Phì Phà Vài Hơi
2024-11-11 23:34:49
Thân xác cháy đen của Thời Lục đã được đem về Thời Thiên Hành. Vừa nghe tin, Thời Hạo và Thời Hiên liền thu dọn đồ mà quay về nước gấp.
Trên dưới Thời Thiên Hành đều phủ một mảnh vải trắng. Ai nấy cũng phải mặc đồ đen.
Các đám em nhỏ trong nhà, đều đang đứng trước bài vị của anh ấy. Không một ai dám ngẩng cao đầu. Không một ai dám lên tiếng nói gì nhiều.
Tiếng xe trước cửa vừa ngưng, đám đàn em liền vội dạt sang hai bên. Là lão đại đã quay về.
Thời Hiên đi cùng Thời Hạo, phía sau còn có cả Thời Luân. Cả ba người họ với bước đi oai vệ, nhưng gương mặt lại lạnh tanh. Nhất là Thời Hiên, đứa con ông ấy trông đợi nhiều nhất. Nay lại là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hương khói khắp xung quanh, thân người lãnh lẽo nơi quan tài. Kẻ ở lại là kẻ đau nhất. Thời Hạo nhìn thấy cảnh này, dù không yêu thích gì mấy anh ấy. Nhưng cũng không phải kẻ nhẫn tâm mà không đốt cho anh một nén nhang. Thời Luân, cũng tiếp theo sau Thời Hạo. Dù bày ra vẻ mặt tiếc thương, nhưng trong lòng lại vui sướng như tiên. Từ nay không ai tranh giành, không ai cản đường anh ta nữa.
Thời Hiên đứng một bên, nhìn và di ảnh của Thời Lục. Chỉ nhớ lại khoảng khắc nuôi anh ấy lớn, đứa trẻ này từ nhỏ đã thông minh. Luôn nghĩ xa trông rộng. Cứ nghĩ anh ấy sẽ thành nghiệp lớn, vậy mà lại không thể tiến xa hơn. Lòng ông ấy chỉ có sự tiếc nuối, một sự day dứt khó tả.
Vừa thấp cho Thời Lục một nén nhang, ông ấy lại quay sang nhìn xung quanh. Rồi tự hỏi, sao không thấy Tử Yên ở đâu.
Chỉ vừa mới suy nghĩ, cô ấy đã cùng Lãnh Quân bước đến trước cửa. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần đen. Gương mặt lạnh tanh, khắp người lại toàn là vết thương lớn nhỏ được băng bó lại.
Dáng vẻ bình tĩnh, tiến đến chỗ bài vị của Thời Lục. Chậm rãi rút một nén nhang gần đấy, đốt cho anh ấy.
" Thời Lục, anh ở trên trời có thiêng. Nhất định phải phù hộ cho em. Em nhất định sẽ không để kẻ hại anh, sống ung dung mãi được!"
Đôi tay cô ấy dần siết chặt lại, chỉ là suy nghĩ thôi cũng đã muốn giết Thời Luân rồi. Nhưng bây giờ manh động lại không có kết quả tốt. Chi bằng nhẫn nhịn một chút.
Cô ấy vừa thấp nén nhang xong, liền đến là Lãnh Quân, tiếp đến là đám đàn em.
Cô ấy lặng lẽ đứng một bên nhìn thái độ của thời Luân. Chỉ thấy anh ta thật kinh tởm, giả vờ là người thương em. Trong khi đó bộ mặt thật thì lại là một con quỷ.
Thời Hiên nãy giờ cũng không hề rời mắt khỏi Tử Yên, nhưng cô ấy không để lộ ra biểu cảm gì. Chỉ có một gương mặt lạnh. Thấy vậy, ông ấy liền hỏi chuyện
" chỉ mới có mấy ngày, tại sao Thời Lục lại thành ra thế này? Chuyện nhà kho bị nổ, có uẩn khúc gì không?"
Tử Yên rất muốn nói sự thật với ông ấy, nhưng không bằng không chứng. Làm sao buộc tội anh ta. Chỉ là nhìn sơ đã thấy ánh mắt Thời Luân đang nhìn về phía cô, là anh ta đang sợ cô sẽ nói ra gì sao.
" Thời Luân, anh yên tâm đi. Bây giờ chưa phải lúc để tôi phản công!" Cô ấy thầm nghĩ trong bụng.
Nhưng vừa rời mắt khỏi anh ta, cô ấy lại để lộ ra ánh mắt đầy thương cảm. Một gương mặt đầy sự tự trách. Cô không ngừng vừa nói vừa khóc:"chuyện này, là tai nạn. Nếu như ngày hôm đó, con biết được anh ấy đi đến nhà kho gặp chuyện. Con nhất định sẽ đi thay anh ấy! "
Thấy thái độ này của Tử Yên, Thời Luân liền nhẹ nhõm vài phần, cũng cảm thấy bản thân mình có quyền lực làm việc gọn gàng. Đến mức cô cũng tuyệt vọng mà không thể vạch trần
Thời Hiên cũng không thể hỏi gì thêm, chỉ có thể an ủi cô ấy.
Cuối giờ viếng thăm, mọi người cũng dần về hết. Chỉ còn lại mấy người đi theo Thời Lục trước kia, cùng Tử Yên và Lãnh Quân ở lại. Từ lúc mọi người rời đi, Tử Yên đã không rời mắt khỏi di ảnh của Thời Lục.
Lúc đó trong đầu Lãnh Quân cũng không biết Tử Yên đã nghĩ gì. Chỉ biết chắc rằng, cô ấy sẽ nhanh chóng giải quyết Thời Luân.
Anh ấy ngồi bên cạnh, liền lên tiếng nhắc nhở:"Thời Lục vừa mất, chỉ khi cô có chỗ đứng ổn định. Vậy thì ta mới có cơ hội lật ngược thế cờ!"
Tử Yên liền cười nhạt, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Đêm nay trời thổi gió nhè nhẹ, qua hôm nay thì Thời Lục đã không còn nằm ở đây rồi. Cô ấy chỉ đứng ở ngoài nhìn vào trăng rồi phì phà một điếu thuốc.
Lãnh Quân theo sau ra ngoài, nhìn thấy cô ấy lần đầu hút thuốc liền hỏi:" cô không thích hút thuốc mà!"
" thuốc làm cho con người ta nghiệp ngập, nhưng cũng khiến cho người ta nhẹ lòng!"
Lãnh Quân cũng không nói gì, liền móc một điếu ra. Cùng cô phì phà vài hơi.
Trên dưới Thời Thiên Hành đều phủ một mảnh vải trắng. Ai nấy cũng phải mặc đồ đen.
Các đám em nhỏ trong nhà, đều đang đứng trước bài vị của anh ấy. Không một ai dám ngẩng cao đầu. Không một ai dám lên tiếng nói gì nhiều.
Tiếng xe trước cửa vừa ngưng, đám đàn em liền vội dạt sang hai bên. Là lão đại đã quay về.
Thời Hiên đi cùng Thời Hạo, phía sau còn có cả Thời Luân. Cả ba người họ với bước đi oai vệ, nhưng gương mặt lại lạnh tanh. Nhất là Thời Hiên, đứa con ông ấy trông đợi nhiều nhất. Nay lại là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hương khói khắp xung quanh, thân người lãnh lẽo nơi quan tài. Kẻ ở lại là kẻ đau nhất. Thời Hạo nhìn thấy cảnh này, dù không yêu thích gì mấy anh ấy. Nhưng cũng không phải kẻ nhẫn tâm mà không đốt cho anh một nén nhang. Thời Luân, cũng tiếp theo sau Thời Hạo. Dù bày ra vẻ mặt tiếc thương, nhưng trong lòng lại vui sướng như tiên. Từ nay không ai tranh giành, không ai cản đường anh ta nữa.
Thời Hiên đứng một bên, nhìn và di ảnh của Thời Lục. Chỉ nhớ lại khoảng khắc nuôi anh ấy lớn, đứa trẻ này từ nhỏ đã thông minh. Luôn nghĩ xa trông rộng. Cứ nghĩ anh ấy sẽ thành nghiệp lớn, vậy mà lại không thể tiến xa hơn. Lòng ông ấy chỉ có sự tiếc nuối, một sự day dứt khó tả.
Vừa thấp cho Thời Lục một nén nhang, ông ấy lại quay sang nhìn xung quanh. Rồi tự hỏi, sao không thấy Tử Yên ở đâu.
Chỉ vừa mới suy nghĩ, cô ấy đã cùng Lãnh Quân bước đến trước cửa. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần đen. Gương mặt lạnh tanh, khắp người lại toàn là vết thương lớn nhỏ được băng bó lại.
Dáng vẻ bình tĩnh, tiến đến chỗ bài vị của Thời Lục. Chậm rãi rút một nén nhang gần đấy, đốt cho anh ấy.
" Thời Lục, anh ở trên trời có thiêng. Nhất định phải phù hộ cho em. Em nhất định sẽ không để kẻ hại anh, sống ung dung mãi được!"
Đôi tay cô ấy dần siết chặt lại, chỉ là suy nghĩ thôi cũng đã muốn giết Thời Luân rồi. Nhưng bây giờ manh động lại không có kết quả tốt. Chi bằng nhẫn nhịn một chút.
Cô ấy vừa thấp nén nhang xong, liền đến là Lãnh Quân, tiếp đến là đám đàn em.
Cô ấy lặng lẽ đứng một bên nhìn thái độ của thời Luân. Chỉ thấy anh ta thật kinh tởm, giả vờ là người thương em. Trong khi đó bộ mặt thật thì lại là một con quỷ.
Thời Hiên nãy giờ cũng không hề rời mắt khỏi Tử Yên, nhưng cô ấy không để lộ ra biểu cảm gì. Chỉ có một gương mặt lạnh. Thấy vậy, ông ấy liền hỏi chuyện
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" chỉ mới có mấy ngày, tại sao Thời Lục lại thành ra thế này? Chuyện nhà kho bị nổ, có uẩn khúc gì không?"
Tử Yên rất muốn nói sự thật với ông ấy, nhưng không bằng không chứng. Làm sao buộc tội anh ta. Chỉ là nhìn sơ đã thấy ánh mắt Thời Luân đang nhìn về phía cô, là anh ta đang sợ cô sẽ nói ra gì sao.
" Thời Luân, anh yên tâm đi. Bây giờ chưa phải lúc để tôi phản công!" Cô ấy thầm nghĩ trong bụng.
Nhưng vừa rời mắt khỏi anh ta, cô ấy lại để lộ ra ánh mắt đầy thương cảm. Một gương mặt đầy sự tự trách. Cô không ngừng vừa nói vừa khóc:"chuyện này, là tai nạn. Nếu như ngày hôm đó, con biết được anh ấy đi đến nhà kho gặp chuyện. Con nhất định sẽ đi thay anh ấy! "
Thấy thái độ này của Tử Yên, Thời Luân liền nhẹ nhõm vài phần, cũng cảm thấy bản thân mình có quyền lực làm việc gọn gàng. Đến mức cô cũng tuyệt vọng mà không thể vạch trần
Thời Hiên cũng không thể hỏi gì thêm, chỉ có thể an ủi cô ấy.
Cuối giờ viếng thăm, mọi người cũng dần về hết. Chỉ còn lại mấy người đi theo Thời Lục trước kia, cùng Tử Yên và Lãnh Quân ở lại. Từ lúc mọi người rời đi, Tử Yên đã không rời mắt khỏi di ảnh của Thời Lục.
Lúc đó trong đầu Lãnh Quân cũng không biết Tử Yên đã nghĩ gì. Chỉ biết chắc rằng, cô ấy sẽ nhanh chóng giải quyết Thời Luân.
Anh ấy ngồi bên cạnh, liền lên tiếng nhắc nhở:"Thời Lục vừa mất, chỉ khi cô có chỗ đứng ổn định. Vậy thì ta mới có cơ hội lật ngược thế cờ!"
Tử Yên liền cười nhạt, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Đêm nay trời thổi gió nhè nhẹ, qua hôm nay thì Thời Lục đã không còn nằm ở đây rồi. Cô ấy chỉ đứng ở ngoài nhìn vào trăng rồi phì phà một điếu thuốc.
Lãnh Quân theo sau ra ngoài, nhìn thấy cô ấy lần đầu hút thuốc liền hỏi:" cô không thích hút thuốc mà!"
" thuốc làm cho con người ta nghiệp ngập, nhưng cũng khiến cho người ta nhẹ lòng!"
Lãnh Quân cũng không nói gì, liền móc một điếu ra. Cùng cô phì phà vài hơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro