Nữ Giả Nam Ở Trường Học Nam Sinh
Mộng Du (2)
2024-11-20 03:51:33
Giang Sóc vốn đang nằm ở trên giường ngủ không được lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy vừa rồi cô kêu như vậy một cái cả người đều cảm thấy khô nóng một cách không bình thường.
Nếu như người khác biết anh thế mà bị một nam nhân kêu mà có phản ứng, nói ra ngoài thì mặt mũi anh để đâu!
Nghĩ vậy làm tâm tình Giang Sóc càng ngày càng bực bội, đem tức giận vứt hết trên người cô.
“Mẹ nhà cậu có phải vừa làm mộng xuân hay không! Còn nói mớ! Ông đây sắp bị cậu ôn không ngủ được!”
Giường vốn dĩ cách nhau không xa, giờ phút này hai người đối diện Giang Sóc chỉ cảm thấy cô ngồi như không có xương cốt, hơn nữa Ôn Hoài lúc ngủ cũng không nằm yên, tay áo to rộng cuốn lên chỗ cánh tay để lộ ra một đoạn cánh tay như ngó vừa nhỏ vừa trắng, trông giống như măng non vừa mới mọc lên, non mịn làm người không rời mắt được.
Nhìn một màn này Giang Sóc không biết cố gắng lại cương lên!
Ôn Hoài bị anh quát như vậy, ý thức trở lại rốt cuộc thanh tỉnh một chút, cô rũ mắt xuống ngón tay nắm chặt đệm chăn giải thích: “Tôi không có mộng xuân.”
Nhưng mà làm người tỉnh giấc, Ôn Hoài vẫn nhỏ giọng xin lỗi anh: “Rất xin lỗi.”
Giang Sóc cảm thấy bản thân như vừa đánh vào một cục bông, lửa giận bị thiêu lên trong ngực chỉ chốc lát lại tan đi.
Ôn Hoài còn tưởng anh lại định chế nhạo mình, ai biết anh lại nằm xuống thả ra âm thanh lạnh lùng: “Ngủ yên tĩnh hộ ông! Còn ồn nữa thì có tin là tôi ném cậu ra ngoài không!”
Ôn Hoài: “……”
Cậu ta thật sự rất nóng tính.
Ôn Hoài nằm trở về trong ổ yên tĩnh đắp chăn lên.
Ký túc xá lại trở nên an tĩnh lại.
Lần này Ôn Hoài không ngủ mà cô nhìn chằm chằm trần nhà với hai mắt thất thần.
Khi nãy cô mơ thấy anh hai tỉnh lại trong bệnh viện cho nên mới kích động vui vẻ như vậy.
Giang Sóc sao lại cảm thấy là cô đang mộng xuân? Âm thanh cô kỳ quái như thế à? Trong lòng Ôn Hoài nghi hoặc không ngừng.
Nhưng mà may mắn cậu ta không phát hiện cái gì.
Với cả tính tình cậu ta có chút cũng đã táo bạo đến như vậy, không biết đầu óc có bệnh thật không?
Sáng sớm hôm sau.
Giang Sóc còn không tỉnh mà nằm ở trên giường, chăn nhô lên như một cái đồi núi nhỏ, chân chật chội mà đặt, dường như sắp rơi xuống đất.
Tống Thời đi từ phòng tắm ra, hắn mặc áo thun rộng thùng thình, quần dài màu đen bọc lên đôi chân thẳng tắp cao dài, dáng người mảnh khảnh, tóc mái trên trán rũ xuống che khuất đi mặt mũi tinh xảo.
Ôn Hoài chỉ biết tính tình anh lạnh lẽo ít nói, trừ bỏ lần đó nói tên cho cô hai người cơ hồ là không nói chuyện thêm.
Cho nên sáng sớm thức dậy gặp phải, Ôn Hoài không chủ động nói chuyện, như một người trong suốt mà lướt qua anh rồi chui ngay vào trong phòng tắm.
Tống Thời ở phía sau gọi cô lại, hơi dừng một chút rồi mở miệng nói: “Tối hôm qua cậu——”
Trong lòng Ôn Hoài cả kinh, cô xoay người lại hai con mắt mở to khẩn trương nói: “Có phải tôi lại nói mớ hay không?”
Tống Thời bị hai con ngươi trong suốt này nhìn mà cảm thấy nôn nao, sau đó anh rũ mắt xuống âm thanh trở về lãnh đạm như ngày xưa: “Không phải.”
Ôn Hoài còn không kịp thở phào nhẹ nhõm thì giây tiếp theo trái tim lại nhảy lên cổ họng.
Chỉ nghe Tống Thời bình tĩnh mở miệng nói: “Tối hôm qua cậu mộng du.”
Nếu như người khác biết anh thế mà bị một nam nhân kêu mà có phản ứng, nói ra ngoài thì mặt mũi anh để đâu!
Nghĩ vậy làm tâm tình Giang Sóc càng ngày càng bực bội, đem tức giận vứt hết trên người cô.
“Mẹ nhà cậu có phải vừa làm mộng xuân hay không! Còn nói mớ! Ông đây sắp bị cậu ôn không ngủ được!”
Giường vốn dĩ cách nhau không xa, giờ phút này hai người đối diện Giang Sóc chỉ cảm thấy cô ngồi như không có xương cốt, hơn nữa Ôn Hoài lúc ngủ cũng không nằm yên, tay áo to rộng cuốn lên chỗ cánh tay để lộ ra một đoạn cánh tay như ngó vừa nhỏ vừa trắng, trông giống như măng non vừa mới mọc lên, non mịn làm người không rời mắt được.
Nhìn một màn này Giang Sóc không biết cố gắng lại cương lên!
Ôn Hoài bị anh quát như vậy, ý thức trở lại rốt cuộc thanh tỉnh một chút, cô rũ mắt xuống ngón tay nắm chặt đệm chăn giải thích: “Tôi không có mộng xuân.”
Nhưng mà làm người tỉnh giấc, Ôn Hoài vẫn nhỏ giọng xin lỗi anh: “Rất xin lỗi.”
Giang Sóc cảm thấy bản thân như vừa đánh vào một cục bông, lửa giận bị thiêu lên trong ngực chỉ chốc lát lại tan đi.
Ôn Hoài còn tưởng anh lại định chế nhạo mình, ai biết anh lại nằm xuống thả ra âm thanh lạnh lùng: “Ngủ yên tĩnh hộ ông! Còn ồn nữa thì có tin là tôi ném cậu ra ngoài không!”
Ôn Hoài: “……”
Cậu ta thật sự rất nóng tính.
Ôn Hoài nằm trở về trong ổ yên tĩnh đắp chăn lên.
Ký túc xá lại trở nên an tĩnh lại.
Lần này Ôn Hoài không ngủ mà cô nhìn chằm chằm trần nhà với hai mắt thất thần.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi nãy cô mơ thấy anh hai tỉnh lại trong bệnh viện cho nên mới kích động vui vẻ như vậy.
Giang Sóc sao lại cảm thấy là cô đang mộng xuân? Âm thanh cô kỳ quái như thế à? Trong lòng Ôn Hoài nghi hoặc không ngừng.
Nhưng mà may mắn cậu ta không phát hiện cái gì.
Với cả tính tình cậu ta có chút cũng đã táo bạo đến như vậy, không biết đầu óc có bệnh thật không?
Sáng sớm hôm sau.
Giang Sóc còn không tỉnh mà nằm ở trên giường, chăn nhô lên như một cái đồi núi nhỏ, chân chật chội mà đặt, dường như sắp rơi xuống đất.
Tống Thời đi từ phòng tắm ra, hắn mặc áo thun rộng thùng thình, quần dài màu đen bọc lên đôi chân thẳng tắp cao dài, dáng người mảnh khảnh, tóc mái trên trán rũ xuống che khuất đi mặt mũi tinh xảo.
Ôn Hoài chỉ biết tính tình anh lạnh lẽo ít nói, trừ bỏ lần đó nói tên cho cô hai người cơ hồ là không nói chuyện thêm.
Cho nên sáng sớm thức dậy gặp phải, Ôn Hoài không chủ động nói chuyện, như một người trong suốt mà lướt qua anh rồi chui ngay vào trong phòng tắm.
Tống Thời ở phía sau gọi cô lại, hơi dừng một chút rồi mở miệng nói: “Tối hôm qua cậu——”
Trong lòng Ôn Hoài cả kinh, cô xoay người lại hai con mắt mở to khẩn trương nói: “Có phải tôi lại nói mớ hay không?”
Tống Thời bị hai con ngươi trong suốt này nhìn mà cảm thấy nôn nao, sau đó anh rũ mắt xuống âm thanh trở về lãnh đạm như ngày xưa: “Không phải.”
Ôn Hoài còn không kịp thở phào nhẹ nhõm thì giây tiếp theo trái tim lại nhảy lên cổ họng.
Chỉ nghe Tống Thời bình tĩnh mở miệng nói: “Tối hôm qua cậu mộng du.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro