Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Sợ gì nữa
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Hữu Quyên không có nơi ngủ, Hoắc Thừa Cảnh rất rõ điều đó. Mà bản thân trong thời gian này lại đến ngày. Vì thế cô đã nghi ngại đến việc có lên phòng của Hoắc Thừa Cảnh hay không.
Đến tối khi đã dọn dẹp phòng xong, đầu bếp liền tìm đến Hữu Quyên để dặn dò mang thức ăn lên cho ông chủ. Cô nghe lời liền bưng cả một mâm đồ ăn còn nóng đi lên. Giờ này Hoắc Thừa Cảnh căn bản chưa về, qua một lúc lâu đồ ăn kiểu gì cũng nguội. Bản thân lại sợ mùi đồ ăn ám lên căn phòng của hắn sẽ khiến hắn khó chịu. Vì thế cô liền bưng ra ngoài phòng mà đứng đợi. Đồ ăn khi này vẫn nghi ngút khói, món nào món nấy đều khá bắt mắt.
Qua một lúc lâu, tiếng thang máy vang lên. Hữu Quyên ngó đầu đã thấy Hoắc Thừa Cảnh.
Mà Hoắc Thừa Cảnh thấy Hữu Quyên đứng ở ngoài, ánh mắt như mũi tên liền đảo qua nhìn trợ lý Chước Vũ bên cạnh. Vốn còn tưởng đâu lại có kẻ khóa cửa rồi nhốt cô hầu của hắn ở ngoài. Đến khi Chước Vũ nói xong gương mặt nộ khí mới giảm được đôi chút.
“Căn phòng của ngài ngoài nữ hầu đó có thể vào. Còn lại tất cả đều không. Cô ấy đứng bên ngoài có lẽ là muốn đợi ngài về.”
Đợi hắn về sao?
Nghe đến đây, gương mặt vốn lạnh tanh liền có cảm xúc trở lại. Thoáng thấy một nét vui mừng trên gương mặt hắn. Hoắc Thừa Cảnh hắn lại vì chút chuyện cỏn con này mà vui mừng.
Chước Vũ nhìn biểu cảm ông chủ thay đổi liên tục, liền mau chóng rời đi. Người mà có thể thay đổi ông chủ như thế, quả thực cũng rất nể phục đến nữ hầu kia.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn mâm đồ ăn đã nguội phần nào, đẩy cửa bước vào. Hữu Quyên thấy liền theo sau đặt lên bàn hắn. Cô chưa rời đi vội, bởi còn muốn xin về việc không có nơi ở. Bản thân nào biết đều nằm trong suy tính của người đàn ông.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn bát đồ ăn, ăn cho lấy lệ. Hữu Quyên vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn. Đến khi ăn xong người đàn ông liền bước vào phòng tắm, cô lại chật vật dọn hết đống đồ.
Hoắc Thừa Cảnh tránh việc đến khi trở ra không thấy cô, hắn ra lệnh tiếp. Ai mà biết được nhỡ đâu cô sẽ lại chạy xuống thềm cầu thang mà ngủ.
“Dọn xong thì trở lại đây.”
Hữu Quyên gật đầu. Cho dù không có sự ra lệnh, cô vẫn còn quay trở lại. Tuy nói là cô sợ hắn, nhưng ít ra cũng có vài điều không phải hắn làm thì chẳng ai dám cho phép.
Đến khi trở lại phòng, Hoắc Thừa Cảnh vẫn chưa rời khỏi phòng tắm. Cô đành phải đứng im một chỗ đợi. Tận khi người đàn ông bước ra khỏi, trên người đã mặc vào một bộ đồ thoải mái. Hữu Quyên vẫn đứng im nhìn, Hoắc Thừa Cảnh trông vậy lại phải nói.
“Cầm lấy khăn khô lau tóc cho tôi.”
Cô nhanh chóng tiến đến, cẩn thận lau tóc vẫn còn ướt. Hoắc Thừa Cảnh rất hưởng thụ mà ngồi im. Đến một lúc lâu khi đã dần khô, mới cẩn trọng buông ra. Hoắc Thừa Cảnh nhìn vào bàn tay nhỏ đang ngưng, lại nắm lấy kéo cô ngồi lên đùi. Động tác rất nhanh nhẹn khiến Hữu Quyên cũng chẳng thể trở tay kịp. Nhưng ngay khi vừa ngồi lên đùi hắn, cô đã vội vàng sợ hãi mà đứng lên.
Điệu bộ này, là đang chán ghét với việc đụng chạm cơ thể hắn?
“Cơ thể tôi bẩn sao?”
Hữu Quyên nhìn gương mặt càng lúc càng biến sắc, cau có vội lắc đầu. Cô đến ngày, đâu thể để cơ thể chung đụng với hắn được.
“Tôi tới ngày, ngồi lên người ngài không hợp phép tắc.”
Hoắc Thừa Cảnh lần nữa kéo Hữu Quyên xuống lòng, hắn càng lúc càng ghét mấy cái phép tắc gì đó rồi. Hôm qua còn ngủ với hắn, xổng một cái liền trở mặt.
“Tôi chưa chê cơ thể cô. Thêm việc hôm qua đã dây lên cả ga giường của tôi rồi, cô còn sợ gì nữa?”
Hữu Quyên lần nữa bị kéo xuống, trạng thái ngồi vô cùng cứng ngắc, hai tay nắm chặt đặt lên đùi. Hắn không chê cơ thể cô, càng khiến cô sợ hơn. Nhưng mà có lẽ, người đàn ông đó cũng không bị điên đến nỗi sẽ có ý định với cô ngay lúc này.
Trạng thái sợ hãi của cô khiến Hoắc Thừa Cảnh khó chịu, không khó để cảm nhận người đàn ông càng lúc càng trở nên bực bội. Cho dù không đối diện với tầm mắt hắn, nhưng ở trong lòng cũng rõ điều đó.
Bàn tay lúng túng nắm vạt váy, Hoắc Thừa Cảnh từng bảo gì nhỉ? À, lấy lòng hắn. Nghĩ đến đó, gương mặt nhỏ xoay qua nhìn Hoắc Thừa Cảnh, quả thật đường nét trên gương mặt hắn đang nhăn lại không hài hòa, trông rất bực tức. Thế là cô liền hôn vội lên môi của hắn một cái, sau liền buông ra, lúng túng giải thích.
“Tôi xin lỗi, là tôi không hiểu ý ngài.”
Hoắc Thừa Cảnh lần nữa bất ngờ vì hành động, thế nhưng trước mặt cô. Dù có cảm xúc gì hắn cũng dấu nhẹm đi. Vẫn gương mặt lạnh tanh đấy. Hắn thích đó, nhưng nào có thể biểu hiện ra được. Không cô sẽ nghĩ hắn là một ông chủ dễ dãi thì sao?
Hữu Quyên thấy Hoắc Thừa Cảnh vẫn không biến chuyển, còn tưởng mình làm sai cách. Thế là hai bàn tay nhỏ đặt hai bên đầu người đàn ông. Lần nữa hôn lên môi hắn, lần này còn chạm lâu hơn cả ban nãy.
Đến tối khi đã dọn dẹp phòng xong, đầu bếp liền tìm đến Hữu Quyên để dặn dò mang thức ăn lên cho ông chủ. Cô nghe lời liền bưng cả một mâm đồ ăn còn nóng đi lên. Giờ này Hoắc Thừa Cảnh căn bản chưa về, qua một lúc lâu đồ ăn kiểu gì cũng nguội. Bản thân lại sợ mùi đồ ăn ám lên căn phòng của hắn sẽ khiến hắn khó chịu. Vì thế cô liền bưng ra ngoài phòng mà đứng đợi. Đồ ăn khi này vẫn nghi ngút khói, món nào món nấy đều khá bắt mắt.
Qua một lúc lâu, tiếng thang máy vang lên. Hữu Quyên ngó đầu đã thấy Hoắc Thừa Cảnh.
Mà Hoắc Thừa Cảnh thấy Hữu Quyên đứng ở ngoài, ánh mắt như mũi tên liền đảo qua nhìn trợ lý Chước Vũ bên cạnh. Vốn còn tưởng đâu lại có kẻ khóa cửa rồi nhốt cô hầu của hắn ở ngoài. Đến khi Chước Vũ nói xong gương mặt nộ khí mới giảm được đôi chút.
“Căn phòng của ngài ngoài nữ hầu đó có thể vào. Còn lại tất cả đều không. Cô ấy đứng bên ngoài có lẽ là muốn đợi ngài về.”
Đợi hắn về sao?
Nghe đến đây, gương mặt vốn lạnh tanh liền có cảm xúc trở lại. Thoáng thấy một nét vui mừng trên gương mặt hắn. Hoắc Thừa Cảnh hắn lại vì chút chuyện cỏn con này mà vui mừng.
Chước Vũ nhìn biểu cảm ông chủ thay đổi liên tục, liền mau chóng rời đi. Người mà có thể thay đổi ông chủ như thế, quả thực cũng rất nể phục đến nữ hầu kia.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn mâm đồ ăn đã nguội phần nào, đẩy cửa bước vào. Hữu Quyên thấy liền theo sau đặt lên bàn hắn. Cô chưa rời đi vội, bởi còn muốn xin về việc không có nơi ở. Bản thân nào biết đều nằm trong suy tính của người đàn ông.
Hoắc Thừa Cảnh nhìn bát đồ ăn, ăn cho lấy lệ. Hữu Quyên vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn. Đến khi ăn xong người đàn ông liền bước vào phòng tắm, cô lại chật vật dọn hết đống đồ.
Hoắc Thừa Cảnh tránh việc đến khi trở ra không thấy cô, hắn ra lệnh tiếp. Ai mà biết được nhỡ đâu cô sẽ lại chạy xuống thềm cầu thang mà ngủ.
“Dọn xong thì trở lại đây.”
Hữu Quyên gật đầu. Cho dù không có sự ra lệnh, cô vẫn còn quay trở lại. Tuy nói là cô sợ hắn, nhưng ít ra cũng có vài điều không phải hắn làm thì chẳng ai dám cho phép.
Đến khi trở lại phòng, Hoắc Thừa Cảnh vẫn chưa rời khỏi phòng tắm. Cô đành phải đứng im một chỗ đợi. Tận khi người đàn ông bước ra khỏi, trên người đã mặc vào một bộ đồ thoải mái. Hữu Quyên vẫn đứng im nhìn, Hoắc Thừa Cảnh trông vậy lại phải nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cầm lấy khăn khô lau tóc cho tôi.”
Cô nhanh chóng tiến đến, cẩn thận lau tóc vẫn còn ướt. Hoắc Thừa Cảnh rất hưởng thụ mà ngồi im. Đến một lúc lâu khi đã dần khô, mới cẩn trọng buông ra. Hoắc Thừa Cảnh nhìn vào bàn tay nhỏ đang ngưng, lại nắm lấy kéo cô ngồi lên đùi. Động tác rất nhanh nhẹn khiến Hữu Quyên cũng chẳng thể trở tay kịp. Nhưng ngay khi vừa ngồi lên đùi hắn, cô đã vội vàng sợ hãi mà đứng lên.
Điệu bộ này, là đang chán ghét với việc đụng chạm cơ thể hắn?
“Cơ thể tôi bẩn sao?”
Hữu Quyên nhìn gương mặt càng lúc càng biến sắc, cau có vội lắc đầu. Cô đến ngày, đâu thể để cơ thể chung đụng với hắn được.
“Tôi tới ngày, ngồi lên người ngài không hợp phép tắc.”
Hoắc Thừa Cảnh lần nữa kéo Hữu Quyên xuống lòng, hắn càng lúc càng ghét mấy cái phép tắc gì đó rồi. Hôm qua còn ngủ với hắn, xổng một cái liền trở mặt.
“Tôi chưa chê cơ thể cô. Thêm việc hôm qua đã dây lên cả ga giường của tôi rồi, cô còn sợ gì nữa?”
Hữu Quyên lần nữa bị kéo xuống, trạng thái ngồi vô cùng cứng ngắc, hai tay nắm chặt đặt lên đùi. Hắn không chê cơ thể cô, càng khiến cô sợ hơn. Nhưng mà có lẽ, người đàn ông đó cũng không bị điên đến nỗi sẽ có ý định với cô ngay lúc này.
Trạng thái sợ hãi của cô khiến Hoắc Thừa Cảnh khó chịu, không khó để cảm nhận người đàn ông càng lúc càng trở nên bực bội. Cho dù không đối diện với tầm mắt hắn, nhưng ở trong lòng cũng rõ điều đó.
Bàn tay lúng túng nắm vạt váy, Hoắc Thừa Cảnh từng bảo gì nhỉ? À, lấy lòng hắn. Nghĩ đến đó, gương mặt nhỏ xoay qua nhìn Hoắc Thừa Cảnh, quả thật đường nét trên gương mặt hắn đang nhăn lại không hài hòa, trông rất bực tức. Thế là cô liền hôn vội lên môi của hắn một cái, sau liền buông ra, lúng túng giải thích.
“Tôi xin lỗi, là tôi không hiểu ý ngài.”
Hoắc Thừa Cảnh lần nữa bất ngờ vì hành động, thế nhưng trước mặt cô. Dù có cảm xúc gì hắn cũng dấu nhẹm đi. Vẫn gương mặt lạnh tanh đấy. Hắn thích đó, nhưng nào có thể biểu hiện ra được. Không cô sẽ nghĩ hắn là một ông chủ dễ dãi thì sao?
Hữu Quyên thấy Hoắc Thừa Cảnh vẫn không biến chuyển, còn tưởng mình làm sai cách. Thế là hai bàn tay nhỏ đặt hai bên đầu người đàn ông. Lần nữa hôn lên môi hắn, lần này còn chạm lâu hơn cả ban nãy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro