Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Nhìn lén
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Căn phòng sang trọng tại khu biệt thự, nội thất bên trong tất cả đều là những món đồ quý giá.
Khung cửa sổ chưa được đóng kín, không khó để cảm nhận cái lạnh len lỏi mà tràn vào khắp cả căn phòng. Hoắc Thừa Cảnh mặc chiếc áo sơ mi, mở hờ hai cúc trên để lộ khuôn ngực rắn chắc. Ngồi dựa vào chiếc ghế sofa dài của mình mà ngả lưng. Đôi chân mày sắc bén, mắt phượng hơi nheo lại, sóng mũi cao thẳng. Những điều đó kết hợp khiến cho gương mặt hệt như điêu khắc.
Không lâu sau, cửa phòng khẽ mở. Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy đỏ tiến vào, bước đi e thẹn, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười, nói bằng giọng nhỏ nhẹ lấy lòng hắn.
“Em là người mà trợ lý Chước phân đến.”
Vừa nói, cô gái vừa hướng đến phía ghế sofa nơi Hoắc Thừa Cảnh đang ngồi. Không ngần ngại mà ngồi trên đùi hắn. Điều này khiến hắn có chút khó chịu mà ngước nhìn. Nhưng mà điều khiến hắn khó chịu hơn là, hương nước hoa trên người nữ nhân này thật khó ngửi.
Chước Vũ rất hiểu rõ ông chủ của mình. Mặc dù là qua đêm với nữ nhân, nhưng đều lựa chọn rất kĩ. Bởi ông chủ rất ghét việc bản thân phải chung đụng với một nữ nhân chẳng có kinh nghiệm gì. Càng không phải những kẻ vô dụng.
Hoắc Thừa Cảnh khó chịu, liền đứng phắt dậy khiến người con gái không kịp đề phòng mà té xuống. Chưa kịp than đau, người đàn ông liền buông một ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống, giọng nói mang theo sự tức giận.
“Cởi ra.”
Người con gái chưa kịp định thần đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng từ hướng hắn. Hoắc Thừa Cảnh trước giờ không thương hoa tiếc ngọc, đối với hắn đám nữ nhân đều như một. Chung quy đều là muốn lấy lòng hắn, những cảnh này đã nhìn quá quen thuộc. Lâu dần sinh ra cảm giác ghét bỏ lẫn ghê tởm.
Cô gái không dám lề mề, liền nhanh chóng kéo khóa chiếc váy. Cho đến khi trên người không còn gì, cô ả mới bẽn lẽn ngước ánh mắt về phía hắn.
Hoắc Thừa Cảnh gương mặt dần trở nên khó coi hơn, mày phượng nhíu lại. Hắn ngó nhìn thân thể trắng như tuyết lại mềm mại đang nằm trên giường của mình bằng ánh mắt càng chán ghét trông không khác đống thịt nát. Đâu đó trên cơ thể cô ả lại xuất hiện vài đốm đỏ, đặc biệt ở nơi vòm cổ lẫn vùng ngực càng có nhiều. Miệng gằn từng chữ, thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Cút xuống ngay!”
Người con gái không cam tâm, nhưng nhìn vẻ đáng sợ trên gương mặt Hoắc Thừa Cảnh cũng đành ngậm ngùi mà mặc vội lại chiếc váy, sợ hãi khóc lóc chạy ra ngoài.
Cũng chính là lúc mà gặp Cửu đang trên hành lang đi đến.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày khó chịu ra mặt. Bàn tay châm điếu thuốc để mùi khói át đi hương nước hoa rẻ tiền kia.
Người này do trợ lý hắn đưa tới. Đó giờ Chước Vũ không tùy tiện mà làm việc, càng không kiếm lấy một người con gái khiến hắn không hài lòng như thế. Nghĩ đến đây, bên ngoài lại vang tiếng gõ. Hắn bảo hai câu “vào đi”, liền xoay người về hướng cửa.
Dương Tầm Mai mặc chiếc váy trắng có chút hở bước vào. Bàn chân trắng muốt thon thả lại gần chỗ hắn, ánh đèn căn phòng sáng rọi lên người cô, lộ ra tấm lưng trắng mịn lại thêm gương mặt tuyệt diễm. Khiến đám đàn ông nhìn vào lại muốn yêu thương.
Nhưng Hoắc Thừa Cảnh thì khác, hắn cau mày nhìn Dương Tầm Mai dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước đến. Người kia chưa đi bao lâu, lại thêm người nữa đến muốn lấy lòng hắn. Trong đầu hiện lên suy nghĩ, đám nữ nhân căn bản đều là như một.
Giọng nói Dương Tầm Mai như suối, đôi chân nhón cao cho bằng hắn, hai cánh tay trắng mịn vòng qua cổ hắn mà nhỏ giọng.
“Để em phục vụ ngài nhé.”
Vừa nói, bàn chân thon thả luồn vào giữa chân người đàn ông, dáng vẻ câu dẫn người vô cùng. Hoắc Thừa Cảnh hơi cúi đầu xuống hướng về phía cô, bàn tay vẫn cầm điếu thuốc đang cháy rực.
Người kia vừa đi, người này chỉ chờ liền xông vào. Sao có thể mà trùng hợp như thế? Nghĩ đến đây liền biết được ý đồ, khóe môi hắn hơi nhếch lên. Bàn tay đan vào mái tóc đen mượt của người con gái trước mặt, cất giọng trầm khàn nhưng lại lạnh lẽo thấu xương.
“Có biết trước giờ điều tôi ghét nhất là gì không?”
Dương Tầm Mai có chút chột dạ, nhưng rất nhanh giữ lại bình tĩnh. Bày ra bộ dạng nũng nịu vào người hắn, nhỏ giọng nói.
“Chẵng lẽ do người ban nãy có điều gì đó khiến ngài không hài lòng sao?”
Người đàn ông một tay vân vê từng lọn tóc của Dương Tầm Mai, một tay liền dúi tàn thuốc xuống đồ gạt tàn đặt trên chiếc bàn, giọng nói càng lúc càng trở nên đáng sợ.
“Tôi ghét nhất có ai đó dám tính kế tôi.”
Người con gái trước mặt có hơi run sợ nhưng vẫn tiếp tục diễn. Đúng thật là người mà Chước Vũ sắp xếp, cô ta đã sử dụng một chút thủ đoạn lên. Nhưng hành xử rất nhanh gọn. Chắc chắn không thể tìm ra chứng cứ. Cho dù có phát hiện đi chăng nữa, với thân phận người được ông Hoắc Kình Thiên của hắn đưa vào, Hoắc Thừa Cảnh cũng phải nể mặt chứ.
Hoắc Thừa Cảnh hơi cau mày nhìn xuống, lại nghe động tĩnh nhỏ từ hướng cửa. Hắn hướng mắt sang, lại bắt gặp bên ngoài có cặp mắt đang nhìn vào trong.
Cửu đứng phía ngoài, vì tò mò nên ban nãy đi theo. Lại bắt gặp cảnh nam nữ này, còn bị người đàn ông bắt quả tang. Nhất thời sợ hãi mà xoay người rời đi ngay tức khắc. Mặc kệ thùng nước còn ngổn ngang bày trên sàn, cô chạy thẳng một mạch về căn nhà kho của mình mà không dám ngoảnh đầu dù chỉ một chút.
Khung cửa sổ chưa được đóng kín, không khó để cảm nhận cái lạnh len lỏi mà tràn vào khắp cả căn phòng. Hoắc Thừa Cảnh mặc chiếc áo sơ mi, mở hờ hai cúc trên để lộ khuôn ngực rắn chắc. Ngồi dựa vào chiếc ghế sofa dài của mình mà ngả lưng. Đôi chân mày sắc bén, mắt phượng hơi nheo lại, sóng mũi cao thẳng. Những điều đó kết hợp khiến cho gương mặt hệt như điêu khắc.
Không lâu sau, cửa phòng khẽ mở. Một cô gái xinh đẹp trong chiếc váy đỏ tiến vào, bước đi e thẹn, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười, nói bằng giọng nhỏ nhẹ lấy lòng hắn.
“Em là người mà trợ lý Chước phân đến.”
Vừa nói, cô gái vừa hướng đến phía ghế sofa nơi Hoắc Thừa Cảnh đang ngồi. Không ngần ngại mà ngồi trên đùi hắn. Điều này khiến hắn có chút khó chịu mà ngước nhìn. Nhưng mà điều khiến hắn khó chịu hơn là, hương nước hoa trên người nữ nhân này thật khó ngửi.
Chước Vũ rất hiểu rõ ông chủ của mình. Mặc dù là qua đêm với nữ nhân, nhưng đều lựa chọn rất kĩ. Bởi ông chủ rất ghét việc bản thân phải chung đụng với một nữ nhân chẳng có kinh nghiệm gì. Càng không phải những kẻ vô dụng.
Hoắc Thừa Cảnh khó chịu, liền đứng phắt dậy khiến người con gái không kịp đề phòng mà té xuống. Chưa kịp than đau, người đàn ông liền buông một ánh mắt khinh miệt từ trên cao nhìn xuống, giọng nói mang theo sự tức giận.
“Cởi ra.”
Người con gái chưa kịp định thần đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng từ hướng hắn. Hoắc Thừa Cảnh trước giờ không thương hoa tiếc ngọc, đối với hắn đám nữ nhân đều như một. Chung quy đều là muốn lấy lòng hắn, những cảnh này đã nhìn quá quen thuộc. Lâu dần sinh ra cảm giác ghét bỏ lẫn ghê tởm.
Cô gái không dám lề mề, liền nhanh chóng kéo khóa chiếc váy. Cho đến khi trên người không còn gì, cô ả mới bẽn lẽn ngước ánh mắt về phía hắn.
Hoắc Thừa Cảnh gương mặt dần trở nên khó coi hơn, mày phượng nhíu lại. Hắn ngó nhìn thân thể trắng như tuyết lại mềm mại đang nằm trên giường của mình bằng ánh mắt càng chán ghét trông không khác đống thịt nát. Đâu đó trên cơ thể cô ả lại xuất hiện vài đốm đỏ, đặc biệt ở nơi vòm cổ lẫn vùng ngực càng có nhiều. Miệng gằn từng chữ, thanh âm lạnh lẽo đến đáng sợ.
“Cút xuống ngay!”
Người con gái không cam tâm, nhưng nhìn vẻ đáng sợ trên gương mặt Hoắc Thừa Cảnh cũng đành ngậm ngùi mà mặc vội lại chiếc váy, sợ hãi khóc lóc chạy ra ngoài.
Cũng chính là lúc mà gặp Cửu đang trên hành lang đi đến.
Hoắc Thừa Cảnh cau mày khó chịu ra mặt. Bàn tay châm điếu thuốc để mùi khói át đi hương nước hoa rẻ tiền kia.
Người này do trợ lý hắn đưa tới. Đó giờ Chước Vũ không tùy tiện mà làm việc, càng không kiếm lấy một người con gái khiến hắn không hài lòng như thế. Nghĩ đến đây, bên ngoài lại vang tiếng gõ. Hắn bảo hai câu “vào đi”, liền xoay người về hướng cửa.
Dương Tầm Mai mặc chiếc váy trắng có chút hở bước vào. Bàn chân trắng muốt thon thả lại gần chỗ hắn, ánh đèn căn phòng sáng rọi lên người cô, lộ ra tấm lưng trắng mịn lại thêm gương mặt tuyệt diễm. Khiến đám đàn ông nhìn vào lại muốn yêu thương.
Nhưng Hoắc Thừa Cảnh thì khác, hắn cau mày nhìn Dương Tầm Mai dáng vẻ yểu điệu thướt tha bước đến. Người kia chưa đi bao lâu, lại thêm người nữa đến muốn lấy lòng hắn. Trong đầu hiện lên suy nghĩ, đám nữ nhân căn bản đều là như một.
Giọng nói Dương Tầm Mai như suối, đôi chân nhón cao cho bằng hắn, hai cánh tay trắng mịn vòng qua cổ hắn mà nhỏ giọng.
“Để em phục vụ ngài nhé.”
Vừa nói, bàn chân thon thả luồn vào giữa chân người đàn ông, dáng vẻ câu dẫn người vô cùng. Hoắc Thừa Cảnh hơi cúi đầu xuống hướng về phía cô, bàn tay vẫn cầm điếu thuốc đang cháy rực.
Người kia vừa đi, người này chỉ chờ liền xông vào. Sao có thể mà trùng hợp như thế? Nghĩ đến đây liền biết được ý đồ, khóe môi hắn hơi nhếch lên. Bàn tay đan vào mái tóc đen mượt của người con gái trước mặt, cất giọng trầm khàn nhưng lại lạnh lẽo thấu xương.
“Có biết trước giờ điều tôi ghét nhất là gì không?”
Dương Tầm Mai có chút chột dạ, nhưng rất nhanh giữ lại bình tĩnh. Bày ra bộ dạng nũng nịu vào người hắn, nhỏ giọng nói.
“Chẵng lẽ do người ban nãy có điều gì đó khiến ngài không hài lòng sao?”
Người đàn ông một tay vân vê từng lọn tóc của Dương Tầm Mai, một tay liền dúi tàn thuốc xuống đồ gạt tàn đặt trên chiếc bàn, giọng nói càng lúc càng trở nên đáng sợ.
“Tôi ghét nhất có ai đó dám tính kế tôi.”
Người con gái trước mặt có hơi run sợ nhưng vẫn tiếp tục diễn. Đúng thật là người mà Chước Vũ sắp xếp, cô ta đã sử dụng một chút thủ đoạn lên. Nhưng hành xử rất nhanh gọn. Chắc chắn không thể tìm ra chứng cứ. Cho dù có phát hiện đi chăng nữa, với thân phận người được ông Hoắc Kình Thiên của hắn đưa vào, Hoắc Thừa Cảnh cũng phải nể mặt chứ.
Hoắc Thừa Cảnh hơi cau mày nhìn xuống, lại nghe động tĩnh nhỏ từ hướng cửa. Hắn hướng mắt sang, lại bắt gặp bên ngoài có cặp mắt đang nhìn vào trong.
Cửu đứng phía ngoài, vì tò mò nên ban nãy đi theo. Lại bắt gặp cảnh nam nữ này, còn bị người đàn ông bắt quả tang. Nhất thời sợ hãi mà xoay người rời đi ngay tức khắc. Mặc kệ thùng nước còn ngổn ngang bày trên sàn, cô chạy thẳng một mạch về căn nhà kho của mình mà không dám ngoảnh đầu dù chỉ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro