Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Thất hứa
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Cửu cầm lọ thuốc trên tay, tâm trạng không thoải mái. Chẳng phải Hoắc
Thừa Cảnh bảo cô làm hài lòng thì hắn sẽ cho một chiếc tên sao? Vậy mà
giờ phút này sự hiện diện lại không thấy. Đêm qua bản thân còn bị hành
hạ như thế.
Cửu vô cùng không phục, ngước nhìn bàn tay vài vết sẹo hiện rõ. Mang một tâm trạng không vui bắt đầu công việc. Đường đường là một ông chủ vậy mà lại thất hứa, hay chỉ vì thân phận Cửu nhỏ bé nên người đàn ông không để tâm.
Đêm đến, Hoắc Thừa Cảnh không trở về biệt thự. Cửu đi lên phòng không thấy ai cũng ngồi đợi, buồn ngủ nhưng không thể ngủ quá sâu, cứ một lúc lại tỉnh dậy, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến tận sáng cũng không thấy người. Cửu mang tâm trạng ủ rũ rời đi.
Bình thường Cửu không mong muốn Hoắc Thừa Cảnh về, nhưng hôm nay là chuyện khác. Hoắc Thừa Cảnh đã hứa với cô. Nhưng mà nói đi nói lại, một ông chủ như Hoắc Thừa Cảnh sao có thể thất hứa như thế. Có lẽ, đây là lần đầu Cửu cảm thấy bức xúc như vậy. Chính miệng bảo cho tên, vậy mà xong xuôi lại chẳng thấy đâu.
Đến khi bước ra ngoài, bắt gặp quản gia Thịnh đứng thì Cửu lập tức cúi đầu. Quản gia Thịnh ngó nhìn Cửu rất lâu, ánh mắt đăm đăm phán xét. Rất lâu sau mới lên tiếng.
“Tại sao lại ở đây, không phải khu vực của cô ở nhà kho sao?”
Cửu đối diện với câu hỏi trở về dáng vẻ lúng túng.
“Ông chủ bảo mỗi tối phải có mặt tại phòng ông chủ. Nếu không có mặt ông chủ sẽ tức giận. Đêm qua ông chủ lại không về, tôi không rõ điều đó nên đã ngủ quên đến sáng…”
Quản gia Thịnh đường nét trên gương mặt khó chịu, nhưng rồi lại xua tay.
“Đi làm việc đi.”
Bình thường Cửu hay xuất hiện với Hoắc Thừa Cảnh nên ông không đá động tới, nay Hoắc Thừa Cảnh rời đi mới dám tiếp cận.
Hoắc Thừa Cảnh thay bạn gái như áo, nếu có đem về biệt thự cũng chưa bao giờ được bước vào căn phòng chính của Hoắc Thừa Cảnh. Rất rõ ràng, Cửu có vị trí khác trong lòng Hoắc Thừa Cảnh.
Tùy tiện cho ra vào khu vực này mà không có người canh gác, đây rõ rằng Cửu là người đầu tiên.
Ngày thứ nhất không về, Cửu vẫn còn nuôi hy vọng ít ỏi. Đến ngày thứ hai thứ ba vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thừa Cảnh. Cửu dần dần cảm nhận được lẽ nào bản thân giá trị nhỏ bé đến mức người đàn ông không ngó ngàng gì đến một lời hứa.
Công việc Cửu vẫn làm đều đặn, sau vụ Thiền Diễm tai tiếng trong nơi đây càng nhiều. Nghe đâu bị đuổi việc còn bị đánh đập không ngơi. Từ đó không ai dám đụng gì đến Cửu nữa. Hay nói chính xác những người ở lại đều ngang thân phận, không còn lấy những tiểu thư giả danh bước vào đây nên không ai dám ngang ngược nữa.
Phòng của Hoắc Thừa Cảnh, Cửu vẫn đến đều đặn dọn dẹp. Cho đến ngày thứ tư không thấy xuất hiện, Cửu hoàn toàn không còn chút mong đợi gì hết.
…
Ở Pháp thời điểm này thời tiết vô cùng mát mẻ, những cái nắng dịu chứ không gắt gỏng, luôn khiến tâm trạng người ta cảm thấy thoải mái.
Ông Hoắc Chi Thành tay tận hưởng từng luồng gió mát mẻ, bên cạnh tay đưa ôm ngang eo người vợ của mình. Cả hai đều đang thưởng thức thú vui. Chỉ là đối mặt với họ là người con trai Hoắc Thừa Cảnh của mình tâm trạng vô cùng nghiêm túc.
Vốn dĩ ban đầu định sinh ra xong sẽ tìm cuộc sống riêng cả hai ở ẩn, vậy mà Hoắc lão gia liên tục gọi điện nói về việc quản lý và chăm sóc Hoắc Thừa Cảnh, đến bây giờ vẫn chưa có một ai bên cạnh.
Mà Hoắc Thừa Cảnh gặp mặt hai người là cha mẹ của mình, gương mặt không có biểu cảm gì là quá dư thừa. Cảm tưởng như vừa gặp hai người bình thường. Ông Hoắc kêu anh đến đây vì hợp tác, nên bây giờ bản thân mới có thể ngồi yên tĩnh như thế này.
“Ở khu vực này có cổ phần của chúng ta, sau này nếu bọn ta không còn. Sớm muộn gì cũng sẽ đưa lại cho con. Nên hôm nay gặp mặt cũng là có lý do.”
Hoắc Thừa Cảnh nhàn nhạt đưa ly trà vừa được rót ra, chỉ khẽ gật đầu biểu tình đã nghe lời họ nói.
“Trong một tháng tới có một cuộc dự hội ở khu vực Paris, thời gian dự kiến diễn ra cũng tương đối lâu. Mong con có thể sắp xếp công việc ở thành phố của mình để đến đây. Chúng ta sẽ bàn giao lại mọi quyền hành cho con.”
“Được.”
Hoắc Thừa Cảnh rất lâu mới buông ra một câu.
Vốn ông bà Hoắc còn định bảo Hoắc Thừa Cảnh ở lại, vậy mà người đàn ông ngay sau khi nói chuyện xong. Không có hứng thú ôn lại về tình gia đình gì đó, liền lập tức trở về. Tốn một ngày để đến đây, lại phải tốn tiếp hai ngày chỉ để có thể đợi cả hai người kết thúc việc của họ mà tập trung gặp mặt.
Mà thực ra cuộc dự hội vốn không phải chỉ dừng ở công việc, cả hai dự tính sẽ sắp xếp người phụ nữ tiếp xúc với Hoắc Thừa Cảnh. Nói là không để ý, nhưng cũng không thể để quyền lực nhà họ Hoắc rơi vào tay đám người anh em kia của họ được.
Cửu vô cùng không phục, ngước nhìn bàn tay vài vết sẹo hiện rõ. Mang một tâm trạng không vui bắt đầu công việc. Đường đường là một ông chủ vậy mà lại thất hứa, hay chỉ vì thân phận Cửu nhỏ bé nên người đàn ông không để tâm.
Đêm đến, Hoắc Thừa Cảnh không trở về biệt thự. Cửu đi lên phòng không thấy ai cũng ngồi đợi, buồn ngủ nhưng không thể ngủ quá sâu, cứ một lúc lại tỉnh dậy, cứ thế lặp đi lặp lại cho đến tận sáng cũng không thấy người. Cửu mang tâm trạng ủ rũ rời đi.
Bình thường Cửu không mong muốn Hoắc Thừa Cảnh về, nhưng hôm nay là chuyện khác. Hoắc Thừa Cảnh đã hứa với cô. Nhưng mà nói đi nói lại, một ông chủ như Hoắc Thừa Cảnh sao có thể thất hứa như thế. Có lẽ, đây là lần đầu Cửu cảm thấy bức xúc như vậy. Chính miệng bảo cho tên, vậy mà xong xuôi lại chẳng thấy đâu.
Đến khi bước ra ngoài, bắt gặp quản gia Thịnh đứng thì Cửu lập tức cúi đầu. Quản gia Thịnh ngó nhìn Cửu rất lâu, ánh mắt đăm đăm phán xét. Rất lâu sau mới lên tiếng.
“Tại sao lại ở đây, không phải khu vực của cô ở nhà kho sao?”
Cửu đối diện với câu hỏi trở về dáng vẻ lúng túng.
“Ông chủ bảo mỗi tối phải có mặt tại phòng ông chủ. Nếu không có mặt ông chủ sẽ tức giận. Đêm qua ông chủ lại không về, tôi không rõ điều đó nên đã ngủ quên đến sáng…”
Quản gia Thịnh đường nét trên gương mặt khó chịu, nhưng rồi lại xua tay.
“Đi làm việc đi.”
Bình thường Cửu hay xuất hiện với Hoắc Thừa Cảnh nên ông không đá động tới, nay Hoắc Thừa Cảnh rời đi mới dám tiếp cận.
Hoắc Thừa Cảnh thay bạn gái như áo, nếu có đem về biệt thự cũng chưa bao giờ được bước vào căn phòng chính của Hoắc Thừa Cảnh. Rất rõ ràng, Cửu có vị trí khác trong lòng Hoắc Thừa Cảnh.
Tùy tiện cho ra vào khu vực này mà không có người canh gác, đây rõ rằng Cửu là người đầu tiên.
Ngày thứ nhất không về, Cửu vẫn còn nuôi hy vọng ít ỏi. Đến ngày thứ hai thứ ba vẫn không thấy bóng dáng Hoắc Thừa Cảnh. Cửu dần dần cảm nhận được lẽ nào bản thân giá trị nhỏ bé đến mức người đàn ông không ngó ngàng gì đến một lời hứa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Công việc Cửu vẫn làm đều đặn, sau vụ Thiền Diễm tai tiếng trong nơi đây càng nhiều. Nghe đâu bị đuổi việc còn bị đánh đập không ngơi. Từ đó không ai dám đụng gì đến Cửu nữa. Hay nói chính xác những người ở lại đều ngang thân phận, không còn lấy những tiểu thư giả danh bước vào đây nên không ai dám ngang ngược nữa.
Phòng của Hoắc Thừa Cảnh, Cửu vẫn đến đều đặn dọn dẹp. Cho đến ngày thứ tư không thấy xuất hiện, Cửu hoàn toàn không còn chút mong đợi gì hết.
…
Ở Pháp thời điểm này thời tiết vô cùng mát mẻ, những cái nắng dịu chứ không gắt gỏng, luôn khiến tâm trạng người ta cảm thấy thoải mái.
Ông Hoắc Chi Thành tay tận hưởng từng luồng gió mát mẻ, bên cạnh tay đưa ôm ngang eo người vợ của mình. Cả hai đều đang thưởng thức thú vui. Chỉ là đối mặt với họ là người con trai Hoắc Thừa Cảnh của mình tâm trạng vô cùng nghiêm túc.
Vốn dĩ ban đầu định sinh ra xong sẽ tìm cuộc sống riêng cả hai ở ẩn, vậy mà Hoắc lão gia liên tục gọi điện nói về việc quản lý và chăm sóc Hoắc Thừa Cảnh, đến bây giờ vẫn chưa có một ai bên cạnh.
Mà Hoắc Thừa Cảnh gặp mặt hai người là cha mẹ của mình, gương mặt không có biểu cảm gì là quá dư thừa. Cảm tưởng như vừa gặp hai người bình thường. Ông Hoắc kêu anh đến đây vì hợp tác, nên bây giờ bản thân mới có thể ngồi yên tĩnh như thế này.
“Ở khu vực này có cổ phần của chúng ta, sau này nếu bọn ta không còn. Sớm muộn gì cũng sẽ đưa lại cho con. Nên hôm nay gặp mặt cũng là có lý do.”
Hoắc Thừa Cảnh nhàn nhạt đưa ly trà vừa được rót ra, chỉ khẽ gật đầu biểu tình đã nghe lời họ nói.
“Trong một tháng tới có một cuộc dự hội ở khu vực Paris, thời gian dự kiến diễn ra cũng tương đối lâu. Mong con có thể sắp xếp công việc ở thành phố của mình để đến đây. Chúng ta sẽ bàn giao lại mọi quyền hành cho con.”
“Được.”
Hoắc Thừa Cảnh rất lâu mới buông ra một câu.
Vốn ông bà Hoắc còn định bảo Hoắc Thừa Cảnh ở lại, vậy mà người đàn ông ngay sau khi nói chuyện xong. Không có hứng thú ôn lại về tình gia đình gì đó, liền lập tức trở về. Tốn một ngày để đến đây, lại phải tốn tiếp hai ngày chỉ để có thể đợi cả hai người kết thúc việc của họ mà tập trung gặp mặt.
Mà thực ra cuộc dự hội vốn không phải chỉ dừng ở công việc, cả hai dự tính sẽ sắp xếp người phụ nữ tiếp xúc với Hoắc Thừa Cảnh. Nói là không để ý, nhưng cũng không thể để quyền lực nhà họ Hoắc rơi vào tay đám người anh em kia của họ được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro