Nữ Chủ Omega Có Mưu Đồ Với Tôi
Chương 19
2024-11-29 15:24:15
Sở Y Linh mang vẻ mặt tiếc nuối mà trở lại phòng của mình, cô biết tối nay như vậy đã là giới hạn của Sở Tiêu, nếu bức bách quá mức chỉ sợ Sở Tiêu sẽ lảng tránh cô.
Về phần Sở Tiêu, sau khi khóa trái cửa phòng về sau liền toàn thân đổ mồ hôi, thật vất vả mới bình phục lại hô hấp, chỉ nghe Sở Tiêu lẩm bẩm nói.
"Tốt một cái nữ chủ, tâm đề phòng thế mà trực tiếp về 0 luôn, thử hỏi nếu người hôm nay chị ấy giúp đỡ lau người không phải mình thì sẽ thế nào, không phải ai cũng chấn tĩnh được như mình mà bỏ về phòng đâu".
Sở Tiêu cực kỳ lo lắng cho Sở Y Linh, cô rất sợ Sở Y Linh loại tính cách này sớm muộn gì cũng bị lừa mất nên Sở Tiêu tự dặn lòng về sau phải theo sát Sở Y Linh nhiều hơn mới được.
"Thôi thì đành thay quần áo vậy, chờ ngày mai vết thương hồi phục đôi chút lại đi ngâm nước sau". Sở Tiêu thay một bộ đồ ngủ thoải mái sau đó lên giường, một đêm không mộng ngủ thẳng đến hửng đông.
"Bây giờ là lúc nào rồi". Sở Tiêu hoang mang nhìn ngoài trời nắng chiếu chói chang, sau khi mở lên điện thoại cô không khỏi giật mình ngồi bật dậy.
Trong điện thoại hiển thị đã là 10 giờ hơn , ngoại trừ một cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Doanh Nhi ra thì còn xuất hiện hai dòng tin nhắn đến từ Sở Y Linh.
"Em dậy chưa".
"Dậy rồi thì đem đồ ăn hâm nóng lại rồi ăn nhé".
Xem đến hai dòng tin nhắn này khiến Sở Tiêu trong lòng một trận ấm áp, hai đời kiếp độc thân Sở Tiêu lần đầu tiên cảm nhận được có người quan tâm là loại nào tư vị.
Sau khi sửa sang lại bản thân một phen về sau, Sở Tiêu thì đi ra phòng khách, chính giữa bàn bày biện một món cháo thịt đơn giản, nhưng đây là Sở Y Linh đích thân làm vì cô nên Sở Tiêu rất hào hứng đem tô cháo đi hâm nóng, thời điểm chờ đợi cháo thì cô lấy ra điện thoại bắt đầu gọi cho Trịnh Doanh Nhi.
"Tình hình bên đấy thế nào". Sở Tiêu không chần chờ liền vào thẳng vấn đề.
"Mọi thứ đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, tôi gọi là để hỏi xem chừng nào sếp sẽ đến, hai ngày trước công ty đã mở cửa tuyển dụng thêm được một nhóm năng lực không tồi , tôi nghĩ không quá ba tháng chúng ta có thể ra mắt sản phẩm mới".
Trịnh Doanh Nhi cũng không rườm rà, cô đem toàn bộ quá trình phát triển một lần nói ra, vốn hai ngày trước Sở Tiêu có thể tự mình sát hạch một phen nhưng biết sao được,tên Lăng Hạo Nhiên kia từ đâu nhảy ra làm lỡ mất kế hoạch của cô.
"Tôi đã biết, giờ nghỉ trưa cô tới đón tôi". Vì lý do bị thương ở tay nên Sở Tiêu chỉ có thể để Trịnh Doanh Nhi đưa đi, kết thúc cuộc gọi Sở Tiêu liền nhịn không được mà vội vàng đem tô cháo tình yêu đặt ở trước mặt tấm tắc khen
"Mùi thơm này, màu sắc này, chậc chậc chưa cần ăn thôi mình cũng biết nó sẽ ngon đến mức nào".
Nở một nụ cười hạnh phúc, Sở Tiêu múc một muỗng cho lên miệng thổi thổi hai cái liền nuốt đi vào, mới đau đầu nụ cười trên mặt vẫn hạnh phúc biết bao nhưng chỉ một giây sau , sắc mặt Sở Tiêu không ngừng vặn vẹo vội rót cho mình ly nước uống vào, tựa như một ly chưa đủ Sở Tiêu tiếp tục rót thêm một ly lúc này mới thấy cổ họng mình ổn thỏa chút.
"Khụ khụ khụ, xem ra nữ chủ cũng không phải là hoàn hảo, không bỏ muối ngược lại bỏ được nhiều tiêu a , làm mình xém thì sặc chết"
Sở Tiêu đang phân vân nên xử lý tô cháo này thế nào cho phải, bỏ thì có phần lãng phí tâm ý của Sở Y Linh, mà nếu ăn thì cô nuốt không trôi. Sau một hồi tự nghĩ Sở Tiêu cuối cùng làm ra lựa chọn, cô đem tô cháo vào bếp , vật lộn ba mươi phút đồng hồ mới xem như mỹ mãn mà ngồi vào bàn ăn.
Sở Tiêu còn không quên chụp một tấm hình cô ăn sạch sẽ tô cháo gửi qua cho Sở Y Linh, khi Sở Y Linh nhìn đến Sở Tiêu không chê tay nghề của mình thì vô cùng hài lòng tự dặn lòng về sau sẽ nấu cho em ấy ăn thường xuyên hơn.
Giữa trưa Trịnh Doanh Nhi đúng giờ liền tới đón Sở Tiêu, công ty Sở Tiêu lựa chọn nằm giữa trung tâm thành phố nên cũng không tốn thời gian lâu lắm hai người liền tới nơi.
"Chào Sếp "
Sau một khoảng thời gian thì số nhân viên đến làm nơi đây cũng đã lên đến hơn hai mươi người, so với hơn một tuần trước chỉ có 5 người mà nói thì quả thật Trịnh Doanh Nhi đã làm rất tốt.
Sở Tiêu xem qua một vòng hết sức vừa ý, tiếp nhận tập tài liệu Trịnh Doanh Nhi đưa lên Sở Tiêu bắt đầu tập trung xem xét sau đưa ra kết luận.
"Nhân vật thiết kế chưa đạt yêu cầu, thời trang cần thêm điểm họa tiết, hãy đồng bộ hóa những chi tiết nhỏ nhặt rườm rà không dùng đến này đi, đây là tựa game nhập vai sinh tồn , cô hiểu hai từ nhập vai nghĩa là gì không, là nhập vai vào nhân vật tự mình trải nghiệm, ấy vậy mà cô lại chập thuận để cho nhân viên thêm mấy cái tính năng tự động kích hoạt nhiệm vụ là thế nào".
Trịnh Doanh Nhi bị Sở Tiêu trực diện phê bình khiến cô sắc mặt đỏ lên, nên nói thế nào nhỉ, kỳ thực Trịnh Doanh Nhi cũng không am hiểu về việc phát triển ngành gem nên những chi tiết nhỏ này Trịnh Doanh Nhi mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, không nghĩ đến Sở Tiêu vậy mà đọc qua bản báo cáo một lần liền nhìn ra mấy điểm không thích hợp.
"Nói gì đi chứ, hay là muốn tôi chỉ ra những điểm khác".
"À, khụ khụ là sai sót của tôi, giờ tôi lập tức đi chỉnh sửa".
Sở Tiêu chỉ hừ nhẹ một cái, ngược lại không lại làm khó dễ Trịnh Doanh Nhi, lần này cô không tính toán nhưng nếu còn lần sau thì Trịnh Doanh Nhi hãy xác định tăng ca dài hạn đi là vừa.
Về phần Sở Tiêu, sau khi khóa trái cửa phòng về sau liền toàn thân đổ mồ hôi, thật vất vả mới bình phục lại hô hấp, chỉ nghe Sở Tiêu lẩm bẩm nói.
"Tốt một cái nữ chủ, tâm đề phòng thế mà trực tiếp về 0 luôn, thử hỏi nếu người hôm nay chị ấy giúp đỡ lau người không phải mình thì sẽ thế nào, không phải ai cũng chấn tĩnh được như mình mà bỏ về phòng đâu".
Sở Tiêu cực kỳ lo lắng cho Sở Y Linh, cô rất sợ Sở Y Linh loại tính cách này sớm muộn gì cũng bị lừa mất nên Sở Tiêu tự dặn lòng về sau phải theo sát Sở Y Linh nhiều hơn mới được.
"Thôi thì đành thay quần áo vậy, chờ ngày mai vết thương hồi phục đôi chút lại đi ngâm nước sau". Sở Tiêu thay một bộ đồ ngủ thoải mái sau đó lên giường, một đêm không mộng ngủ thẳng đến hửng đông.
"Bây giờ là lúc nào rồi". Sở Tiêu hoang mang nhìn ngoài trời nắng chiếu chói chang, sau khi mở lên điện thoại cô không khỏi giật mình ngồi bật dậy.
Trong điện thoại hiển thị đã là 10 giờ hơn , ngoại trừ một cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Doanh Nhi ra thì còn xuất hiện hai dòng tin nhắn đến từ Sở Y Linh.
"Em dậy chưa".
"Dậy rồi thì đem đồ ăn hâm nóng lại rồi ăn nhé".
Xem đến hai dòng tin nhắn này khiến Sở Tiêu trong lòng một trận ấm áp, hai đời kiếp độc thân Sở Tiêu lần đầu tiên cảm nhận được có người quan tâm là loại nào tư vị.
Sau khi sửa sang lại bản thân một phen về sau, Sở Tiêu thì đi ra phòng khách, chính giữa bàn bày biện một món cháo thịt đơn giản, nhưng đây là Sở Y Linh đích thân làm vì cô nên Sở Tiêu rất hào hứng đem tô cháo đi hâm nóng, thời điểm chờ đợi cháo thì cô lấy ra điện thoại bắt đầu gọi cho Trịnh Doanh Nhi.
"Tình hình bên đấy thế nào". Sở Tiêu không chần chờ liền vào thẳng vấn đề.
"Mọi thứ đang bắt đầu đi vào quỹ đạo, tôi gọi là để hỏi xem chừng nào sếp sẽ đến, hai ngày trước công ty đã mở cửa tuyển dụng thêm được một nhóm năng lực không tồi , tôi nghĩ không quá ba tháng chúng ta có thể ra mắt sản phẩm mới".
Trịnh Doanh Nhi cũng không rườm rà, cô đem toàn bộ quá trình phát triển một lần nói ra, vốn hai ngày trước Sở Tiêu có thể tự mình sát hạch một phen nhưng biết sao được,tên Lăng Hạo Nhiên kia từ đâu nhảy ra làm lỡ mất kế hoạch của cô.
"Tôi đã biết, giờ nghỉ trưa cô tới đón tôi". Vì lý do bị thương ở tay nên Sở Tiêu chỉ có thể để Trịnh Doanh Nhi đưa đi, kết thúc cuộc gọi Sở Tiêu liền nhịn không được mà vội vàng đem tô cháo tình yêu đặt ở trước mặt tấm tắc khen
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mùi thơm này, màu sắc này, chậc chậc chưa cần ăn thôi mình cũng biết nó sẽ ngon đến mức nào".
Nở một nụ cười hạnh phúc, Sở Tiêu múc một muỗng cho lên miệng thổi thổi hai cái liền nuốt đi vào, mới đau đầu nụ cười trên mặt vẫn hạnh phúc biết bao nhưng chỉ một giây sau , sắc mặt Sở Tiêu không ngừng vặn vẹo vội rót cho mình ly nước uống vào, tựa như một ly chưa đủ Sở Tiêu tiếp tục rót thêm một ly lúc này mới thấy cổ họng mình ổn thỏa chút.
"Khụ khụ khụ, xem ra nữ chủ cũng không phải là hoàn hảo, không bỏ muối ngược lại bỏ được nhiều tiêu a , làm mình xém thì sặc chết"
Sở Tiêu đang phân vân nên xử lý tô cháo này thế nào cho phải, bỏ thì có phần lãng phí tâm ý của Sở Y Linh, mà nếu ăn thì cô nuốt không trôi. Sau một hồi tự nghĩ Sở Tiêu cuối cùng làm ra lựa chọn, cô đem tô cháo vào bếp , vật lộn ba mươi phút đồng hồ mới xem như mỹ mãn mà ngồi vào bàn ăn.
Sở Tiêu còn không quên chụp một tấm hình cô ăn sạch sẽ tô cháo gửi qua cho Sở Y Linh, khi Sở Y Linh nhìn đến Sở Tiêu không chê tay nghề của mình thì vô cùng hài lòng tự dặn lòng về sau sẽ nấu cho em ấy ăn thường xuyên hơn.
Giữa trưa Trịnh Doanh Nhi đúng giờ liền tới đón Sở Tiêu, công ty Sở Tiêu lựa chọn nằm giữa trung tâm thành phố nên cũng không tốn thời gian lâu lắm hai người liền tới nơi.
"Chào Sếp "
Sau một khoảng thời gian thì số nhân viên đến làm nơi đây cũng đã lên đến hơn hai mươi người, so với hơn một tuần trước chỉ có 5 người mà nói thì quả thật Trịnh Doanh Nhi đã làm rất tốt.
Sở Tiêu xem qua một vòng hết sức vừa ý, tiếp nhận tập tài liệu Trịnh Doanh Nhi đưa lên Sở Tiêu bắt đầu tập trung xem xét sau đưa ra kết luận.
"Nhân vật thiết kế chưa đạt yêu cầu, thời trang cần thêm điểm họa tiết, hãy đồng bộ hóa những chi tiết nhỏ nhặt rườm rà không dùng đến này đi, đây là tựa game nhập vai sinh tồn , cô hiểu hai từ nhập vai nghĩa là gì không, là nhập vai vào nhân vật tự mình trải nghiệm, ấy vậy mà cô lại chập thuận để cho nhân viên thêm mấy cái tính năng tự động kích hoạt nhiệm vụ là thế nào".
Trịnh Doanh Nhi bị Sở Tiêu trực diện phê bình khiến cô sắc mặt đỏ lên, nên nói thế nào nhỉ, kỳ thực Trịnh Doanh Nhi cũng không am hiểu về việc phát triển ngành gem nên những chi tiết nhỏ này Trịnh Doanh Nhi mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện, không nghĩ đến Sở Tiêu vậy mà đọc qua bản báo cáo một lần liền nhìn ra mấy điểm không thích hợp.
"Nói gì đi chứ, hay là muốn tôi chỉ ra những điểm khác".
"À, khụ khụ là sai sót của tôi, giờ tôi lập tức đi chỉnh sửa".
Sở Tiêu chỉ hừ nhẹ một cái, ngược lại không lại làm khó dễ Trịnh Doanh Nhi, lần này cô không tính toán nhưng nếu còn lần sau thì Trịnh Doanh Nhi hãy xác định tăng ca dài hạn đi là vừa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro