Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Giá trên trời
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Mặc dù trước đó Hoắc Thừa Cảnh bảo không cần làm việc, nhưng hôm nay Cửu vẫn đến nhận công việc của bản thân. Bởi cô sợ nếu không làm việc,
những người kia sẽ lại kiếm chuyện. Biết là lệnh của Hoắc Thừa Cảnh,
nhưng hắn làm gì quản những chuyện nhỏ xung quanh cô. Nếu Cửu còn không
biết tự cách làm bọn người kia không để ý kiếm chuyện, chắc chắn cô sẽ
không yên ổn.
Thế nhưng vừa đến làm, người đứng đầu lập tức bảo cô trở về. Nhìn bàn tay cả một lớp băng gạc quấn lên, thêm việc trước đó Chước Vũ dặn dò, bây giờ bọn họ không ai là dám phân chia việc.
Thiền Diễm thì trên Cửu một bộ phận, vốn việc hôm qua là của cô ta. Nhưng đùn đẩy việc qua Cửu, kết quả hôm nay việc chưa xong phải làm thêm, Cửu không phải làm trong lòng liền sinh cảm giác đố kị. Ngay khi không có ai canh gác việc liền đến nhà kho tìm, nhưng lại không thấy ai. Kết quả phải đi hỏi vài người xem Cửu đã ở đâu.
Cửu không có ai phân việc, lặng lẽ đến vườn hoa sân sau khuôn viên. Vốn định tưới nước nhưng vừa cầm bình lên thì cảm giác đau ở hai bàn tay nhắc nhở, bình nước tương đối nặng. Cô lại cầm kéo cắt tỉa những cái lá hư trên cây.
Chủ vườn là một người đàn ông độ tuổi hơn 40, trông thấy cô thì cũng vui vẻ chỉ việc.
Chưa yên ổn được bao lâu, tiếng nói tức giận cùng động thái nổi đóa bước vào. Ngay khi thấy Cửu liền không lưu tình bước tới lần nữa tát.
“Ai cho mày trốn việc hả?”
Thiền Diễm đem hết sự tức giận, không lưu tình một đường tát thẳng vào má của Cửu.
Cửu nhất thời ngạc nhiên, bàn tay đưa lên phần má bị đau đến đỏ ửng. Cô xoay ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng Thiền Diễm. Trông thấy như thế, Thiền Diễm được nước lấn tới. Nhìn vào cánh tay đang quấn băng gạc không khỏi khinh bỉ, một tay siết lấy bàn tay khiến Cửu không khỏi nhăn mặt đau đớn. Cửu muốn dằn ra nhưng lại đụng vết thương nhói lên, cuối cùng để mặc cô ả nắm chặt lấy cánh tay mình.
“Xem ra vết thương hôm qua vẫn còn nhẹ nhỉ? Chỉ tới mức mày phải quấn băng chứ không phế.”
Cửu không khó cảm nhận vết thương rách ra, máu dần thấm qua lớp băng gạc mỏng.
Vốn còn định bước lên tát thêm một cái nữa. Chủ làm vườn trông thấy không thỏa đáng liền lên tiếng.
“Cô Diễm, nơi đây là khu vực của tôi. Không phải nơi cô có thể làm loạn.”
Thiền Diễm điệu bộ hống hách vô cùng. Không khỏi nhếch mép khinh bỉ khi thấy Cửu có người che chắn, cô ả liền lên tiếng đe dọa.
“Khu vực của ông thì làm sao? Cô ta hôm nay căn bản trốn việc không làm bước đến đây. Nếu để ông chủ biết được số của ông không yên đâu.”
Quả nhiên người làm vườn có chút e ngại.
Vừa nói, vừa hùng hồn chỉ vào Cửu bên cạnh. Hiển nhiên không ai biết hôm nay Cửu không phải làm là vì có lệnh. Hoắc Thừa Cảnh cũng chỉ đưa lệnh tới Chước Vũ nói với người giao việc, không để cho ai biết thêm.
Cửu hít thở sâu, đẩy người làm vườn sang một bên.
“Tôi sẽ tiếp tục công việc, xin cô đừng gây khó dễ.”
Thấy Cửu cúi đầu, Thiền Diễm quả nhiên được nước làm tới. không khỏi lên tiếng chế giễu Cửu lẫn người làm vườn vì trái ý cô ta.
“Thứ người hầu kẻ làm thân phận thấp kém, vĩnh viễn chôn chân nơi đây không ngóc đầu được. tốt nhất nên biết điều như thế.”
Thiền Diễm cô ta cũng là kẻ hầu, vậy mà vào miệng lời lẽ độc địa như thế. Hiển nhiên gia thế bên ngoài không thấp kém bao nhiêu, bước vào nơi đây chủ yếu là muốn thu hút sự chú ý của Hoắc Thừa Cảnh.
Thế nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Giỏi thật đấy.”
Giọng nói lạnh lùng từ đằng sau vang lên, Thiền Diễm lẫn Cửu vừa nghe liền nhận ra đó là ai. Đến khi xoay đầu nhìn, Hoắc Thừa Cảnh bộ dạng trầm lặng bước vào. Gương mặt trông yên tĩnh, nhưng sau đó lại như ẩn chứa bão giông khiến người khác e ngại.
Hoắc Thừa Cảnh hướng tầm mắt nhìn xuống Thiền Diễm đang siết chặt bàn tay Cửu đến chảy cả máu. Biểu cảm bắt đầu có biến chuyển càng lúc càng khó coi. Nữ nhân này nhút nhát đến mức để kẻ khác bắt nạt vậy sao.
“Buông ra.”
Hoắc Thừa Cảnh nói ra hai chữ, tầm mắt nhíu lại nhìn xuống bàn tay nhỏ đang bị siết chặt bởi Thiền Diễm. Trông thấy thái độ vậy Thiền Diễm cũng vội bỏ ra. Nhìn thấy người bản thân muốn gặp, cô ả nhất thời vui mừng.
Hoắc Thừa Cảnh không quan tâm, vòng đến hướng Cửu nắm lấy cổ tay mà không đụng vào vết thương lôi đi. Cửu bị hành động này làm cho giật nảy mình.
“Xử lý cô ta đi. Không cần giữ làm gì.” Trước khi đi, Hoắc Thừa Cảnh lại dặn dò với Chước Vũ.
Thiền Diễm trông không thỏa đáng, run rẩy sợ hãi nhưng vẫn mang cái danh gia đình của mình ra.
“Ngài Hoắc không thể làm như vậy được, huống hồ chi tôi là con gái Thiền Trực Quân.”
Chước Vũ cũng cẩn trọng khai báo với Hoắc Thừa Cảnh.
“Cô ta đúng thật là con gái của Thiền Trực Quân, người đã từng kí kết hợp đồng làm việc cùng với ngài.”
Con gái của Thiền Trực Quân, cũng là một nhà giàu trong giới thượng lưu mới nổi. Chỉ có điều Hoắc Thừa Cảnh không ngờ lại có một kẻ ăn sung mặc sướng như vậy xuất hiện trong biệt thự chỉ để làm người hầu. Hiển nhiên trước đó không biết, và cũng không để tâm.
Hoắc Thừa Cảnh nhếch mép, điệu bộ không coi ai ra gì. Hắn hành xử và làm việc như nào, còn phải nghe lời đe dọa sao?
“Đối đầu thì cứ việc, còn chuyện cô ta làm loạn. Cứ theo phép tắc mà xử lý.”
Thiền Diễm càng lúc càng run, nhất thời không nghĩ Hoắc Thừa Cảnh lại không nhân nhượng như vậy.
“Ngài Hoắc, gia thế của tôi cũng được cho là to lớn. So với một nữ hầu được mua không tên như thế này. Ngài chọn tôi chắc chắn sẽ có lợi hơn.”
Hoắc Thừa Cảnh không mấy để ý, ngước nhìn gương mặt nhỏ đang nhăn nhó vì vết thương. Ánh mắt đảo qua bàn tay lúc này lớp băng gạc máu cũng đã thấm ướt đẫm.
“Người hầu tôi mua, giá thì trên trời, cô nghĩ một lời đe dọa như vậy thì làm được gì tôi.”
Hoắc Thừa Cảnh không muốn đôi co, bàn tay đặt lên đầu Cửu xoa nhẹ tưởng chừng như đang nghĩ về việc cô là món đồ của hắn. Hắn rất hài lòng về điều đó.
Xoay người kéo theo cô chóng rời đi. Thiền Diễm nhìn một màn như này nhất thời trở nên hoảng loạn. Chước Vũ chỉ ngao ngán lắc đầu thay cho Thiền Diễm, một mình cô ta gánh thì một mình cô ta chịu, nhưng mà ban nãy còn lôi gia thế của bản thân ra. E là ông chủ không để yên đến gia tộc đó rồi.
Thế nhưng vừa đến làm, người đứng đầu lập tức bảo cô trở về. Nhìn bàn tay cả một lớp băng gạc quấn lên, thêm việc trước đó Chước Vũ dặn dò, bây giờ bọn họ không ai là dám phân chia việc.
Thiền Diễm thì trên Cửu một bộ phận, vốn việc hôm qua là của cô ta. Nhưng đùn đẩy việc qua Cửu, kết quả hôm nay việc chưa xong phải làm thêm, Cửu không phải làm trong lòng liền sinh cảm giác đố kị. Ngay khi không có ai canh gác việc liền đến nhà kho tìm, nhưng lại không thấy ai. Kết quả phải đi hỏi vài người xem Cửu đã ở đâu.
Cửu không có ai phân việc, lặng lẽ đến vườn hoa sân sau khuôn viên. Vốn định tưới nước nhưng vừa cầm bình lên thì cảm giác đau ở hai bàn tay nhắc nhở, bình nước tương đối nặng. Cô lại cầm kéo cắt tỉa những cái lá hư trên cây.
Chủ vườn là một người đàn ông độ tuổi hơn 40, trông thấy cô thì cũng vui vẻ chỉ việc.
Chưa yên ổn được bao lâu, tiếng nói tức giận cùng động thái nổi đóa bước vào. Ngay khi thấy Cửu liền không lưu tình bước tới lần nữa tát.
“Ai cho mày trốn việc hả?”
Thiền Diễm đem hết sự tức giận, không lưu tình một đường tát thẳng vào má của Cửu.
Cửu nhất thời ngạc nhiên, bàn tay đưa lên phần má bị đau đến đỏ ửng. Cô xoay ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng Thiền Diễm. Trông thấy như thế, Thiền Diễm được nước lấn tới. Nhìn vào cánh tay đang quấn băng gạc không khỏi khinh bỉ, một tay siết lấy bàn tay khiến Cửu không khỏi nhăn mặt đau đớn. Cửu muốn dằn ra nhưng lại đụng vết thương nhói lên, cuối cùng để mặc cô ả nắm chặt lấy cánh tay mình.
“Xem ra vết thương hôm qua vẫn còn nhẹ nhỉ? Chỉ tới mức mày phải quấn băng chứ không phế.”
Cửu không khó cảm nhận vết thương rách ra, máu dần thấm qua lớp băng gạc mỏng.
Vốn còn định bước lên tát thêm một cái nữa. Chủ làm vườn trông thấy không thỏa đáng liền lên tiếng.
“Cô Diễm, nơi đây là khu vực của tôi. Không phải nơi cô có thể làm loạn.”
Thiền Diễm điệu bộ hống hách vô cùng. Không khỏi nhếch mép khinh bỉ khi thấy Cửu có người che chắn, cô ả liền lên tiếng đe dọa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khu vực của ông thì làm sao? Cô ta hôm nay căn bản trốn việc không làm bước đến đây. Nếu để ông chủ biết được số của ông không yên đâu.”
Quả nhiên người làm vườn có chút e ngại.
Vừa nói, vừa hùng hồn chỉ vào Cửu bên cạnh. Hiển nhiên không ai biết hôm nay Cửu không phải làm là vì có lệnh. Hoắc Thừa Cảnh cũng chỉ đưa lệnh tới Chước Vũ nói với người giao việc, không để cho ai biết thêm.
Cửu hít thở sâu, đẩy người làm vườn sang một bên.
“Tôi sẽ tiếp tục công việc, xin cô đừng gây khó dễ.”
Thấy Cửu cúi đầu, Thiền Diễm quả nhiên được nước làm tới. không khỏi lên tiếng chế giễu Cửu lẫn người làm vườn vì trái ý cô ta.
“Thứ người hầu kẻ làm thân phận thấp kém, vĩnh viễn chôn chân nơi đây không ngóc đầu được. tốt nhất nên biết điều như thế.”
Thiền Diễm cô ta cũng là kẻ hầu, vậy mà vào miệng lời lẽ độc địa như thế. Hiển nhiên gia thế bên ngoài không thấp kém bao nhiêu, bước vào nơi đây chủ yếu là muốn thu hút sự chú ý của Hoắc Thừa Cảnh.
Thế nhưng ngay lúc này, một giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Giỏi thật đấy.”
Giọng nói lạnh lùng từ đằng sau vang lên, Thiền Diễm lẫn Cửu vừa nghe liền nhận ra đó là ai. Đến khi xoay đầu nhìn, Hoắc Thừa Cảnh bộ dạng trầm lặng bước vào. Gương mặt trông yên tĩnh, nhưng sau đó lại như ẩn chứa bão giông khiến người khác e ngại.
Hoắc Thừa Cảnh hướng tầm mắt nhìn xuống Thiền Diễm đang siết chặt bàn tay Cửu đến chảy cả máu. Biểu cảm bắt đầu có biến chuyển càng lúc càng khó coi. Nữ nhân này nhút nhát đến mức để kẻ khác bắt nạt vậy sao.
“Buông ra.”
Hoắc Thừa Cảnh nói ra hai chữ, tầm mắt nhíu lại nhìn xuống bàn tay nhỏ đang bị siết chặt bởi Thiền Diễm. Trông thấy thái độ vậy Thiền Diễm cũng vội bỏ ra. Nhìn thấy người bản thân muốn gặp, cô ả nhất thời vui mừng.
Hoắc Thừa Cảnh không quan tâm, vòng đến hướng Cửu nắm lấy cổ tay mà không đụng vào vết thương lôi đi. Cửu bị hành động này làm cho giật nảy mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xử lý cô ta đi. Không cần giữ làm gì.” Trước khi đi, Hoắc Thừa Cảnh lại dặn dò với Chước Vũ.
Thiền Diễm trông không thỏa đáng, run rẩy sợ hãi nhưng vẫn mang cái danh gia đình của mình ra.
“Ngài Hoắc không thể làm như vậy được, huống hồ chi tôi là con gái Thiền Trực Quân.”
Chước Vũ cũng cẩn trọng khai báo với Hoắc Thừa Cảnh.
“Cô ta đúng thật là con gái của Thiền Trực Quân, người đã từng kí kết hợp đồng làm việc cùng với ngài.”
Con gái của Thiền Trực Quân, cũng là một nhà giàu trong giới thượng lưu mới nổi. Chỉ có điều Hoắc Thừa Cảnh không ngờ lại có một kẻ ăn sung mặc sướng như vậy xuất hiện trong biệt thự chỉ để làm người hầu. Hiển nhiên trước đó không biết, và cũng không để tâm.
Hoắc Thừa Cảnh nhếch mép, điệu bộ không coi ai ra gì. Hắn hành xử và làm việc như nào, còn phải nghe lời đe dọa sao?
“Đối đầu thì cứ việc, còn chuyện cô ta làm loạn. Cứ theo phép tắc mà xử lý.”
Thiền Diễm càng lúc càng run, nhất thời không nghĩ Hoắc Thừa Cảnh lại không nhân nhượng như vậy.
“Ngài Hoắc, gia thế của tôi cũng được cho là to lớn. So với một nữ hầu được mua không tên như thế này. Ngài chọn tôi chắc chắn sẽ có lợi hơn.”
Hoắc Thừa Cảnh không mấy để ý, ngước nhìn gương mặt nhỏ đang nhăn nhó vì vết thương. Ánh mắt đảo qua bàn tay lúc này lớp băng gạc máu cũng đã thấm ướt đẫm.
“Người hầu tôi mua, giá thì trên trời, cô nghĩ một lời đe dọa như vậy thì làm được gì tôi.”
Hoắc Thừa Cảnh không muốn đôi co, bàn tay đặt lên đầu Cửu xoa nhẹ tưởng chừng như đang nghĩ về việc cô là món đồ của hắn. Hắn rất hài lòng về điều đó.
Xoay người kéo theo cô chóng rời đi. Thiền Diễm nhìn một màn như này nhất thời trở nên hoảng loạn. Chước Vũ chỉ ngao ngán lắc đầu thay cho Thiền Diễm, một mình cô ta gánh thì một mình cô ta chịu, nhưng mà ban nãy còn lôi gia thế của bản thân ra. E là ông chủ không để yên đến gia tộc đó rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro