Nữ Chủ Omega Có Mưu Đồ Với Tôi
Dự tính phát tr...
2024-11-29 15:24:15
Mặt Trời vừa ló rạng, Sở Y Linh trước tiên tỉnh giấc. Lần này cô thật nhẹ nhàng mà rời khỏi cái ôm của người kia, ngồi trên giường ngắm nhìn dung nhan đang ngủ say của đối phương, Sở Y Linh ánh mắt ngừng ở đôi môi của đối phương hồi lâu mới chịu rời mắt, sau đó nhẹ giọng ở bên tai đối phương thủ thỉ.
"Sở Tiêu nếu cô cứ như thế này thì tôi sẽ không truy cứu với cô, nhưng nếu một ngày cô trở lại là con người kia thì tôi sẽ là người đầu tiên đưa cô vào trong ngục tối không có cách nào thoát ra được".
Nói xong Sở Y Linh đứng lên mặc lại bộ quần áo có phần nhăn nhúm ngày hôm qua rồi rời khỏi bệnh viện bắt xe tới trường.
Mãi đến 8 giờ hơn Sở Tiêu mới từ trên giường tỉnh giấc, cô xoa xoa hai bên huyệt thái dương khiến cô phát đau kia không ngừng tự trấn an bản thân rằng không sao ,coi như cô đi du lịch một chuyến xuyên địa cầu thôi mà.
Lần nữa tự hồi tưởng lại nội dung cốt truyện, Sở Tiêu quyết định lên kế hoạch cho bản thân để tránh sau này khi thân phận cô không phải con ruột của Sở Quân Bác bị bại lộ sẽ phải ra đường làm ăn xin thì cách tốt nhất bây giờ là cô cần phải nhanh chóng tự phát triển thế lực của bản thân, cũng may ở thế giới kia Sở Tiêu là một vị tổng tài rất giỏi trong lĩnh vực phát triển game, bất quá vì kiếp trước là do cô tự mình cố gắng nên tựa game của cô chỉ có thể lan truyền trong nước chứ chưa có cơ hội đi xa hơn, nay cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt , Sở Tiêu dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Lấy ra điện thoại nhấn gọi một dãy số, một lát sau đường dây bên kia liền được kết nối.
"Alo". Chất giọng trầm thấp mà hài hòa vang lên , Sở Tiêu nghe được không khỏi mỉm cười chào lại.
"Chào trợ lý Trịnh, nghe nói chị mới bị ba tôi cắt chức phải không".
"Nhị tiểu thư nếu cô gọi cho tôi chỉ để cười nhạo việc này thì xin lỗi tôi không rảnh, cũng không có nghĩa vụ trả lời".
"Ha, nếu tôi nói tôi muốn cô về làm cho tôi thì sao, ba tôi không cần một người tài nhưng tôi cần, dù sao tập đoàn Sở thị lớn như thế, tôi tùy ý nói một câu ba sẽ sang tên cho tôi bất kỳ công ty nhỏ nào mà tôi muốn không phải sao".
"Cô muốn tôi về làm trợ lý cho cô". Trịnh Doanh Nhi càng thêm hồ nghi hỏi.
"Không sai". Chỉ thấy Sở Tiêu thanh âm kiên định trả lời. "Bây giờ cô rảnh không, một tiếng nữa tới quán cà phê gần bệnh viện Lân thành gặp tôi, tôi muốn cùng cô bàn bạc thật kỹ lưỡng"
"Được, tôi sẽ tới".
Ngắt điện thoại, Sở Tiêu khóe môi nhẹ nhếch lên không mấy để tâm mà xuống giường bắt đầu đi đánh răng rửa mặt, dù sao tiếp khách cũng phải chỉnh chu mới được.
Một tiếng sau Sở Tiêu đúng hẹn mà đi tới địa chỉ định sẵn, cô vừa bước chân vào quán liền thu hút không ít ánh nhìn của mọi người nơi đây, dù sao thì một cái thiếu nữ xinh đẹp vốn dĩ đã đủ thu hút ánh nhìn đằng này Sở Tiêu diện nguyên bộ đồ bệnh nhân, tay thì băng bó không tạo điểm nhấn cũng hơi lạ.
"Cô Sở , bên này".
Thanh âm đột nhiên vang lên làm Sở Tiêu phải theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy một cô gái ăn mặc quần âu áo sơ mi hết sức chỉnh tề mà hướng cô đi đến.
"Sở Tiêu tiểu thư đúng không , tôi là Trịnh Doanh Nhi rất vui được gặp cô". Trịnh Doanh Nhi nhẹ cúi thấp đầu tỏ ra lễ phép mà đưa ra một tay muốn cùng Sở Tiêu bắt tay.
Sở Tiêu cũng không làm khó cô ấy, hai người thông qua một cái bắt tay mà tạo nên tình hữu nghị bền vững...
Trịnh Doanh Nhi cũng coi như một người cẩn trọng, cô ấy chọn địa điểm bàn bạc cũng không phải là tùy tiện mà chọn một phòng tương đối ít người qua lại trên lầu hai. Khi thấy Sở Tiêu một tay bị thương không thuận tiện thì chủ động lấy giấy bút cùng một bản văn kiện trống rỗng ra chờ đợi Sở Tiêu giao phó còn mình thì phụ trách ghi chép.
"Cô đã từng tìm hiểu lĩnh vực phát triển ngành game chưa".
Đột nhiên bị hỏi làm Trịnh Doanh Nhi hơi giật mình, cô ấy trầm mặc một lát mới lên tiếng trả lời.
"Có xem qua nhưng chưa từng hoạt động trong lĩnh vực này".
"Không sao , tôi tin vào năng lực của cô".
Nghe được cấp trên khẳng định chắc chắn về năng lực của mình, Trịnh Doanh Nhi như không tim vào tai mình mà chớp chớp hai mắt, lần đầu tiên trên gương mặt nghiêm túc kia có biểu tình khác lạ.
Ba năm làm trong Sở thị cô chưa từng được cấp trên khen ngợi dù chỉ một câu, bọn họ đều nói cô không đủ năng lực, không nên bám víu vào chức vụ trợ lý giám đốc này mà đâu hề hay biết những dự án được đánh giá cao kia đều do một tay cô soạn thảo mà ra, gã giám đốc cấp trên kia của cô ỷ mình là cổ đông trong công ty lại là giám đốc chi nhánh chính của tập đoàn mà hết lần này đến lần khác ăn cắp công lao của cô, lần gần nhất do cô đưa đơn tố cáo lên chủ tịch Sở Quân Bác nhưng chủ tịch hiển nhiên không tin mà ngược lại còn cho cô đơn nghỉ việc khiến Trịnh Doanh Nhi chết tâm với Sở thị.
Sở Tiêu đương nhiên biết những việc này, trong nguyên tác Trịnh Doanh Nhi chính là thiên tài có một không hai , nam chính cũng bởi vì nắm trong tay Trịnh Doanh Nhi nên nền kinh tế Lăng gia mới có thể trong mười năm mà phát triển đến mức vượt qua cả Sở thị.
Ngón tay cong khởi không ngừng gõ nhẹ lên mặt bàn, Sở Tiêu khóe môi cong lên rất tự tin nói với người đối diện.
"Tôi muốn phát triển một tựa game nhập vai sinh tồn mà từ trước đến nay chưa từng có, giờ tôi sẽ đọc chi tiết cho cô, việc của cô là tìm kiếm nhân sự phù hợp những việc khác để đấy tôi lo"
Trịnh Doanh Nhi gật đầu bắt đầu lấy giấy bút ghi chép, càng ghi cô càng khiếp sợ về những gì mà Sở Tiêu nói, cô tuy không quá am hiểu về gem nhưng cũng biết chút ít, thể loại mà Sở Tiêu đưa ra từ nhân vật, bối cảnh, trang bị... toàn bộ đúng là trước nay chưa từng thấy qua, bây giờ cô đang rất kỳ vọng ngày mà game ra mắt sẽ là cỡ nào náo loạn một phen.
"Sở Tiêu nếu cô cứ như thế này thì tôi sẽ không truy cứu với cô, nhưng nếu một ngày cô trở lại là con người kia thì tôi sẽ là người đầu tiên đưa cô vào trong ngục tối không có cách nào thoát ra được".
Nói xong Sở Y Linh đứng lên mặc lại bộ quần áo có phần nhăn nhúm ngày hôm qua rồi rời khỏi bệnh viện bắt xe tới trường.
Mãi đến 8 giờ hơn Sở Tiêu mới từ trên giường tỉnh giấc, cô xoa xoa hai bên huyệt thái dương khiến cô phát đau kia không ngừng tự trấn an bản thân rằng không sao ,coi như cô đi du lịch một chuyến xuyên địa cầu thôi mà.
Lần nữa tự hồi tưởng lại nội dung cốt truyện, Sở Tiêu quyết định lên kế hoạch cho bản thân để tránh sau này khi thân phận cô không phải con ruột của Sở Quân Bác bị bại lộ sẽ phải ra đường làm ăn xin thì cách tốt nhất bây giờ là cô cần phải nhanh chóng tự phát triển thế lực của bản thân, cũng may ở thế giới kia Sở Tiêu là một vị tổng tài rất giỏi trong lĩnh vực phát triển game, bất quá vì kiếp trước là do cô tự mình cố gắng nên tựa game của cô chỉ có thể lan truyền trong nước chứ chưa có cơ hội đi xa hơn, nay cơ hội tốt như vậy ở ngay trước mắt , Sở Tiêu dĩ nhiên không thể bỏ qua.
Lấy ra điện thoại nhấn gọi một dãy số, một lát sau đường dây bên kia liền được kết nối.
"Alo". Chất giọng trầm thấp mà hài hòa vang lên , Sở Tiêu nghe được không khỏi mỉm cười chào lại.
"Chào trợ lý Trịnh, nghe nói chị mới bị ba tôi cắt chức phải không".
"Nhị tiểu thư nếu cô gọi cho tôi chỉ để cười nhạo việc này thì xin lỗi tôi không rảnh, cũng không có nghĩa vụ trả lời".
"Ha, nếu tôi nói tôi muốn cô về làm cho tôi thì sao, ba tôi không cần một người tài nhưng tôi cần, dù sao tập đoàn Sở thị lớn như thế, tôi tùy ý nói một câu ba sẽ sang tên cho tôi bất kỳ công ty nhỏ nào mà tôi muốn không phải sao".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô muốn tôi về làm trợ lý cho cô". Trịnh Doanh Nhi càng thêm hồ nghi hỏi.
"Không sai". Chỉ thấy Sở Tiêu thanh âm kiên định trả lời. "Bây giờ cô rảnh không, một tiếng nữa tới quán cà phê gần bệnh viện Lân thành gặp tôi, tôi muốn cùng cô bàn bạc thật kỹ lưỡng"
"Được, tôi sẽ tới".
Ngắt điện thoại, Sở Tiêu khóe môi nhẹ nhếch lên không mấy để tâm mà xuống giường bắt đầu đi đánh răng rửa mặt, dù sao tiếp khách cũng phải chỉnh chu mới được.
Một tiếng sau Sở Tiêu đúng hẹn mà đi tới địa chỉ định sẵn, cô vừa bước chân vào quán liền thu hút không ít ánh nhìn của mọi người nơi đây, dù sao thì một cái thiếu nữ xinh đẹp vốn dĩ đã đủ thu hút ánh nhìn đằng này Sở Tiêu diện nguyên bộ đồ bệnh nhân, tay thì băng bó không tạo điểm nhấn cũng hơi lạ.
"Cô Sở , bên này".
Thanh âm đột nhiên vang lên làm Sở Tiêu phải theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn lại, chỉ thấy một cô gái ăn mặc quần âu áo sơ mi hết sức chỉnh tề mà hướng cô đi đến.
"Sở Tiêu tiểu thư đúng không , tôi là Trịnh Doanh Nhi rất vui được gặp cô". Trịnh Doanh Nhi nhẹ cúi thấp đầu tỏ ra lễ phép mà đưa ra một tay muốn cùng Sở Tiêu bắt tay.
Sở Tiêu cũng không làm khó cô ấy, hai người thông qua một cái bắt tay mà tạo nên tình hữu nghị bền vững...
Trịnh Doanh Nhi cũng coi như một người cẩn trọng, cô ấy chọn địa điểm bàn bạc cũng không phải là tùy tiện mà chọn một phòng tương đối ít người qua lại trên lầu hai. Khi thấy Sở Tiêu một tay bị thương không thuận tiện thì chủ động lấy giấy bút cùng một bản văn kiện trống rỗng ra chờ đợi Sở Tiêu giao phó còn mình thì phụ trách ghi chép.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô đã từng tìm hiểu lĩnh vực phát triển ngành game chưa".
Đột nhiên bị hỏi làm Trịnh Doanh Nhi hơi giật mình, cô ấy trầm mặc một lát mới lên tiếng trả lời.
"Có xem qua nhưng chưa từng hoạt động trong lĩnh vực này".
"Không sao , tôi tin vào năng lực của cô".
Nghe được cấp trên khẳng định chắc chắn về năng lực của mình, Trịnh Doanh Nhi như không tim vào tai mình mà chớp chớp hai mắt, lần đầu tiên trên gương mặt nghiêm túc kia có biểu tình khác lạ.
Ba năm làm trong Sở thị cô chưa từng được cấp trên khen ngợi dù chỉ một câu, bọn họ đều nói cô không đủ năng lực, không nên bám víu vào chức vụ trợ lý giám đốc này mà đâu hề hay biết những dự án được đánh giá cao kia đều do một tay cô soạn thảo mà ra, gã giám đốc cấp trên kia của cô ỷ mình là cổ đông trong công ty lại là giám đốc chi nhánh chính của tập đoàn mà hết lần này đến lần khác ăn cắp công lao của cô, lần gần nhất do cô đưa đơn tố cáo lên chủ tịch Sở Quân Bác nhưng chủ tịch hiển nhiên không tin mà ngược lại còn cho cô đơn nghỉ việc khiến Trịnh Doanh Nhi chết tâm với Sở thị.
Sở Tiêu đương nhiên biết những việc này, trong nguyên tác Trịnh Doanh Nhi chính là thiên tài có một không hai , nam chính cũng bởi vì nắm trong tay Trịnh Doanh Nhi nên nền kinh tế Lăng gia mới có thể trong mười năm mà phát triển đến mức vượt qua cả Sở thị.
Ngón tay cong khởi không ngừng gõ nhẹ lên mặt bàn, Sở Tiêu khóe môi cong lên rất tự tin nói với người đối diện.
"Tôi muốn phát triển một tựa game nhập vai sinh tồn mà từ trước đến nay chưa từng có, giờ tôi sẽ đọc chi tiết cho cô, việc của cô là tìm kiếm nhân sự phù hợp những việc khác để đấy tôi lo"
Trịnh Doanh Nhi gật đầu bắt đầu lấy giấy bút ghi chép, càng ghi cô càng khiếp sợ về những gì mà Sở Tiêu nói, cô tuy không quá am hiểu về gem nhưng cũng biết chút ít, thể loại mà Sở Tiêu đưa ra từ nhân vật, bối cảnh, trang bị... toàn bộ đúng là trước nay chưa từng thấy qua, bây giờ cô đang rất kỳ vọng ngày mà game ra mắt sẽ là cỡ nào náo loạn một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro