Nữ Đế Bệ Hạ Ở Giới Giải Trí Phong Thần!
Chương 9: Không...
2024-09-05 13:39:13
Trong phòng ngủ.
Đông Duyệt nhìn Khương Lệnh Hi đang lặng lẽ cầm cốc uống nước, vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Những gì em vừa nói rất đúng. Tuy rằng chị có thể giúp em xin lỗi nhưng việc trực tiếp xin lỗi mới khiến người ta cảm thấy chân thành hơn. Chờ đến lúc mọi người cùng nhau ăn tối, em lại nói xin lỗi với đạo diễn Triệu và các nhân viên khác đi, mặc kệ những người này trong lòng nghĩ thế nào, nhất định trên mặt sẽ rất hưởng thụ."
Khương Lệnh Hi: "Đã làm chị Đông lo lắng rồi."
Đại khái là sự thay đổi giữa trước và sau thật sự quá lớn, Đông Duyệt nghe xong cảm thấy trái tim như đang được ngâm trong nước ấm. Không biết thoải mái đến mức nào mà nhịn không được nói ra luôn điều trong lòng: "Nếu sau này em vẫn có thể khiến chị bớt lo lắng như hôm nay, chị sẽ tình nguyện lo lắng cho em nhiều hơn!"
"Vậy chị Đông cứ rửa mắt chờ xem."
Hãy làm những gì bạn muốn và yêu những gì bạn làm. Khi đã tiếp nhận thân phận của nguyên thân, dù tương lai có ra sao thì ít nhất hiện tại cô cũng phải làm tốt việc mà mình phải chịu trách nhiệm.
Chưa kể cô còn đang mắc nợ, cảm giác mắc nợ không mấy dễ chịu cho lắm.
"Vốn ban đầu chị định đi cùng em cho đến khi ghi hình xong chương trình, nhưng khi thấy biểu hiện hôm nay của em thì chị dự định sáng mai sẽ đi luôn. Giao thông chỗ này không thuận tiện cho lắm, sóng điện thoại di động cũng không ổn, chị làm việc cũng có chút bất tiện, thế nên chị cũng không ở lại nữa."
"Chị Đông cứ yên tâm."
Tuy chỉ có năm chữ đơn giản nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Khương Lệnh Hi lúc nói, Đông Duyệt lại có cảm giác không thể giải thích được rằng nghệ sĩ nhà mình chắc chắn sẽ có thể giải quyết được tất thảy mọi việc.
Thật tình không biết lần cuối cùng Khương Lệnh Hi nói trấn an người khác là khi nào, chính bà là người đã kiên quyết sẽ tự mình ngự giá thân chinh bất chấp sự ngăn cản của các triều thần, rồi cuối cùng từng bước phá vỡ kế hoạch xâm lược phía Nam do Man tộc phía Bắc đã lên kế hoạch trong mấy chục năm, nhờ đó bảo vệ được sự yên ổn của Đại Dận trong hàng trăm năm.
Hai chữ “yên tâm”, chính là sự tự tin mà cô đã nắm trong lòng bàn tay!
*
Chỉ nói có mấy câu mà bầu trời bên ngoài đã tối hơn một chút.
Buổi ghi hình vẫn chưa bắt đầu nên buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ăn tối.
Nơi họ đang ở hiện tại là một ngôi làng miền núi nhỏ có phong cảnh tươi đẹp nhưng nằm ở một vị trí khá xa xôi. Mục đích ban đầu của việc ghi hình chương trình ở đây cũng là vì không muốn ngôi làng nhỏ xinh đẹp này bị chôn vùi, đồng thời đem lại một chút lợi ích kinh tế cho ngôi làng thông qua chương trình.
Bữa tối chính là nhờ người dân trong làng làm giúp. Người dân sống trong làng qua nhiều thế hệ cũng không biết ngôi sao hay ca sĩ nổi tiếng là gì. Họ chỉ biết rằng có một nhóm người đến và mang cho họ một cơ hội kiếm tiền hiếm có ngoài việc trồng trọt, thế nên việc tiếp đãi trở nên vô cùng nhiệt tình cũng là điều hiển nhiên.
Tính tình của nguyên thân có khó ưa như thế nào thì cũng có đụng chạm gì đến lợi ích của bọn họ, tiểu tính khí ấy cũng không thể vẩy đến chỗ của người dân địa phương, thế nên Khương Lệnh Hi vừa đến hiện trường, liền bị một dì nhiệt tình kéo lại: "Cháu gái ngồi đây đi, chỗ này là tốt nhất đấy. Gà hầm nấm trước mặt cháu là do dì làm đấy, mọi người ăn đều nói rất ngon."
Lâm Tuyết Phi đi sau Khương Lệnh Hi một bước, nhìn cô được hoan nghênh như thế, trong lòng liền nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.
Cô ta sẽ không hồ đồ như Tưởng Khai Nguyên. Người khác chỉ cần có vẻ chân thành xin lỗi một chút là thái độ lập tức trở nên dịu dàng.
Cô ta càng tin rằng hành động trước đây của Khương Lệnh Hi là do người quản lý tên Đông Duyệt tận tâm chỉ bảo, dù sao thì nghệ sĩ và người quản lý có quan hệ mật thiết với nhau nếu Khương Lệnh Hi vẫn ghi hình và bị mắng khắp nơi, người quản lý cũng sẽ không nhận được cái tốt.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Cô ta muốn xem Khương Lệnh Hi có thể giả vờ được bao lâu.
Món gà hầm nấm quả thực có mùi thơm ngon nhưng chỉ nhìn lớp dầu mỡ bên trên thì không phải thứ mà nữ nghệ sĩ có thể ăn được.
Dì kia nhiệt tình như vậy, cô ta càng muốn xem Khương Lệnh Hi sẽ chút nữa sẽ kiên nhẫn ăn hay là sẽ trực tiếp từ chối.
Mùi cơm hấp dẫn mọi người chạy tới, chẳng mấy chốc mọi người đã có mặt đầy đủ.
Tại bàn chính, Triệu Hằng Sinh cao giọng mắt nhìn năm vị khách mời đối diện, cầm đũa lên chào: "Mọi người bận rộn một ngày chắc hẳn đều đói bụng, tôi không nói nhảm nữa, khai tiệc đi!"
Lâm Tuyết Phi cố tình chọn chỗ ngồi bên cạnh Khương Lệnh Hi. Chờ Khương Lệnh Hi cầm đũa lên, cô ta vô thức nhìn theo hướng chiếc đũa của đối phương.
Khương Lệnh Hi múc nửa thìa thịt và rau từ nồi gà hầm nấm trước mặt, phủ lên cơm trước mặt, đang chuẩn bị bắt đầu ăn, cô liền cảm nhận được ánh mắt có chút mãnh liệt từ người bên cạnh. Quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Tuyết Phi đang nhìn bát cơm trong tay mình đến xuất thần.
Cô lại nhìn về khoảng cách giữa nồi gà hầm nấm và Lâm Tuyết Phi, tự cho là mình hiểu hỏi: "Chị cũng muốn ăn món này à? Nếu không với tới được, tôi giúp chị múc ra." ."
Lâm Tuyết Phi lập tức bị dọa đến từ trong mộng tỉnh lại, theo phản xạ lắc đầu, vẻ mặt cứng ngắc đáp: "Không, không cần, gần đây tôi đang giảm cân."
Khương Lệnh Hi biết giới giải trí coi việc giảm cân là cam kết cả đời, sau khi nghe vậy, cô cũng rút lại bàn tay đang định lấy thìa, gắp một miếng thịt gà rồi ăn một cách ngon lành.
Dì nói đúng đấy, gà hầm ngon quá xá!
Một thìa, hai thìa, mùi thơm không ngừng truyền đến người bên cạnh cô. Lâm Tuyết Phi nhìn những miếng dưa chuột trong bát cơm trước mặt, hiếm khi có cảm giác không muốn ăn.
Khương Lệnh Hi, cô ta sao dám ăn nhiều thịt như vậy, còn có thứ nước dùng sát thủ của giảm cân kia nữa, tất cả đều dùng để trộn cơm, hạt gạo nào cũng đầy dầu!
Khi cô ta đang lặng lẽ nuốt nước bọt, người bên cạnh đột nhiên đứng dậy lần nữa.
Lâm Tuyết Phi lập tức giật một cái.
Đây là muốn đi đâu?
Không lẽ là tìm một nơi nào để bí mật nôn hả?
Chắc chắn là vậy!
Kết quả, cô không những một mình bỏ đi mà còn lấy đi bát cơm trống của mình, sau đó một trước một sau đi mua cơm địa phương cùng Tưởng Khai Nguyên.
Tưởng Khai Nguyên tự mình lấy một bát cơm lớn. Cậu ta là một chú bé nhanh đói, lại thêm cái hương vị đồ ăn vốn rất ngon nữa, một bát cơm căn bản là không đủ.
Quay đầu lại chỉ thấy Khương Lệnh Hi đang theo sát phía sau mình, bát cơm trên tay cô cũng trống rỗng.
Cậu ta buột miệng: "Chị đến bới cơm sao? Ăn nhiều như vậy không giảm cân à?" Nói xong cậu ta giơ tay vỗ nhẹ vào miệng, "Không phải, ý tôi là..."
"Tôi hiểu mà," Khương Lệnh Hi cầm thìa múc cơm cho vào miệng mình rồi nói: "Bất quá sắp tới tôi có tham gia một chương trình tạp kỹ nên cần phải có thân thể cường tráng, cho nên phải ăn nhiều một chút.”
Nói chứ thôn nhỏ này cũng khá tốt. Cô trước đây vẫn còn rất tiếc nuối vì trong nhà không cách nào chạy nhảy để tập luyện, nơi này liền rất phù hợp.
Tưởng Khai Nguyên nhìn bát cơm thứ hai được ép chặt trong bát của cô, thầm nghĩ: Thật sự là rất nhiều.
Đợi đến khi Khương Lệnh Hi quay lại Lâm Tuyết Phi: "..."
Thực sự kinh khủng!
Khương Lệnh Hi còn có ý thức quản lý vóc dáng của một nữ minh tinh không vậy?
Còn có cô, tại sao cô lại chọn cái chỗ ngồi tra tấn cơ thể như này vậy trời?
Lượng cơm ăn của Khương Lệnh Hi cũng được những người khác trong bàn chú ý.
Lúc ăn bát đầu tiên cũng không ai chú ý tới, bởi vì không ai phát giác được Khương Lệnh Hi ăn nhanh như thế nào.
Nhưng khi cô cùng Tưởng Khai Nguyên đi xới thêm bát cơm thứ hai, mọi người mới nhận ra tốc độ ăn của cô.
Sa Mạn và Hứa Âm nhìn nhau, không nói thêm gì.
Hai người đã thống nhất rằng chỉ cần Khương Lệnh Hi không bộc lộ tiểu tính khí trước mặt họ thì họ sẽ coi người này như không tồn tại.
Nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Mí mắt Triệu Hằng Sinh không khỏi giật giật, hắn có chút nghi ngờ cô gái này lại muốn theo tạo hình một người ham ăn uống để khôi phục lại độ nổi tiếng đã giảm sút đến một mức độ nhất định trong lòng khán giả.
Nhưng rất nhanh chóng hắn lại nghĩ rằng quanh đây không có máy quay gì, với lại việc ghi hình chương trình đã bắt đầu đâu.
Thẳng cho đến khi bữa ăn sắp kết thúc, hắn nhìn thấy Khương Lệnh Hi lau khóe môi, sau đó lại đột nhiên dùng hai tay cầm chiếc cốc giấy dùng một lần đứng lên, vô thức cũng buông đũa xuống theo.
( Hoàn chương )
Editor: Giang Hải Vô Sương
Đông Duyệt nhìn Khương Lệnh Hi đang lặng lẽ cầm cốc uống nước, vẻ mặt nhẹ nhõm.
"Những gì em vừa nói rất đúng. Tuy rằng chị có thể giúp em xin lỗi nhưng việc trực tiếp xin lỗi mới khiến người ta cảm thấy chân thành hơn. Chờ đến lúc mọi người cùng nhau ăn tối, em lại nói xin lỗi với đạo diễn Triệu và các nhân viên khác đi, mặc kệ những người này trong lòng nghĩ thế nào, nhất định trên mặt sẽ rất hưởng thụ."
Khương Lệnh Hi: "Đã làm chị Đông lo lắng rồi."
Đại khái là sự thay đổi giữa trước và sau thật sự quá lớn, Đông Duyệt nghe xong cảm thấy trái tim như đang được ngâm trong nước ấm. Không biết thoải mái đến mức nào mà nhịn không được nói ra luôn điều trong lòng: "Nếu sau này em vẫn có thể khiến chị bớt lo lắng như hôm nay, chị sẽ tình nguyện lo lắng cho em nhiều hơn!"
"Vậy chị Đông cứ rửa mắt chờ xem."
Hãy làm những gì bạn muốn và yêu những gì bạn làm. Khi đã tiếp nhận thân phận của nguyên thân, dù tương lai có ra sao thì ít nhất hiện tại cô cũng phải làm tốt việc mà mình phải chịu trách nhiệm.
Chưa kể cô còn đang mắc nợ, cảm giác mắc nợ không mấy dễ chịu cho lắm.
"Vốn ban đầu chị định đi cùng em cho đến khi ghi hình xong chương trình, nhưng khi thấy biểu hiện hôm nay của em thì chị dự định sáng mai sẽ đi luôn. Giao thông chỗ này không thuận tiện cho lắm, sóng điện thoại di động cũng không ổn, chị làm việc cũng có chút bất tiện, thế nên chị cũng không ở lại nữa."
"Chị Đông cứ yên tâm."
Tuy chỉ có năm chữ đơn giản nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của Khương Lệnh Hi lúc nói, Đông Duyệt lại có cảm giác không thể giải thích được rằng nghệ sĩ nhà mình chắc chắn sẽ có thể giải quyết được tất thảy mọi việc.
Thật tình không biết lần cuối cùng Khương Lệnh Hi nói trấn an người khác là khi nào, chính bà là người đã kiên quyết sẽ tự mình ngự giá thân chinh bất chấp sự ngăn cản của các triều thần, rồi cuối cùng từng bước phá vỡ kế hoạch xâm lược phía Nam do Man tộc phía Bắc đã lên kế hoạch trong mấy chục năm, nhờ đó bảo vệ được sự yên ổn của Đại Dận trong hàng trăm năm.
Hai chữ “yên tâm”, chính là sự tự tin mà cô đã nắm trong lòng bàn tay!
*
Chỉ nói có mấy câu mà bầu trời bên ngoài đã tối hơn một chút.
Buổi ghi hình vẫn chưa bắt đầu nên buổi tối mọi người sẽ cùng nhau ăn tối.
Nơi họ đang ở hiện tại là một ngôi làng miền núi nhỏ có phong cảnh tươi đẹp nhưng nằm ở một vị trí khá xa xôi. Mục đích ban đầu của việc ghi hình chương trình ở đây cũng là vì không muốn ngôi làng nhỏ xinh đẹp này bị chôn vùi, đồng thời đem lại một chút lợi ích kinh tế cho ngôi làng thông qua chương trình.
Bữa tối chính là nhờ người dân trong làng làm giúp. Người dân sống trong làng qua nhiều thế hệ cũng không biết ngôi sao hay ca sĩ nổi tiếng là gì. Họ chỉ biết rằng có một nhóm người đến và mang cho họ một cơ hội kiếm tiền hiếm có ngoài việc trồng trọt, thế nên việc tiếp đãi trở nên vô cùng nhiệt tình cũng là điều hiển nhiên.
Tính tình của nguyên thân có khó ưa như thế nào thì cũng có đụng chạm gì đến lợi ích của bọn họ, tiểu tính khí ấy cũng không thể vẩy đến chỗ của người dân địa phương, thế nên Khương Lệnh Hi vừa đến hiện trường, liền bị một dì nhiệt tình kéo lại: "Cháu gái ngồi đây đi, chỗ này là tốt nhất đấy. Gà hầm nấm trước mặt cháu là do dì làm đấy, mọi người ăn đều nói rất ngon."
Lâm Tuyết Phi đi sau Khương Lệnh Hi một bước, nhìn cô được hoan nghênh như thế, trong lòng liền nhịn không được mà cười lạnh một tiếng.
Cô ta sẽ không hồ đồ như Tưởng Khai Nguyên. Người khác chỉ cần có vẻ chân thành xin lỗi một chút là thái độ lập tức trở nên dịu dàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ta càng tin rằng hành động trước đây của Khương Lệnh Hi là do người quản lý tên Đông Duyệt tận tâm chỉ bảo, dù sao thì nghệ sĩ và người quản lý có quan hệ mật thiết với nhau nếu Khương Lệnh Hi vẫn ghi hình và bị mắng khắp nơi, người quản lý cũng sẽ không nhận được cái tốt.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
Cô ta muốn xem Khương Lệnh Hi có thể giả vờ được bao lâu.
Món gà hầm nấm quả thực có mùi thơm ngon nhưng chỉ nhìn lớp dầu mỡ bên trên thì không phải thứ mà nữ nghệ sĩ có thể ăn được.
Dì kia nhiệt tình như vậy, cô ta càng muốn xem Khương Lệnh Hi sẽ chút nữa sẽ kiên nhẫn ăn hay là sẽ trực tiếp từ chối.
Mùi cơm hấp dẫn mọi người chạy tới, chẳng mấy chốc mọi người đã có mặt đầy đủ.
Tại bàn chính, Triệu Hằng Sinh cao giọng mắt nhìn năm vị khách mời đối diện, cầm đũa lên chào: "Mọi người bận rộn một ngày chắc hẳn đều đói bụng, tôi không nói nhảm nữa, khai tiệc đi!"
Lâm Tuyết Phi cố tình chọn chỗ ngồi bên cạnh Khương Lệnh Hi. Chờ Khương Lệnh Hi cầm đũa lên, cô ta vô thức nhìn theo hướng chiếc đũa của đối phương.
Khương Lệnh Hi múc nửa thìa thịt và rau từ nồi gà hầm nấm trước mặt, phủ lên cơm trước mặt, đang chuẩn bị bắt đầu ăn, cô liền cảm nhận được ánh mắt có chút mãnh liệt từ người bên cạnh. Quay đầu lại nhìn thì thấy Lâm Tuyết Phi đang nhìn bát cơm trong tay mình đến xuất thần.
Cô lại nhìn về khoảng cách giữa nồi gà hầm nấm và Lâm Tuyết Phi, tự cho là mình hiểu hỏi: "Chị cũng muốn ăn món này à? Nếu không với tới được, tôi giúp chị múc ra." ."
Lâm Tuyết Phi lập tức bị dọa đến từ trong mộng tỉnh lại, theo phản xạ lắc đầu, vẻ mặt cứng ngắc đáp: "Không, không cần, gần đây tôi đang giảm cân."
Khương Lệnh Hi biết giới giải trí coi việc giảm cân là cam kết cả đời, sau khi nghe vậy, cô cũng rút lại bàn tay đang định lấy thìa, gắp một miếng thịt gà rồi ăn một cách ngon lành.
Dì nói đúng đấy, gà hầm ngon quá xá!
Một thìa, hai thìa, mùi thơm không ngừng truyền đến người bên cạnh cô. Lâm Tuyết Phi nhìn những miếng dưa chuột trong bát cơm trước mặt, hiếm khi có cảm giác không muốn ăn.
Khương Lệnh Hi, cô ta sao dám ăn nhiều thịt như vậy, còn có thứ nước dùng sát thủ của giảm cân kia nữa, tất cả đều dùng để trộn cơm, hạt gạo nào cũng đầy dầu!
Khi cô ta đang lặng lẽ nuốt nước bọt, người bên cạnh đột nhiên đứng dậy lần nữa.
Lâm Tuyết Phi lập tức giật một cái.
Đây là muốn đi đâu?
Không lẽ là tìm một nơi nào để bí mật nôn hả?
Chắc chắn là vậy!
Kết quả, cô không những một mình bỏ đi mà còn lấy đi bát cơm trống của mình, sau đó một trước một sau đi mua cơm địa phương cùng Tưởng Khai Nguyên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Khai Nguyên tự mình lấy một bát cơm lớn. Cậu ta là một chú bé nhanh đói, lại thêm cái hương vị đồ ăn vốn rất ngon nữa, một bát cơm căn bản là không đủ.
Quay đầu lại chỉ thấy Khương Lệnh Hi đang theo sát phía sau mình, bát cơm trên tay cô cũng trống rỗng.
Cậu ta buột miệng: "Chị đến bới cơm sao? Ăn nhiều như vậy không giảm cân à?" Nói xong cậu ta giơ tay vỗ nhẹ vào miệng, "Không phải, ý tôi là..."
"Tôi hiểu mà," Khương Lệnh Hi cầm thìa múc cơm cho vào miệng mình rồi nói: "Bất quá sắp tới tôi có tham gia một chương trình tạp kỹ nên cần phải có thân thể cường tráng, cho nên phải ăn nhiều một chút.”
Nói chứ thôn nhỏ này cũng khá tốt. Cô trước đây vẫn còn rất tiếc nuối vì trong nhà không cách nào chạy nhảy để tập luyện, nơi này liền rất phù hợp.
Tưởng Khai Nguyên nhìn bát cơm thứ hai được ép chặt trong bát của cô, thầm nghĩ: Thật sự là rất nhiều.
Đợi đến khi Khương Lệnh Hi quay lại Lâm Tuyết Phi: "..."
Thực sự kinh khủng!
Khương Lệnh Hi còn có ý thức quản lý vóc dáng của một nữ minh tinh không vậy?
Còn có cô, tại sao cô lại chọn cái chỗ ngồi tra tấn cơ thể như này vậy trời?
Lượng cơm ăn của Khương Lệnh Hi cũng được những người khác trong bàn chú ý.
Lúc ăn bát đầu tiên cũng không ai chú ý tới, bởi vì không ai phát giác được Khương Lệnh Hi ăn nhanh như thế nào.
Nhưng khi cô cùng Tưởng Khai Nguyên đi xới thêm bát cơm thứ hai, mọi người mới nhận ra tốc độ ăn của cô.
Sa Mạn và Hứa Âm nhìn nhau, không nói thêm gì.
Hai người đã thống nhất rằng chỉ cần Khương Lệnh Hi không bộc lộ tiểu tính khí trước mặt họ thì họ sẽ coi người này như không tồn tại.
Nước sông không phạm nước giếng là tốt nhất.
Mí mắt Triệu Hằng Sinh không khỏi giật giật, hắn có chút nghi ngờ cô gái này lại muốn theo tạo hình một người ham ăn uống để khôi phục lại độ nổi tiếng đã giảm sút đến một mức độ nhất định trong lòng khán giả.
Nhưng rất nhanh chóng hắn lại nghĩ rằng quanh đây không có máy quay gì, với lại việc ghi hình chương trình đã bắt đầu đâu.
Thẳng cho đến khi bữa ăn sắp kết thúc, hắn nhìn thấy Khương Lệnh Hi lau khóe môi, sau đó lại đột nhiên dùng hai tay cầm chiếc cốc giấy dùng một lần đứng lên, vô thức cũng buông đũa xuống theo.
( Hoàn chương )
Editor: Giang Hải Vô Sương
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro