Nắm Tay Em, Ta...
2024-11-11 23:34:49
Tiếng khóc nức nở của Thời Tử Yên cứ thế vang lên. Nhưng một bóng lưng
to lớn, xuất hiện rồi ôm cô ấy thật chặt trong lòng. Người đó đã chọn
cách im lặng, chọn cách che chở cô giữ nỗi niềm bất hạnh.
Thời Tử Yên cảm nhận được hơi ấm mà người đó mang lại, cô ấy ngưng đi những giọt nước mắt yếu đuối kia. Giọng có đôi phần rung mà cất tiếng nói:" sao anh ở đây?"
Lãnh Quân vẫn ôm chặt cô, cười nhẹ rồi đáp:" tôi đã nói, sẽ ở bên cạnh cô. Lúc nào cũng được, tôi sẽ không rờ xa cô nữa. Dù cho tương lai cô là ai, dù cho cô có thay đổi như thế nào. Đối với tôi, cô vẫn là Tử Yên của ngày nào có đúng không? "
Thời Tử Yên liền quay người, đưa mặt vào lòng ngực của anh. Ngay giây phút cô ấy cô đơn nhất, anh ấy đã ở đây. Lãnh Quân đã ở bên cô rồi.
" Tử Yên, hôm nay cô rất xinh đẹp. Tôi không biết nên tặng gì cho cô nhân dịp vui như hôm nay. Tôi đi ngang qua tiệm trang sức, nhìn thấy sợi dây chuyền này. Hi vọng là cô sẽ thích "
Lãnh Quân vừa nói, vừa chầm chậm lấy sợi dây chuyền ra. Đeo vào cổ của Thời Tử Yên một cách nhẹ nhàng. Thời Tử Yên không cần nhìn cũng cảm thấy rất thích. Những gì Lãnh Quân tặng cô ấy đều sẽ thích.
" cảm ơn anh "
Lãnh Quân lại lấy ra một chiếc nhẫn từ hộp, anh ấy liền đeo vào ngón tay áp út của Thời Tử Yên. Cô ấy ngạc nhiên, nhưng lại không rụt tay lại. Mặc cho anh ấy muốn làm gì làm.
" tôi thấy chiếc nhẫn này, hợp với dây chuyền. Nên tôi mới tặng cô thôi, không có ý gì đâu "
Thời Tử Yên chỉ cười rồi đáp:" vậy ngón áp út là sao?"
" mấy ngón kia vốn không vừa!"
Thời Tử Yên liền đưa gương mặt giả vờ đồng ý. Lãnh Quân nắm lấy tay cô, đỡ cô đứng dậy. Ánh mắt của cả hai đều dành cho nhau. Hôm nay cách ăn mặc của họ, cũng rất hợp nữa.
" Tử Yên, đến giờ cô bước ra đó rồi!"
Thời Tử Yên đưa tay cho anh ấy nắm, Lãnh Quân không hiểu, liền đưa mấy nhìn cô
" tôi muốn anh cùng tôi bước ra ngoài đó "
Lãnh Quân không từ chối, tiến đến nắm thật chặt vào tay của Thời Tử Yên. Cả hai người sánh bước giống như một cặp trời sinh, rất đẹp đôi. Nhìn thoáng qua, còn tưởng hai người họ đang bước vào lễ đường.
Trên dưới xa hoa tráng lệ, cái ghế lớn được quấn quay bởi thật nhiều rắn hôm nay cũng được trang trí lộng lẫy.
Thời Tử Yên đứng cạnh Lãnh Quân trên bục lớn và cao. Cô ấy giống như một vị vua thật sự. Khí chất ngút trời, thần thái toát ra khiến cho bao nhiêu kẻ mê đắm. Trong ánh mắt ấy chứa đựng được sự tham vọng và mê hoặc. Chỉ là kẽ lướt qua, cũng phải ngoảnh lại nhìn. Những ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị ở phía dưới đều có đủ.
Bên dưới cũng có không ít đôi ba lờ thì thào, bàn tán về cô.
" người này sẽ là chủ của Thời Thiên Hành sao?"
" nhìn có vẻ đẹp đấy, nhưng mà có làm ăn được gì không?"
" trước kia cô ta chỉ là một người chia bài nhỏ ở sòng bạc. Sau đó còn diệt được cả một Trung Thiên. Bây giờ còn leo lên được vị trí hiện tại. Đủ để chứng minh, người này không đơn giản!"
Những người xung quanh nghe thấy, liền đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Thời Tử Yên. Nhưng cô ấy đứng trên cao nhìn xuống, cũng không thấy ấn tượng gì.
Bản thân liền xoay người, thắp ba nén nhang theo đúng tục lệ. Chiếc nhẫn của lão đại cũng được đem ra. Là thứ mà người của Thời Thiên Hành ai cũng muốn sở hữu.
Thời Tử Yên cầm lấy nó, nhìn ngắm một chút rồi tự cười mà thầm nghĩ:" đây là thứ mà ai cũng muốn tranh giành sao. Chả thể ngờ được, nó lại được con của gái điếm sở hữu "
Cô ấy lại nhìn sang chiếc ghế lão đại kia:" cũng chẳng ai nghĩ được con gà không thể thành phượng hoàng này, lại là kẻ ngồi lên cái ghế của bao kẻ khao khát "
Cô ấy chầm chậm đưa chiếc nhẫn rắn kia vào ngón tay cái của mình. Sau đó quay lưng, tiến về chiếc ghế lão đại. Ung dung ngồi chễnh chệ như một bà hoàng.
" Tuy không phải là đứa con do vợ chính thức của Thời Hiên sinh ra, cũng không phải là người có quyền lực nhất, cũng không được tính nhiệm nhất trước đây. Nhưng người đứng đầu Thời Thiên Hành vẫn là tôi. Bây giờ, người có quyền hành nhất ở thế giới ngầm này, chính là Thời Tử Yên đây. Các vị ở đây, có ai có ý kiến gì không?"
Cả đám người ở dưới chỉ có thể tôn sùng, không thể cải lại một thế lực mạnh mẽ như vậy. Thời Tử Yên liền rất hài lòng, cô ấy nhìn về phía Lãnh Quân. Sau đó đảo mắt nhìn về đám người bên dưới mà nói
" Lãnh Quân, sẽ cùng tôi cai quản Thời Thiên Hành. Vị trí của Lãnh Quân chỉ dưới một người, trên nhiều người. Mọi người nên nhớ kĩ đụng đến Lãnh Quân là đụng đến Thời Thiên Hành!"
Lãnh Quân cũng rất ngạc nhiên, anh ấy cũng không ngờ. Bản thân lại được Thời Tử Yên xem trọng đến thế.
Sau đó buổi tiệc chúc mừng đã được diễn ra, trên dưới đều nâng chén no say. Ai ai cũng vui vẻ mà hòa nhịp.
Thời Tử Yên cảm nhận được hơi ấm mà người đó mang lại, cô ấy ngưng đi những giọt nước mắt yếu đuối kia. Giọng có đôi phần rung mà cất tiếng nói:" sao anh ở đây?"
Lãnh Quân vẫn ôm chặt cô, cười nhẹ rồi đáp:" tôi đã nói, sẽ ở bên cạnh cô. Lúc nào cũng được, tôi sẽ không rờ xa cô nữa. Dù cho tương lai cô là ai, dù cho cô có thay đổi như thế nào. Đối với tôi, cô vẫn là Tử Yên của ngày nào có đúng không? "
Thời Tử Yên liền quay người, đưa mặt vào lòng ngực của anh. Ngay giây phút cô ấy cô đơn nhất, anh ấy đã ở đây. Lãnh Quân đã ở bên cô rồi.
" Tử Yên, hôm nay cô rất xinh đẹp. Tôi không biết nên tặng gì cho cô nhân dịp vui như hôm nay. Tôi đi ngang qua tiệm trang sức, nhìn thấy sợi dây chuyền này. Hi vọng là cô sẽ thích "
Lãnh Quân vừa nói, vừa chầm chậm lấy sợi dây chuyền ra. Đeo vào cổ của Thời Tử Yên một cách nhẹ nhàng. Thời Tử Yên không cần nhìn cũng cảm thấy rất thích. Những gì Lãnh Quân tặng cô ấy đều sẽ thích.
" cảm ơn anh "
Lãnh Quân lại lấy ra một chiếc nhẫn từ hộp, anh ấy liền đeo vào ngón tay áp út của Thời Tử Yên. Cô ấy ngạc nhiên, nhưng lại không rụt tay lại. Mặc cho anh ấy muốn làm gì làm.
" tôi thấy chiếc nhẫn này, hợp với dây chuyền. Nên tôi mới tặng cô thôi, không có ý gì đâu "
Thời Tử Yên chỉ cười rồi đáp:" vậy ngón áp út là sao?"
" mấy ngón kia vốn không vừa!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời Tử Yên liền đưa gương mặt giả vờ đồng ý. Lãnh Quân nắm lấy tay cô, đỡ cô đứng dậy. Ánh mắt của cả hai đều dành cho nhau. Hôm nay cách ăn mặc của họ, cũng rất hợp nữa.
" Tử Yên, đến giờ cô bước ra đó rồi!"
Thời Tử Yên đưa tay cho anh ấy nắm, Lãnh Quân không hiểu, liền đưa mấy nhìn cô
" tôi muốn anh cùng tôi bước ra ngoài đó "
Lãnh Quân không từ chối, tiến đến nắm thật chặt vào tay của Thời Tử Yên. Cả hai người sánh bước giống như một cặp trời sinh, rất đẹp đôi. Nhìn thoáng qua, còn tưởng hai người họ đang bước vào lễ đường.
Trên dưới xa hoa tráng lệ, cái ghế lớn được quấn quay bởi thật nhiều rắn hôm nay cũng được trang trí lộng lẫy.
Thời Tử Yên đứng cạnh Lãnh Quân trên bục lớn và cao. Cô ấy giống như một vị vua thật sự. Khí chất ngút trời, thần thái toát ra khiến cho bao nhiêu kẻ mê đắm. Trong ánh mắt ấy chứa đựng được sự tham vọng và mê hoặc. Chỉ là kẽ lướt qua, cũng phải ngoảnh lại nhìn. Những ánh mắt ngưỡng mộ, ganh tị ở phía dưới đều có đủ.
Bên dưới cũng có không ít đôi ba lờ thì thào, bàn tán về cô.
" người này sẽ là chủ của Thời Thiên Hành sao?"
" nhìn có vẻ đẹp đấy, nhưng mà có làm ăn được gì không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" trước kia cô ta chỉ là một người chia bài nhỏ ở sòng bạc. Sau đó còn diệt được cả một Trung Thiên. Bây giờ còn leo lên được vị trí hiện tại. Đủ để chứng minh, người này không đơn giản!"
Những người xung quanh nghe thấy, liền đưa ánh mắt ngưỡng mộ về phía Thời Tử Yên. Nhưng cô ấy đứng trên cao nhìn xuống, cũng không thấy ấn tượng gì.
Bản thân liền xoay người, thắp ba nén nhang theo đúng tục lệ. Chiếc nhẫn của lão đại cũng được đem ra. Là thứ mà người của Thời Thiên Hành ai cũng muốn sở hữu.
Thời Tử Yên cầm lấy nó, nhìn ngắm một chút rồi tự cười mà thầm nghĩ:" đây là thứ mà ai cũng muốn tranh giành sao. Chả thể ngờ được, nó lại được con của gái điếm sở hữu "
Cô ấy lại nhìn sang chiếc ghế lão đại kia:" cũng chẳng ai nghĩ được con gà không thể thành phượng hoàng này, lại là kẻ ngồi lên cái ghế của bao kẻ khao khát "
Cô ấy chầm chậm đưa chiếc nhẫn rắn kia vào ngón tay cái của mình. Sau đó quay lưng, tiến về chiếc ghế lão đại. Ung dung ngồi chễnh chệ như một bà hoàng.
" Tuy không phải là đứa con do vợ chính thức của Thời Hiên sinh ra, cũng không phải là người có quyền lực nhất, cũng không được tính nhiệm nhất trước đây. Nhưng người đứng đầu Thời Thiên Hành vẫn là tôi. Bây giờ, người có quyền hành nhất ở thế giới ngầm này, chính là Thời Tử Yên đây. Các vị ở đây, có ai có ý kiến gì không?"
Cả đám người ở dưới chỉ có thể tôn sùng, không thể cải lại một thế lực mạnh mẽ như vậy. Thời Tử Yên liền rất hài lòng, cô ấy nhìn về phía Lãnh Quân. Sau đó đảo mắt nhìn về đám người bên dưới mà nói
" Lãnh Quân, sẽ cùng tôi cai quản Thời Thiên Hành. Vị trí của Lãnh Quân chỉ dưới một người, trên nhiều người. Mọi người nên nhớ kĩ đụng đến Lãnh Quân là đụng đến Thời Thiên Hành!"
Lãnh Quân cũng rất ngạc nhiên, anh ấy cũng không ngờ. Bản thân lại được Thời Tử Yên xem trọng đến thế.
Sau đó buổi tiệc chúc mừng đã được diễn ra, trên dưới đều nâng chén no say. Ai ai cũng vui vẻ mà hòa nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro