Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Mất ngủ
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Hoắc Thừa Cảnh phát hiện ra việc để cô hầu nhỏ lấy lòng, nên vì thế gần đây hay làm ra các hành động kì lạ. Luôn hay giả vờ bực mình, những lần như vậy, Hữu Quyên đều sợ hãi vội vàng làm hắn vui lòng lại.
Nói là làm hắn vui lòng, nhưng mà lần nào cũng chỉ đơn giản là hôn, khi thì ở má, khi thì lại ở môi. Sau việc này, Hoắc Thừa Cảnh cũng không ngờ bản thân vậy mà lại thích thú việc này đến thế. Còn đối với việc chỗ ngủ, sau hôm đó cô luôn ở lại phòng hắn.
Tuy nói là phải phục vụ, nhưng mà Hữu Quyên nhận ra việc lấy lòng người đàn ông đó có thể khiến hắn không bắt cô làm việc. Chẳng hạn như nửa đêm khi Hoắc Thừa Cảnh trở về, tâm trạng tương đối bực bội. Việc đầu tiên làm là kiếm đến cô. Thế nhưng Hữu Quyên khi ấy chỉ hơi vờ than đau, sau đó lại dụi dụi vào lồng ngực của hắn, bảo rằng cơ thể làm việc mệt mỏi xin không phải hầu hạ. Hoắc Thừa Cảnh quả thật không làm gì cô.
Tránh được một lần, cũng không phải lần hai. Tần suất lấy lòng càng lúc càng gia tăng, Hoắc Thừa Cảnh hắn vậy mà sớm sinh nghiện với mấy chiêu trò đó của cô. Biết là cô giả vờ, nhưng cũng không tránh được việc hắn vậy mà lại bị dụ. Có thể là vì gương mặt nhỏ khi lấy lòng hắn rất đáng yêu, khiến hắn không thể kìm được.
Đến gần ngày diễn ra dự hội ở khu vực Paris, Hoắc Thừa Cảnh bắt đầu suy nghĩ thời gian sắp xếp công việc khi ở lại đó. Thời gian ở lại theo suy đoán kéo dài hơn nửa tháng, tương đối là lâu. Trong đầu đầy dự tính, chí ít rời đi một thời gian dài không chạm mặt cô hầu nhỏ để cô yên ổn. Dù gì thân phận nhỏ bé đến nơi đất khách quê người cũng không tốt cho cô là mấy. Vì thế khi đến ngày, Hoắc Thừa Cảnh liền chuẩn bị đồ mà rời đi.
Hữu Quyên sau khi biết Hoắc Thừa Cảnh rời đi, trong lòng không khỏi vui mừng. Hơn nữa thời gian đi tương đối dài, thoát khỏi hắn như thoát được một kiếp nạn vậy.
Nói là không cần mang Hữu Quyên theo, thế nhưng sau một ngày ở lại. Không có cô, Hoắc Thừa Cảnh hắn vậy mà lại không ngủ được. Đêm đến lại trằn trọc không thôi. Khu phòng nơi đây là khu vực thượng hạng cao cấp, thiết bị đều là loại mới. Ngay cả giường của hắn cũng là vật dụng mới thay. Vậy mà đặt lưng xuống loại vải tạo ra mềm mại, chỉ cảm giác như nằm giữa những thứ giường gồ ghề. Thế là nằm trăn trở xoay người qua lại. Thức trắng một đêm.
Hoắc Thừa Cảnh hắn điên tiết, bắt đầu gọi cho Chước Vũ. Chước Vũ liền kiếm quản lý khách sạn nói về việc thiết kế loại giường không ra gì, khiến ông chủ của cậu ngủ không yên giấc. Quản lý học vấn vốn cao, nhưng gặp lời phản hồi từ nhân vật có tiếng nói như Hoắc Thừa Cảnh cũng chỉ biết cúi đầu. Lập tức sửa sai cho nhân viên đi lựa loại ga giường tốt và mắc nhất.
Thế là đến đêm thứ hai, chiếc giường lần nữa thay mới. Nhưng mà Hoắc Thừa Cảnh căn bản lại không ngủ được. Nằm xoay qua xoay lại. Hắn thật sự vậy mà không có cô hầu kia thì lại không yên giấc. Đến sáng mang một tâm trạng hằn học rời đi, thoáng nhìn còn thấy quầng thâm mắt hiện rõ. Đám lễ tân lẫn phục vụ nhìn sơ qua, không khỏi run mình. Nếu hôm nay người có tiếng nói như Hoắc Thừa Cảnh mà báo cáo lại, không khéo quản lý của họ bị đuổi việc mất.
Chước Vũ nhìn tâm trạng ông chủ, đoán được sơ sơ phần nào đó. Cái này vốn đâu phải do chất liệu ga giường, là do ông chủ của cậu nhớ nhung đến vật nhỏ kia mà.
Đến tận ngày thứ ba, Hoắc Thừa Cảnh không thể chịu nổi nữa. Lập tức ra lệnh cho Chước Vũ mang Hữu Quyên đến đây càng nhanh càng tốt.
Hữu Quyên vốn còn yên lành, nhưng lại đùng đùng bị một dàn vệ sĩ dắt theo tay cô kéo ra xe. Còn tưởng đâu làm sai bị trừng phạt muốn xin tha. Nhưng rồi đám vệ sĩ chỉ nói vỏn vẹn một câu.
“Ông chủ ra lệnh chúng tôi mang theo cô đi với ngài, mong cô biết điều.”
Hữu Quyên lập tức điếng người. Hoắc Thừa Cảnh ra lệnh cho cô đi theo hắn, vậy là khoảng thời khắc yên ổn của cô kết thúc rồi sao. Thế là ngồi yên trên xe, cảm giác tinh thần suy sụp thấy rõ.
Nói là vậy, nhưng đến khi bản thân bước lên máy bay. Lần đầu tiên trông thấy vật thể lạ to lớn, bản thân kiến thức nhỏ chưa từng thấy khiến cô không khỏi trầm trồ về vật trước mặt. Ánh mắt không ngừng dao động nhìn thật kĩ. Đến khi bước vào trong khoang máy bay, cô được đặc cách ngồi ở khu vực hạng sang.
Trái với một vài người ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, bọn họ đều liếc nhìn Hữu Quyên ăn mặc thô tục bước vào. Cả về quần áo lẫn tóc tai, đều quê mùa vô cùng. Nhưng đến khi thấy cô ngồi xuống khu vực đắt tiền nhất, bên cạnh còn vài vệ sĩ đi theo. Mọi phán đoán liền nuốt vào trong miệng.
Đúng thật là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán được mà.
Đến tận khi máy bay cất cánh, bắt đầu lên cao. Hữu Quyên liền ngước nhìn qua cánh cửa kính. Trông thấy những thứ bản thân trước đây chưa từng thấy, bắt đầu dấy lên nhiều suy nghĩ trong lòng.
Tầng tầng lớp lớp mây mù, khung cảnh đẹp như tranh về thành phố hiện ra trước mặt.
Cô cũng khao khát tự do như vậy…
Nói là làm hắn vui lòng, nhưng mà lần nào cũng chỉ đơn giản là hôn, khi thì ở má, khi thì lại ở môi. Sau việc này, Hoắc Thừa Cảnh cũng không ngờ bản thân vậy mà lại thích thú việc này đến thế. Còn đối với việc chỗ ngủ, sau hôm đó cô luôn ở lại phòng hắn.
Tuy nói là phải phục vụ, nhưng mà Hữu Quyên nhận ra việc lấy lòng người đàn ông đó có thể khiến hắn không bắt cô làm việc. Chẳng hạn như nửa đêm khi Hoắc Thừa Cảnh trở về, tâm trạng tương đối bực bội. Việc đầu tiên làm là kiếm đến cô. Thế nhưng Hữu Quyên khi ấy chỉ hơi vờ than đau, sau đó lại dụi dụi vào lồng ngực của hắn, bảo rằng cơ thể làm việc mệt mỏi xin không phải hầu hạ. Hoắc Thừa Cảnh quả thật không làm gì cô.
Tránh được một lần, cũng không phải lần hai. Tần suất lấy lòng càng lúc càng gia tăng, Hoắc Thừa Cảnh hắn vậy mà sớm sinh nghiện với mấy chiêu trò đó của cô. Biết là cô giả vờ, nhưng cũng không tránh được việc hắn vậy mà lại bị dụ. Có thể là vì gương mặt nhỏ khi lấy lòng hắn rất đáng yêu, khiến hắn không thể kìm được.
Đến gần ngày diễn ra dự hội ở khu vực Paris, Hoắc Thừa Cảnh bắt đầu suy nghĩ thời gian sắp xếp công việc khi ở lại đó. Thời gian ở lại theo suy đoán kéo dài hơn nửa tháng, tương đối là lâu. Trong đầu đầy dự tính, chí ít rời đi một thời gian dài không chạm mặt cô hầu nhỏ để cô yên ổn. Dù gì thân phận nhỏ bé đến nơi đất khách quê người cũng không tốt cho cô là mấy. Vì thế khi đến ngày, Hoắc Thừa Cảnh liền chuẩn bị đồ mà rời đi.
Hữu Quyên sau khi biết Hoắc Thừa Cảnh rời đi, trong lòng không khỏi vui mừng. Hơn nữa thời gian đi tương đối dài, thoát khỏi hắn như thoát được một kiếp nạn vậy.
Nói là không cần mang Hữu Quyên theo, thế nhưng sau một ngày ở lại. Không có cô, Hoắc Thừa Cảnh hắn vậy mà lại không ngủ được. Đêm đến lại trằn trọc không thôi. Khu phòng nơi đây là khu vực thượng hạng cao cấp, thiết bị đều là loại mới. Ngay cả giường của hắn cũng là vật dụng mới thay. Vậy mà đặt lưng xuống loại vải tạo ra mềm mại, chỉ cảm giác như nằm giữa những thứ giường gồ ghề. Thế là nằm trăn trở xoay người qua lại. Thức trắng một đêm.
Hoắc Thừa Cảnh hắn điên tiết, bắt đầu gọi cho Chước Vũ. Chước Vũ liền kiếm quản lý khách sạn nói về việc thiết kế loại giường không ra gì, khiến ông chủ của cậu ngủ không yên giấc. Quản lý học vấn vốn cao, nhưng gặp lời phản hồi từ nhân vật có tiếng nói như Hoắc Thừa Cảnh cũng chỉ biết cúi đầu. Lập tức sửa sai cho nhân viên đi lựa loại ga giường tốt và mắc nhất.
Thế là đến đêm thứ hai, chiếc giường lần nữa thay mới. Nhưng mà Hoắc Thừa Cảnh căn bản lại không ngủ được. Nằm xoay qua xoay lại. Hắn thật sự vậy mà không có cô hầu kia thì lại không yên giấc. Đến sáng mang một tâm trạng hằn học rời đi, thoáng nhìn còn thấy quầng thâm mắt hiện rõ. Đám lễ tân lẫn phục vụ nhìn sơ qua, không khỏi run mình. Nếu hôm nay người có tiếng nói như Hoắc Thừa Cảnh mà báo cáo lại, không khéo quản lý của họ bị đuổi việc mất.
Chước Vũ nhìn tâm trạng ông chủ, đoán được sơ sơ phần nào đó. Cái này vốn đâu phải do chất liệu ga giường, là do ông chủ của cậu nhớ nhung đến vật nhỏ kia mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến tận ngày thứ ba, Hoắc Thừa Cảnh không thể chịu nổi nữa. Lập tức ra lệnh cho Chước Vũ mang Hữu Quyên đến đây càng nhanh càng tốt.
Hữu Quyên vốn còn yên lành, nhưng lại đùng đùng bị một dàn vệ sĩ dắt theo tay cô kéo ra xe. Còn tưởng đâu làm sai bị trừng phạt muốn xin tha. Nhưng rồi đám vệ sĩ chỉ nói vỏn vẹn một câu.
“Ông chủ ra lệnh chúng tôi mang theo cô đi với ngài, mong cô biết điều.”
Hữu Quyên lập tức điếng người. Hoắc Thừa Cảnh ra lệnh cho cô đi theo hắn, vậy là khoảng thời khắc yên ổn của cô kết thúc rồi sao. Thế là ngồi yên trên xe, cảm giác tinh thần suy sụp thấy rõ.
Nói là vậy, nhưng đến khi bản thân bước lên máy bay. Lần đầu tiên trông thấy vật thể lạ to lớn, bản thân kiến thức nhỏ chưa từng thấy khiến cô không khỏi trầm trồ về vật trước mặt. Ánh mắt không ngừng dao động nhìn thật kĩ. Đến khi bước vào trong khoang máy bay, cô được đặc cách ngồi ở khu vực hạng sang.
Trái với một vài người ăn mặc vô cùng đẹp đẽ, bọn họ đều liếc nhìn Hữu Quyên ăn mặc thô tục bước vào. Cả về quần áo lẫn tóc tai, đều quê mùa vô cùng. Nhưng đến khi thấy cô ngồi xuống khu vực đắt tiền nhất, bên cạnh còn vài vệ sĩ đi theo. Mọi phán đoán liền nuốt vào trong miệng.
Đúng thật là không thể nhìn vẻ bề ngoài mà đoán được mà.
Đến tận khi máy bay cất cánh, bắt đầu lên cao. Hữu Quyên liền ngước nhìn qua cánh cửa kính. Trông thấy những thứ bản thân trước đây chưa từng thấy, bắt đầu dấy lên nhiều suy nghĩ trong lòng.
Tầng tầng lớp lớp mây mù, khung cảnh đẹp như tranh về thành phố hiện ra trước mặt.
Cô cũng khao khát tự do như vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro