Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 39: Tới...
2024-09-05 13:39:13
Chương 39: : Tới đây tìm kích thích sao?
Vừa vặn Tưởng Khai Nguyên cũng có chút nghi hoặc, còn thấp giọng hỏi Khương Lệnh Hi: "Giang Tích Ngữ không biết lần này khách mời có ai sao?"
Chú Lâm Cạnh đang ở đây, vẫn có người muốn vào giờ then chốt mới ra sân, cái này cần phải cảm thấy mặt mình bao lớn a!
Khương Lệnh Hi ngược lại có suy đoán khác.
Giang Tích Ngữ có liên quan trực tiếp đến tuyên bố xin lỗi và làm rõ của Hứa Văn Duyệt đêm qua. Mặc dù cuộc gặp gỡ ban đêm của cô ta với một người đàn ông bí ẩn đã được làm sáng tỏ nhưng sự nghiệp diễn xuất cũng theo đó bị liên lụy và gặp trở ngại.
Vì lý do này nên việc đi ngủ muộn và thức dậy muộn rất có thể xảy ra.
Bất quá dù là cô cũng không thể ngờ rằng điều khiến Giang Tích Ngữ thức cả đêm việc bộ phim sắp tới bị cấm chiếu chỉ là điều thứ hai, và điều quan trọng nhất chính là vụ bê bối kia bị chặt đứt một cách thẳng thắn như vậy, triệt để phá tan ảo tưởng của Giang Tích Ngữ.
Lại đợi gần nửa tiếng nữa, ngay cả nhân viên phi hành đoàn của chuyến bay chuyên dùng theo lịch trình cũng phải cố ý tới hỏi thăm một tiếng, rốt cuộc cũng đợi được Giang Tích Ngữ khoan thai đến muộn.
Thời điểm Giang Tích Ngữ bị đánh thức trong xe vẫn còn có chút bực tức, mãi đến khi nhìn thấy người trước mặt không phải là chị họ mà là một gương mặt xa lạ, mới vội vàng thu hồi vẻ nóng nảy trên mặt lại, "Tới rồi sao?"
Cô bé chịu trách nhiệm đánh thức cô ta dậy tràn đầy buồn bực gật đầu, trên mặt vẫn phải nở nụ cười: " Giang lão sư, chúng ta nhanh đến đó đi."
"Chờ một chút, để tôi trang điểm lại. Phiền giúp tôi sửa sang lại váy một chút."
Cô bé và đồng nghiệp im lặng nhìn nhau, rồi nhìn người vẫn còn ngồi trong xe đang chậm rãi trang điểm, không khỏi lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Mau đi đi, tôi chịu đựng hết nỗi rồi!
Quãng đường từ bãi đỗ xe đến phòng khách ban đầu vốn chỉ tốn mười phút, nhưng Giang Tích Ngữ đã trì hoãn gấp đôi thời gian.
Thế là khi cửa phòng nghỉ mở ra, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bộ váy dài xếp tầng màu hồng khói cùng khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Nhưng giờ phút này không có ai cảm thấy kinh diễm, chỉ có cảm giác tất cả những kiên nhẫn nãy giờ như cho chó ăn vậy.
Họ đến đây sớm để quay chương trình, chứ không phải đợi lâu chỉ để xem người nào đó xuất hiện hoành tráng.
Ngay cả Vu Hồi cũng không khỏi giơ tay đỡ trán, nữ thần rất xinh đẹp, nhưng hôm nay làm một màn như vậy, thật sự là một hành động ngu xuẩn.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Phát giác được bầu không khí có chút căng thẳng, Giang Tích Ngữ nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng chân thành xin lỗi.
Nhưng Lê Sóc lúc này lại cảm thấy mình rộng lượng không nổi, giọng điệu cứng rắn, “Mọi người đều đang đợi cô.” Dứt lời ông lại nhìn về phía Khương Lệnh Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa với vẻ mặt bình tĩnh, "Khương Lệnh Hi là người đầu tiên đến đây. Đến giờ đã đợi được tròn một tiếng đồng hồ rồi."
Nụ cười trên mặt Giang Tích Ngữ lập tức dao động.
Đợi đến khi quay lại nhìn thấy bóng dáng nổi bật trong đám đông dù là mặt mộc và ăn mặc giản dị kia, dùng sức cắn cắn quai hàm mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, “Thực sự xin lỗi, đã để chị Lệnh Hi phải đợi lâu như vậy. "
Khương Lệnh Hi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Giang Tích Ngữ.
Nhìn thế này thì khuôn mặt trước mặt đúng thật có điểm giống với cô, nhưng nếu nói góc nghiêng giống sáu phần thì mặt trước cùng lắm cũng chỉ giống khoảng ba phần.
Đặc biệt bây giờ lại dùng nhiều kiểu trang điểm đậm để che đi quầng thâm cùng sắc mặt tiều tụy, đẹp thì đẹp thật, trong ảnh chắc chắn là đẹp, nhưng nhìn ngoài thì hơi cứng nhắc.
"Không cần phải xin lỗi tôi. Mọi người đều đến khá sớm."
Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt gần như lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của Khương Lệnh Hi: Chỉ có một mình cô đến trễ nhất!
Chúc Chúc kém chút nữa cười thành tiếng, vội bịt miệng lại.
Cứng rắn quá, cô rất thích!
Ngay khi nụ cười trên mặt Giang Tích Ngữ sắp nhịn không được triệt để biến mất, Vu Hồi liền đứng dậy giải vây.
"Mọi người đều đến đông đủ rồi, đạo diễn, bây giờ xuất phát chưa?"
Lê Sóc nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời, chỉ dứt khoát xua tay nói: "Đi thôi!"
Ông mới không thèm quan tâm đến lời xin lỗi của Giang Tích Ngữ, chỉ quan tâm đến việc liệu chương trình có thể bắt đầu khai máy đúng giờ hay không.
Đối với một chương trình tạp kỹ như vậy, ngoài khách mời còn có thêm hơn sáu mươi nhân viên chăm sóc và đội ngũ y tế. Nhóm chương trình còn đặc biệt vung một số tiền lớn ra để thuê một chiếc máy bay cỡ nhỏ chở khách.
Nhưng lại thiếu chút nữa bị Giang Tích Ngữ đến muộn trì hoãn. Bây giờ ông chỉ muốn đến nơi đúng giờ thôi.
Sau khi lên máy bay, Khương Lệnh Hi vừa chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, giây tiếp theo bên cạnh cô đã có người ngồi.
Tưởng Khai Nguyên cười toe toét lộ ra hàm răng trắng nõn, thấp giọng giải thích: "Chị Hi Hi, nếu em không ngồi ở đây, cũng chỉ có thể ngồi với Giang Tích Ngữ hoặc Vu Hồi, vậy vẫn nên ngồi với chị thì tốt hơn."
Với lại hắn vừa nhìn thấy Giang Tích Ngữ lúc hắn chọn chỗ ngồi đã nhiều lần liếc mắt về phía hắn, sợ là muốn muốn ngồi cạnh hắn.
Phải nói rằng trước đây cảm giác của hắn với Giang Tích Ngữ không tệ, mặc dù trước đây chưa từng hợp tác qua, nhưng trên mạng đánh giá về Giang Tích Ngữ khá tốt, so với Khương Lệnh Hi chính là một trời một vực.
Nhưng lần này tận mắt nhìn thấy người thật, ấn tượng đem lại quả thực không tốt chút nào.
Chưa kể đến muộn, còn trang điểm đậm và mặc váy. Đây là đang muốn giữa ba vị khách mời nữ khoe vẻ đẹp để chèn ép phải không?
Mặc kệ muốn như thế nào, hắn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
So sánh mà nói, cậu đương nhiên nguyện ý ngồi cạnh người khiến mình cảm thấy thoải mái hơn.
Giang Tích Ngữ nhìn Tưởng Khai Nguyên ngồi xuống bên cạnh Khương Lệnh Hi, lại nhìn thấy Vu Hồi, người đã mở miệng giúp mình giải vây trong phòng nghỉ, đang hướng phía mình vẫy tay chào, sau đó mới bước tới và ngồi xuống.
Kéo tà váy dài lê xuống sàn, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Hôm nay tôi không phải cố ý đến muộn. Tối qua đã xảy ra chút chuyện, đã khuya mà tôi cũng không ngủ được, buổi sáng không cẩn thận dậy muộn."
Vu Hồi lập tức tỏ vẻ sửng sốt, "Là do tuyên bố xin lỗi của Hứa Văn Duyệt đúng không? Em biết chị trong sạch mà. Cũng may chuyện này nhanh chóng được làm sáng tỏ, ảnh hưởng không lớn."
Sau khi nhìn thấy tuyên bố làm sáng tỏ, tâm trạng mới được thả lỏng liền đi ngủ, không ngờ nữ thần lại bị ảnh hưởng bởi sự việc này nhiều như vậy.
Đối với rằng câu an ủi không hề có tí ti nào liên quan đến mộng tưởng của mình này, Giang Tích Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, coi như là ngầm thừa nhận.
Thẳng cho đến khi cô ta nhìn thấy đường thêu sẫm màu trên góc quần áo của Vu Hồi.
Sau khi chăm chú quan sát vài giây, cô ta liền chủ động gợi chuyện: "Cậu là người mới? Hay là khách mời tự do?"
"Người mới ạ, vừa mới ký hợp đồng với công ty không lâu, em còn là fan của chị đấy."
"Thật không, rất hân hạnh, có cần chữ ký không?"
…
Máy bay cất cánh, Khương Lệnh Hi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời xanh mây trắng tưởng chừng như trong tầm tay, vừa nghe Tưởng Khai Nguyên bên cạnh bắt đầu chơi game trên máy chơi riêng của mình, còn có thể để tâm đến cuộc trò chuyện phía sau.
Chỉ có thể nói, Giang Tích Ngữ lúc trước có thể trở nên nổi tiếng nhanh chóng dưới danh hiệu bản sao của nguyên thân, đúng là có chút bản lĩnh trong người. Không ngờ sau một thời gian ngắn như vậy, ngay cả tổ tiên mười tám đời của Vu Hồi đều bị moi ra, rõ ràng còn chưa kịp phản ứng vui vẻ trả lời.
Mãi cho đến khi hai tiếng “Ọt ọt” liên tiếp vang lên, mới cắt ngang cuộc nói chuyện thoải mái của hai người ngồi ở hàng sau.
"Chưa ăn sáng à?"
“Chị cũng chưa ăn sáng sao?”
Quan trọng phong độ không cần, bụng mới chân thực khắc họa.
Điều bi thảm hơn nữa là cả hai đều không có gì để ăn trong hành lý.
Khương Lệnh Hi ngược lại có một ít đồ ăn vặt tiện lợi trong túi, Lộ Tranh Tranh không biết cô có ăn vào miệng được không, vẫn nhét một ít vào.
Nhưng cô không hề có ý định lấy nó ra.
Bị đói đi, trí nhớ sẽ tăng lên.
Cuối cùng vất vả chịu đựng đến giữa trưa, bữa ăn trên máy bay cuối cùng cũng được phục vụ.
Mọi người đều nhận được một phần cơm trưa hộp và một chén canh ăn liền, các món ăn đều giống nhau.
Đủ để một người trưởng thành ăn no.
Khương Lệnh Hi nhận lấy hộp cơm do tiếp viên đưa tới, nói lời cảm ơn, giả vờ như không nghe thấy Tưởng Khai Nguyên lẩm bẩm đồ ăn trên máy bay không ngon, sau khi mở hộp cơm ra, nhấp một ngụm canh rồi bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.
Cô tự nhận mình ăn khá nhanh, dù sao bữa ăn trên máy bay không đến mức đủ để nhai chậm và chậm rãi thưởng thức.
Nhưng vừa mới ăn được một nửa, liền nghe thấy một tiếng từ phía sau truyền đến: “Tôi ăn xong rồi.”
Lòng hiếu kì thôi thúc cô không khỏi quay lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy hộp cơm trước mặt Giang Tích Ngữ hình như vẫn chưa hề động tới, nhìn kỹ mới biết cơm và rau quả dường như đã ăn được vài miếng.
Khương Lệnh Hi âm thầm chấn động.
Làm sao có thể sinh tồn ở nơi hoang dã với lượng cơm như thế này?
Cô chọn tham gia cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã này để trả nợ, Giang Tích Ngữ đâu cần?
Cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán cho nên cố ý đến đây tìm kích thích sao?
(Hoàn chương)
Vừa vặn Tưởng Khai Nguyên cũng có chút nghi hoặc, còn thấp giọng hỏi Khương Lệnh Hi: "Giang Tích Ngữ không biết lần này khách mời có ai sao?"
Chú Lâm Cạnh đang ở đây, vẫn có người muốn vào giờ then chốt mới ra sân, cái này cần phải cảm thấy mặt mình bao lớn a!
Khương Lệnh Hi ngược lại có suy đoán khác.
Giang Tích Ngữ có liên quan trực tiếp đến tuyên bố xin lỗi và làm rõ của Hứa Văn Duyệt đêm qua. Mặc dù cuộc gặp gỡ ban đêm của cô ta với một người đàn ông bí ẩn đã được làm sáng tỏ nhưng sự nghiệp diễn xuất cũng theo đó bị liên lụy và gặp trở ngại.
Vì lý do này nên việc đi ngủ muộn và thức dậy muộn rất có thể xảy ra.
Bất quá dù là cô cũng không thể ngờ rằng điều khiến Giang Tích Ngữ thức cả đêm việc bộ phim sắp tới bị cấm chiếu chỉ là điều thứ hai, và điều quan trọng nhất chính là vụ bê bối kia bị chặt đứt một cách thẳng thắn như vậy, triệt để phá tan ảo tưởng của Giang Tích Ngữ.
Lại đợi gần nửa tiếng nữa, ngay cả nhân viên phi hành đoàn của chuyến bay chuyên dùng theo lịch trình cũng phải cố ý tới hỏi thăm một tiếng, rốt cuộc cũng đợi được Giang Tích Ngữ khoan thai đến muộn.
Thời điểm Giang Tích Ngữ bị đánh thức trong xe vẫn còn có chút bực tức, mãi đến khi nhìn thấy người trước mặt không phải là chị họ mà là một gương mặt xa lạ, mới vội vàng thu hồi vẻ nóng nảy trên mặt lại, "Tới rồi sao?"
Cô bé chịu trách nhiệm đánh thức cô ta dậy tràn đầy buồn bực gật đầu, trên mặt vẫn phải nở nụ cười: " Giang lão sư, chúng ta nhanh đến đó đi."
"Chờ một chút, để tôi trang điểm lại. Phiền giúp tôi sửa sang lại váy một chút."
Cô bé và đồng nghiệp im lặng nhìn nhau, rồi nhìn người vẫn còn ngồi trong xe đang chậm rãi trang điểm, không khỏi lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Mau đi đi, tôi chịu đựng hết nỗi rồi!
Quãng đường từ bãi đỗ xe đến phòng khách ban đầu vốn chỉ tốn mười phút, nhưng Giang Tích Ngữ đã trì hoãn gấp đôi thời gian.
Thế là khi cửa phòng nghỉ mở ra, mọi người không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bộ váy dài xếp tầng màu hồng khói cùng khuôn mặt trang điểm tinh xảo.
Nhưng giờ phút này không có ai cảm thấy kinh diễm, chỉ có cảm giác tất cả những kiên nhẫn nãy giờ như cho chó ăn vậy.
Họ đến đây sớm để quay chương trình, chứ không phải đợi lâu chỉ để xem người nào đó xuất hiện hoành tráng.
Ngay cả Vu Hồi cũng không khỏi giơ tay đỡ trán, nữ thần rất xinh đẹp, nhưng hôm nay làm một màn như vậy, thật sự là một hành động ngu xuẩn.
"Xin lỗi, tôi đến muộn."
Phát giác được bầu không khí có chút căng thẳng, Giang Tích Ngữ nói thầm một tiếng không ổn, vội vàng chân thành xin lỗi.
Nhưng Lê Sóc lúc này lại cảm thấy mình rộng lượng không nổi, giọng điệu cứng rắn, “Mọi người đều đang đợi cô.” Dứt lời ông lại nhìn về phía Khương Lệnh Hi đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa với vẻ mặt bình tĩnh, "Khương Lệnh Hi là người đầu tiên đến đây. Đến giờ đã đợi được tròn một tiếng đồng hồ rồi."
Nụ cười trên mặt Giang Tích Ngữ lập tức dao động.
Đợi đến khi quay lại nhìn thấy bóng dáng nổi bật trong đám đông dù là mặt mộc và ăn mặc giản dị kia, dùng sức cắn cắn quai hàm mới miễn cưỡng ổn định lại cảm xúc, “Thực sự xin lỗi, đã để chị Lệnh Hi phải đợi lâu như vậy. "
Khương Lệnh Hi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Giang Tích Ngữ.
Nhìn thế này thì khuôn mặt trước mặt đúng thật có điểm giống với cô, nhưng nếu nói góc nghiêng giống sáu phần thì mặt trước cùng lắm cũng chỉ giống khoảng ba phần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt bây giờ lại dùng nhiều kiểu trang điểm đậm để che đi quầng thâm cùng sắc mặt tiều tụy, đẹp thì đẹp thật, trong ảnh chắc chắn là đẹp, nhưng nhìn ngoài thì hơi cứng nhắc.
"Không cần phải xin lỗi tôi. Mọi người đều đến khá sớm."
Câu nói này khiến tất cả mọi người có mặt gần như lập tức hiểu ra hàm ý trong lời nói của Khương Lệnh Hi: Chỉ có một mình cô đến trễ nhất!
Chúc Chúc kém chút nữa cười thành tiếng, vội bịt miệng lại.
Cứng rắn quá, cô rất thích!
Ngay khi nụ cười trên mặt Giang Tích Ngữ sắp nhịn không được triệt để biến mất, Vu Hồi liền đứng dậy giải vây.
"Mọi người đều đến đông đủ rồi, đạo diễn, bây giờ xuất phát chưa?"
Lê Sóc nhìn hắn một cái, cũng không nhiều lời, chỉ dứt khoát xua tay nói: "Đi thôi!"
Ông mới không thèm quan tâm đến lời xin lỗi của Giang Tích Ngữ, chỉ quan tâm đến việc liệu chương trình có thể bắt đầu khai máy đúng giờ hay không.
Đối với một chương trình tạp kỹ như vậy, ngoài khách mời còn có thêm hơn sáu mươi nhân viên chăm sóc và đội ngũ y tế. Nhóm chương trình còn đặc biệt vung một số tiền lớn ra để thuê một chiếc máy bay cỡ nhỏ chở khách.
Nhưng lại thiếu chút nữa bị Giang Tích Ngữ đến muộn trì hoãn. Bây giờ ông chỉ muốn đến nơi đúng giờ thôi.
Sau khi lên máy bay, Khương Lệnh Hi vừa chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, giây tiếp theo bên cạnh cô đã có người ngồi.
Tưởng Khai Nguyên cười toe toét lộ ra hàm răng trắng nõn, thấp giọng giải thích: "Chị Hi Hi, nếu em không ngồi ở đây, cũng chỉ có thể ngồi với Giang Tích Ngữ hoặc Vu Hồi, vậy vẫn nên ngồi với chị thì tốt hơn."
Với lại hắn vừa nhìn thấy Giang Tích Ngữ lúc hắn chọn chỗ ngồi đã nhiều lần liếc mắt về phía hắn, sợ là muốn muốn ngồi cạnh hắn.
Phải nói rằng trước đây cảm giác của hắn với Giang Tích Ngữ không tệ, mặc dù trước đây chưa từng hợp tác qua, nhưng trên mạng đánh giá về Giang Tích Ngữ khá tốt, so với Khương Lệnh Hi chính là một trời một vực.
Nhưng lần này tận mắt nhìn thấy người thật, ấn tượng đem lại quả thực không tốt chút nào.
Chưa kể đến muộn, còn trang điểm đậm và mặc váy. Đây là đang muốn giữa ba vị khách mời nữ khoe vẻ đẹp để chèn ép phải không?
Mặc kệ muốn như thế nào, hắn cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
So sánh mà nói, cậu đương nhiên nguyện ý ngồi cạnh người khiến mình cảm thấy thoải mái hơn.
Giang Tích Ngữ nhìn Tưởng Khai Nguyên ngồi xuống bên cạnh Khương Lệnh Hi, lại nhìn thấy Vu Hồi, người đã mở miệng giúp mình giải vây trong phòng nghỉ, đang hướng phía mình vẫy tay chào, sau đó mới bước tới và ngồi xuống.
Kéo tà váy dài lê xuống sàn, sau đó nhỏ giọng giải thích: “Hôm nay tôi không phải cố ý đến muộn. Tối qua đã xảy ra chút chuyện, đã khuya mà tôi cũng không ngủ được, buổi sáng không cẩn thận dậy muộn."
Vu Hồi lập tức tỏ vẻ sửng sốt, "Là do tuyên bố xin lỗi của Hứa Văn Duyệt đúng không? Em biết chị trong sạch mà. Cũng may chuyện này nhanh chóng được làm sáng tỏ, ảnh hưởng không lớn."
Sau khi nhìn thấy tuyên bố làm sáng tỏ, tâm trạng mới được thả lỏng liền đi ngủ, không ngờ nữ thần lại bị ảnh hưởng bởi sự việc này nhiều như vậy.
Đối với rằng câu an ủi không hề có tí ti nào liên quan đến mộng tưởng của mình này, Giang Tích Ngữ miễn cưỡng mỉm cười, coi như là ngầm thừa nhận.
Thẳng cho đến khi cô ta nhìn thấy đường thêu sẫm màu trên góc quần áo của Vu Hồi.
Sau khi chăm chú quan sát vài giây, cô ta liền chủ động gợi chuyện: "Cậu là người mới? Hay là khách mời tự do?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Người mới ạ, vừa mới ký hợp đồng với công ty không lâu, em còn là fan của chị đấy."
"Thật không, rất hân hạnh, có cần chữ ký không?"
…
Máy bay cất cánh, Khương Lệnh Hi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ bầu trời xanh mây trắng tưởng chừng như trong tầm tay, vừa nghe Tưởng Khai Nguyên bên cạnh bắt đầu chơi game trên máy chơi riêng của mình, còn có thể để tâm đến cuộc trò chuyện phía sau.
Chỉ có thể nói, Giang Tích Ngữ lúc trước có thể trở nên nổi tiếng nhanh chóng dưới danh hiệu bản sao của nguyên thân, đúng là có chút bản lĩnh trong người. Không ngờ sau một thời gian ngắn như vậy, ngay cả tổ tiên mười tám đời của Vu Hồi đều bị moi ra, rõ ràng còn chưa kịp phản ứng vui vẻ trả lời.
Mãi cho đến khi hai tiếng “Ọt ọt” liên tiếp vang lên, mới cắt ngang cuộc nói chuyện thoải mái của hai người ngồi ở hàng sau.
"Chưa ăn sáng à?"
“Chị cũng chưa ăn sáng sao?”
Quan trọng phong độ không cần, bụng mới chân thực khắc họa.
Điều bi thảm hơn nữa là cả hai đều không có gì để ăn trong hành lý.
Khương Lệnh Hi ngược lại có một ít đồ ăn vặt tiện lợi trong túi, Lộ Tranh Tranh không biết cô có ăn vào miệng được không, vẫn nhét một ít vào.
Nhưng cô không hề có ý định lấy nó ra.
Bị đói đi, trí nhớ sẽ tăng lên.
Cuối cùng vất vả chịu đựng đến giữa trưa, bữa ăn trên máy bay cuối cùng cũng được phục vụ.
Mọi người đều nhận được một phần cơm trưa hộp và một chén canh ăn liền, các món ăn đều giống nhau.
Đủ để một người trưởng thành ăn no.
Khương Lệnh Hi nhận lấy hộp cơm do tiếp viên đưa tới, nói lời cảm ơn, giả vờ như không nghe thấy Tưởng Khai Nguyên lẩm bẩm đồ ăn trên máy bay không ngon, sau khi mở hộp cơm ra, nhấp một ngụm canh rồi bắt đầu ăn một cách nghiêm túc.
Cô tự nhận mình ăn khá nhanh, dù sao bữa ăn trên máy bay không đến mức đủ để nhai chậm và chậm rãi thưởng thức.
Nhưng vừa mới ăn được một nửa, liền nghe thấy một tiếng từ phía sau truyền đến: “Tôi ăn xong rồi.”
Lòng hiếu kì thôi thúc cô không khỏi quay lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy hộp cơm trước mặt Giang Tích Ngữ hình như vẫn chưa hề động tới, nhìn kỹ mới biết cơm và rau quả dường như đã ăn được vài miếng.
Khương Lệnh Hi âm thầm chấn động.
Làm sao có thể sinh tồn ở nơi hoang dã với lượng cơm như thế này?
Cô chọn tham gia cuộc sống sinh tồn nơi hoang dã này để trả nợ, Giang Tích Ngữ đâu cần?
Cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán cho nên cố ý đến đây tìm kích thích sao?
(Hoàn chương)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro