Nữ Đặc Công Xinh Đẹp, Xuyên Tới Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 7
Tạ Lan Đình Ngọc
2024-10-15 12:37:12
Khương Nam dùng tay bóp chặt đùi, lúc sắp nặn ra được một giọt nước mắt thì Tô Dương không nhìn nổi nữa, ném máy tính bảng sang một bên.
"Chó má thiệt chứ, chê Khương Nam không tốt thì đừng nhận tiền đầu tư của ông nội cô ấy, không có số tiền đó, đạo diễn của các người có thể tổ chức được một chương trình tạp kỹ lớn như vậy không, được thôi, đổi người đúng không?
Trả tiền lại đi, mới có ba ngày thôi, mắng chửi nhiều thì sao nào? Các người chưa từng thấy người ghét chuyển sang hâm mộ à? Đều là người lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy rồi, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhét thịt vào miệng các người là các người bắt đầu xì hơi đúng không?"
Tiểu Trần lái xe ở phía trước, nghe thấy động tĩnh phía sau, yếu ớt nói một câu: "Chị Tô..."
Tô Dương tưởng Tiểu Trần muốn khuyên mình, không phân biệt phải trái mắng một trận: "Đừng có khuyên tôi, mấy ngày nay tôi sắp tức chết rồi, truyền thông Mãn Thiên Tinh, các người nghe cho rõ đây, chương trình tạp kỹ này, sẽ kết thúc vào ngày Khương Nam không đi làm, nếu không chịu thì trả tiền lại, để cái đứa chỉ biết cắn lưỡi nói chuyện Lạc Hân trả tiền cho các người đi."
Đối phương còn chưa kịp nói một câu, đã bị Tô Dương cúp điện thoại.
"Khương Nam, em đừng sợ, ông nội em giao em cho chị, chị sẽ để em đi đến cùng, chương trình tạp kỹ này chúng ta sẽ không bỏ lỡ một tập nào."
"Chị Tô... em cảm ơn chị." Khương Nam mím môi, hàng mi cong vút còn dính nước mắt vừa rồi, cảm động nhìn Tô Dương.
Với tư cách là người quản lý, Tô Dương thực sự rất có trách nhiệm.
Nhưng với tư cách là người trong cuộc Khương Nam, trong lòng cô chỉ muốn chửi thề, chỉ thiếu chút nữa thôi, cô đã có thể thoát khỏi chương trình não tàn này để tự do tự tại rồi, lời này vừa nói ra cô còn phải đi từng tập.
Lúc này Tiểu Trần lại chen vào: "Chị Tô, em muốn nói."
"Nói cái gì thì nói." Tô Dương chỉ vào cậu ta: "Cậu đừng có chọc giận chị, công ty truyền thông Mãn Thiên Tinh bắt nạt người ta quá đáng rồi, muốn mắng bọn họ không phải một hai ngày rồi."
"Em muốn nói là, chiếc máy tính bảng này là của em." Tiểu Trần muốn khóc không ra nước mắt, dừng xe, quay đầu chỉ vào chiếc máy tính bảng vỡ màn hình: "Bị chị đập hỏng rồi."
"Chó má thiệt chứ, chê Khương Nam không tốt thì đừng nhận tiền đầu tư của ông nội cô ấy, không có số tiền đó, đạo diễn của các người có thể tổ chức được một chương trình tạp kỹ lớn như vậy không, được thôi, đổi người đúng không?
Trả tiền lại đi, mới có ba ngày thôi, mắng chửi nhiều thì sao nào? Các người chưa từng thấy người ghét chuyển sang hâm mộ à? Đều là người lăn lộn trong giới nhiều năm như vậy rồi, sao có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy, nhét thịt vào miệng các người là các người bắt đầu xì hơi đúng không?"
Tiểu Trần lái xe ở phía trước, nghe thấy động tĩnh phía sau, yếu ớt nói một câu: "Chị Tô..."
Tô Dương tưởng Tiểu Trần muốn khuyên mình, không phân biệt phải trái mắng một trận: "Đừng có khuyên tôi, mấy ngày nay tôi sắp tức chết rồi, truyền thông Mãn Thiên Tinh, các người nghe cho rõ đây, chương trình tạp kỹ này, sẽ kết thúc vào ngày Khương Nam không đi làm, nếu không chịu thì trả tiền lại, để cái đứa chỉ biết cắn lưỡi nói chuyện Lạc Hân trả tiền cho các người đi."
Đối phương còn chưa kịp nói một câu, đã bị Tô Dương cúp điện thoại.
"Khương Nam, em đừng sợ, ông nội em giao em cho chị, chị sẽ để em đi đến cùng, chương trình tạp kỹ này chúng ta sẽ không bỏ lỡ một tập nào."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị Tô... em cảm ơn chị." Khương Nam mím môi, hàng mi cong vút còn dính nước mắt vừa rồi, cảm động nhìn Tô Dương.
Với tư cách là người quản lý, Tô Dương thực sự rất có trách nhiệm.
Nhưng với tư cách là người trong cuộc Khương Nam, trong lòng cô chỉ muốn chửi thề, chỉ thiếu chút nữa thôi, cô đã có thể thoát khỏi chương trình não tàn này để tự do tự tại rồi, lời này vừa nói ra cô còn phải đi từng tập.
Lúc này Tiểu Trần lại chen vào: "Chị Tô, em muốn nói."
"Nói cái gì thì nói." Tô Dương chỉ vào cậu ta: "Cậu đừng có chọc giận chị, công ty truyền thông Mãn Thiên Tinh bắt nạt người ta quá đáng rồi, muốn mắng bọn họ không phải một hai ngày rồi."
"Em muốn nói là, chiếc máy tính bảng này là của em." Tiểu Trần muốn khóc không ra nước mắt, dừng xe, quay đầu chỉ vào chiếc máy tính bảng vỡ màn hình: "Bị chị đập hỏng rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro