả phản bội kia. Muốn gì đây?" Thời Luân ngồi trên nhìn thấy ngứa mắt liền hỏi
Tử Yên và thuộc hạ của ông ta đều im lặng. Nhưng ông ấy lại đáp một câu không hề liên quan đến câu hỏi của Thời Luân
" Thời Hiên, chỗ này thoáng mát đấy. Tôi có nên lấy có về, làm một phần tài sản cho Trung Thiên không?"
Bị khinh thường ra mặt như vậy, Thời Luân liền tức giận. Rời khỏi cái ghế của anh ta, nhanh chân tiến lại gần Trung Thiên. Còn vài bước nữa là đến được ông ấy. Nhưng Tử Yên lại lạnh lùng, đưa khẩu súng lên, chạm vào đầu của anh ta rồi nói:" một bước một viên "
Anh ta liền không dám nhúc nhích, lập tức ngoan ngoãn mà đứng yên tại chỗ.
Thấy đứa con trai của mình bị lính của đối thủ hâm dọa. Thời Hiên không thể ngồi yên được nữa, liền bước xuống. Tiến đến chỗ Trung Thiên.
" Thiên, lớn hết cả rồi. Muốn gì đây?"
Lâm Trung Thiên liền cười lớn, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai Thời Hiên rồi đáp:" chúng ta tranh với nhau nhiều năm rồi, vẫn chưa tìm ra ai là vua thật sự. Hôm nay, là muốn tìm ra ai có bản lĩnh trở thành vua thật sự! "
Thời Hiên vẫn bình tĩnh, đẩy tay Trung Thiên ra khỏi vai mình. Sau đó đáp:" mày có bản lĩnh đó sao? Lâm Trung Thiên!"
Cảm nhận được sự khiêu khích từ phía Thời Hiên, Trung Thiên liền nóng nẩy. Móc khẩu súng trong người ra chỉ thẳng họng súng vào đầu Thời Hiên.
" cùng ngang hàng với nhau, nhưng một nước không thể có hai vua. Hôm nay, tao với mày sẽ tìm ta vị vua thật sự!"
Thời Hiên lại được phen cười lớn, ông ấy cười như được mùa. Sắp lộn ruột hết cả ra. Trước sự khó hiểu của nhiều người, Thời Hiên lại tiếp tục cười.
" mày bị điên à?" Trung Thiên nóng nẩy liền quát
Lúc này Thời Hiên mới kịp dừng lại, sau đó vẫn ôm bụng, vừa cười vừa nói:" vua sao? vốn dĩ đã định sẵn ngay từ đầu ai là vua rồi cơ mà? "
Lâm Trung Thiên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Thời Hiên.
" lão đại gì mà ngốc thế này, ông không biết bên cạnh ông có nội gián hả?"
Lời nói của Thời Hiên làm Trung Thiên liền nhanh chóng nhìn vào đám thuộc hạ của mình. Ông ấy lại không hề đưa mắt nhìn Tử Yên một lần nào.
" bên cạnh ông kia kìa, là đại tiểu thư Trung Thiên đấy!" Thời Hiên lại nói tiếp.
Lúc này, Trung Thiên đưa ánh mắt đầy tức giận có vài phần thất vọng sang nhìn Tử Yên. Cô ấy cũng không giấu nữa. Liền nhanh chóng rút khẩu súng đang kề vào đầu của Thời Luân xuống. Sau đó nhìn Trung Thiên rồi đáp:" con xin lỗi " Sau đó cô ấy bước về phía Thời Hiên.
Thời Hiên được nước lại nói tiếp:" mày cho nó danh phận, cho nó quyền lực, cho nó tất cả mọi thứ. Nhưng mày không biết được thân phận thật sự của nó. Lâm Trung Thiên, suy cho cùng mày cũng chỉ là kẻ hữu dụng vô mưu. Là con cờ tốt trên ván cờ của tao!"
Lâm Trung Thiên liền cười lớn, ông ấy chưa từng chịu thua. Dù trước mắt bị phản bội thì sao chứ, thuộc hạ của ông ta vẫn còn đầy ra kia. Ông ta lại sợ không thể thoát thân sao?
" Suy cho cùng, mày cài người vào. Cũng chỉ lấy được vài thông tin làm ăn hữu ích của Trung Thiên. Còn lại cùng lắm cũng chỉ là một chút tiền. Người của mày, thật sự không thích hợp với tao!"
Thời Hiên đưa mắt sang nhìn Tử Yên rồi nói:"chứng minh cho người ta thấy 1 năm qua đã làm những gì đi!"
Ông ta dứt lời, liền quay lưng tiến lại cái ghế lão đại của mình. Ung dung xem kịch hay.
" Trung Thiên, ông ngang nhiên vào tận đây. Còn đem theo ả phản bội kia. Muốn gì đây?" Thời Luân ngồi trên nhìn thấy ngứa mắt liền hỏi
Tử Yên và thuộc hạ của ông ta đều im lặng. Nhưng ông ấy lại đáp một câu không hề liên quan đến câu hỏi của Thời Luân
" Thời Hiên, chỗ này thoáng mát đấy. Tôi có nên lấy có về, làm một phần tài sản cho Trung Thiên không?"
Bị khinh thường ra mặt như vậy, Thời Luân liền tức giận. Rời khỏi cái ghế của anh ta, nhanh chân tiến lại gần Trung Thiên. Còn vài bước nữa là đến được ông ấy. Nhưng Tử Yên lại lạnh lùng, đưa khẩu súng lên, chạm vào đầu của anh ta rồi nói:" một bước một viên "
Anh ta liền không dám nhúc nhích, lập tức ngoan ngoãn mà đứng yên tại chỗ.
Thấy đứa con trai của mình bị lính của đối thủ hâm dọa. Thời Hiên không thể ngồi yên được nữa, liền bước xuống. Tiến đến chỗ Trung Thiên.
" Thiên, lớn hết cả rồi. Muốn gì đây?"
Lâm Trung Thiên liền cười lớn, sau đó đưa tay vỗ vỗ vào vai Thời Hiên rồi đáp:" chúng ta tranh với nhau nhiều năm rồi, vẫn chưa tìm ra ai là vua thật sự. Hôm nay, là muốn tìm ra ai có bản lĩnh trở thành vua thật sự! "
Thời Hiên vẫn bình tĩnh, đẩy tay Trung Thiên ra khỏi vai mình. Sau đó đáp:" mày có bản lĩnh đó sao? Lâm Trung Thiên!"
Cảm nhận được sự khiêu khích từ phía Thời Hiên, Trung Thiên liền nóng nẩy. Móc khẩu súng trong người ra chỉ thẳng họng súng vào đầu Thời Hiên.
" cùng ngang hàng với nhau, nhưng một nước không thể có hai vua. Hôm nay, tao với mày sẽ tìm ta vị vua thật sự!"
Thời Hiên lại được phen cười lớn, ông ấy cười như được mùa. Sắp lộn ruột hết cả ra. Trước sự khó hiểu của nhiều người, Thời Hiên lại tiếp tục cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" mày bị điên à?" Trung Thiên nóng nẩy liền quát
Lúc này Thời Hiên mới kịp dừng lại, sau đó vẫn ôm bụng, vừa cười vừa nói:" vua sao? vốn dĩ đã định sẵn ngay từ đầu ai là vua rồi cơ mà? "
Lâm Trung Thiên đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Thời Hiên.
" lão đại gì mà ngốc thế này, ông không biết bên cạnh ông có nội gián hả?"
Lời nói của Thời Hiên làm Trung Thiên liền nhanh chóng nhìn vào đám thuộc hạ của mình. Ông ấy lại không hề đưa mắt nhìn Tử Yên một lần nào.
" bên cạnh ông kia kìa, là đại tiểu thư Trung Thiên đấy!" Thời Hiên lại nói tiếp.
Lúc này, Trung Thiên đưa ánh mắt đầy tức giận có vài phần thất vọng sang nhìn Tử Yên. Cô ấy cũng không giấu nữa. Liền nhanh chóng rút khẩu súng đang kề vào đầu của Thời Luân xuống. Sau đó nhìn Trung Thiên rồi đáp:" con xin lỗi " Sau đó cô ấy bước về phía Thời Hiên.
Thời Hiên được nước lại nói tiếp:" mày cho nó danh phận, cho nó quyền lực, cho nó tất cả mọi thứ. Nhưng mày không biết được thân phận thật sự của nó. Lâm Trung Thiên, suy cho cùng mày cũng chỉ là kẻ hữu dụng vô mưu. Là con cờ tốt trên ván cờ của tao!"
Lâm Trung Thiên liền cười lớn, ông ấy chưa từng chịu thua. Dù trước mắt bị phản bội thì sao chứ, thuộc hạ của ông ta vẫn còn đầy ra kia. Ông ta lại sợ không thể thoát thân sao?
" Suy cho cùng, mày cài người vào. Cũng chỉ lấy được vài thông tin làm ăn hữu ích của Trung Thiên. Còn lại cùng lắm cũng chỉ là một chút tiền. Người của mày, thật sự không thích hợp với tao!"
Thời Hiên đưa mắt sang nhìn Tử Yên rồi nói:"chứng minh cho người ta thấy 1 năm qua đã làm những gì đi!"
Ông ta dứt lời, liền quay lưng tiến lại cái ghế lão đại của mình. Ung dung xem kịch hay.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro