Nữ Hầu Được Mua Giá Trên Trời Của Hoắc Thiếu
Tiếp tục làm việc
BTNLing
2024-07-19 14:10:19
Đến khi cuộc họp kết thúc, các trưởng phòng ở trong phòng họp mới thở phào nhìn bóng lưng cao ngạo sải bước rời đi.
Hoắc Thừa Cảnh bước ra ngoài, bộ dạng không thuyên giảm là bao. Trợ lý lẫn dàn vệ sĩ cũng không khó cảm nhận được tâm trạng nặng nề ấy. Luôn trong tinh thần để bản thân trở thành bao cát cho ông chủ. Cả đám người đi sau vị chủ tịch, càng áp lực hơn khi thấy Hoắc Thừa Cảnh bước vào phòng tập quyền anh.
Mỗi lần bực bội hay điên tiết, Hoắc Thừa Cảnh dùng tiền mua vui, dùng nữ nhân mua vui. Giờ không có gì xả ra được liền tìm đến mấy cái bao cát cứng như tượng ấy mà đấm.
Không khó để nghe âm thanh nặng nề phát ra, khí thế cường đại áp bức đám vệ sĩ xung quanh. Bao cát vốn đã nặng, vậy mà lại bị áp lực của người đàn ông làm cho lung lay di chuyển đến lắc lư liên tục.
Đám vệ sĩ xung quanh sợ hãi ngước nhìn.
Chắc chắn không một ai có thể nắm bắt tâm trạng người đàn ông lúc này.
Cứ như thế duy trì 3 tiếng đồng hồ, đến khi mệt ngoài người mà vớ lấy cái khăn lau khô mồ hôi nhễ nhại.
Cho đến khi Hoắc Thừa Cảnh rời đi, đám người nơi đây mới cảm giác được như vừa thoát khỏi địa ngục.
_____________
Hôm nay vẫn là đống công việc dày đặc được giao tới.
Mà điều khiến Cửu có chút ngạc nhiên là, ngay sau khi hoàn thành mớ công việc thường ngày. Cô lại còn được giao thêm công việc dọn phòng của ông chủ.
Nhìn những người làm được về nghỉ ngơi, Cửu đè nén sự mệt mỏi mà bước từng bước lên căn phòng. Đến khi mở ra không thấy ai, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Việc của mấy ngày trước, đến nay vẫn làm cô sợ không thôi.
Nhưng khi bàn tay vớ lấy tấm chăn trên giường, vừa định xoay người rời đi thì đã nghe tiếng mở cửa, cảm nhận bóng lưng to lớn ở đằng sau. Cửu không dám quay đầu, chỉ thấy trên chiếc giường trắng phản chiếu hình cái bóng cao lớn.
Ngay đúng thời điểm Hoắc Thừa Cảnh trở về, lại thấy bóng dáng quen thuộc. Đôi mày có chút cau lại.
Mà Chước Vũ lại im lặng đứng bên ngoài quan sát, rất lâu cũng không nghe thấy tiếng đuổi nữ người hầu đi. Liền biết mình đã đoán đúng, lẳng lặng rời khỏi phòng của ông chủ
Cửu bộ dáng sợ hãi, vội cúi thấp người. Phòng này của Hoắc Thừa Cảnh, ngoài người đàn ông đó ra thì còn ai nữa.
Cô chậm rãi xoay người, thân hình cao to đó cách cô chỉ cỡ một bước chân. Không dám cúi đầu, chỉ có thể căng thẳng trả lời.
“Tôi được giao dọn dẹp phòng của ngài.”
Nói xong, bàn tay gom tấm chăn bỏ vào giỏ. Bước từng bước im lặng về hướng cửa, nhưng vừa đi được vài bước Hoắc Thừa Cảnh đã kéo cô lại, ném lên chiếc giường trắng. Giỏ đồ theo đó rớt bên cạnh giường.
Cửu sợ hãi, bị ném lên giường thoáng chốc đầu óc trở nên mơ hồ không biết nên làm gì, Hoắc Thừa Cảnh liền cúi người nhìn cô gái nhỏ trên giường.
“Giỏi thật, cảm thấy không có giá trị với tôi được nữa nên quay sang dụ dỗ kẻ khác. Hay là cảm thấy phục vụ nhiêu đó là chưa đủ, muốn được phục vụ thêm?”
Thấy Hoắc Thừa Cảnh ngước nhìn mình với ánh mắt tựa hồ như đêm đen muốn nuốt chửng, Cửu vô thức lùi ra phía sau giường. Đến khi chạm vào bức tường gỗ phía sau, cô gái mới sợ hãi biết mình không thể lùi được. Mà cánh cửa phòng cũng đã đóng từ lúc nào.
Hoắc Thừa Cảnh gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, một tay kéo đôi chân nhỏ nhắn như muốn trốn chạy ở sát góc giường lại gần phía mình. Cảm giác khó chịu bực tức ban sáng khó khăn lắm mới đè nén được, vậy mà gặp cô thì cảm xúc thoáng chốc nổi lên tiếp.
Nhìn gương mặt sợ hãi đối diện với hắn, lại nhớ đến gương mặt tươi cười ban sáng, bàn tay vô thức siết chặt chiếc cằm nhỏ nhắn.
“Được thôi, nếu như cảm thấy phục vụ chưa đủ thì giờ chúng ta tiếp tục làm việc.”
Thoáng chốc mấy cái ngoại lệ hắn đặt ra khi gặp Cửu bỗng trở nên dư thừa, giờ này làm gì còn để ý đến mấy điều đó nữa?
Bàn tay to lớn kéo chiếc váy lên cao, để lộ trước mặt người đàn ông đôi chân thon gọn trắng trẻo. Ở giữa là lớp vải duy nhất che chắn đi nơi tư mật. Cửu mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng bàn tay vẫn đưa tay che đi nơi đó. Chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay rắn chắc đã siết chặt hai bàn tay nhỏ đem lên đỉnh đầu chế ngự.
Chiếc váy người làm nơi đây cấu tạo giản dị, lại dài đến chân. Hoắc Thừa Cảnh hắn thấy rườm rà, trực tiếp xé nát đi để lộ cơ thể phía trong của người con gái. Thân thể trắng trẻo lại mềm mịn khiến hô hấp của người đàn ông cũng dần trở nên hỗn loạn, tấm mắt dần đục ngầu.
Cửu bắt gặp hành động này gương mặt trở nên kinh hoàng, vớ lấy đóng vải vụn bị xé chắp vá mà che đậy đi cơ thể.
Bình thường mặc chiếc váy rộng che đi đường nét bên trong, ngay cả Hoắc Cảnh cũng không ngờ cơ thể nhỏ vậy mà lại đầy đủ như thế.
Gương mặt người đàn ông có chút gấp gáp, hô hấp hỗn loạn cúi xuống cắn lên chiếc cổ nhỏ bé kia khiến Cửu nhất thời rên rỉ vì đau. Bàn tay chạm lên chiếc áo vest người đàn ông đang mặc, hòng muốn đẩy ra nhưng với sức lực của cô thì hoàn toàn vô dụng.
Bàn tay hắn to lớn không yên vị chạm vào trong phần núi đẫy đà, dứt khoát kéo lớp vải cuối cùng che đi trên thân thể
Hoắc Cảnh một thân vận vest, bộ đồ vẫn nằm yên vị, duy chỉ cô gái nhỏ trong lòng hắn đã dường như lộ ra tất thảy cơ thể trước mắt.
Hoắc Thừa Cảnh bước ra ngoài, bộ dạng không thuyên giảm là bao. Trợ lý lẫn dàn vệ sĩ cũng không khó cảm nhận được tâm trạng nặng nề ấy. Luôn trong tinh thần để bản thân trở thành bao cát cho ông chủ. Cả đám người đi sau vị chủ tịch, càng áp lực hơn khi thấy Hoắc Thừa Cảnh bước vào phòng tập quyền anh.
Mỗi lần bực bội hay điên tiết, Hoắc Thừa Cảnh dùng tiền mua vui, dùng nữ nhân mua vui. Giờ không có gì xả ra được liền tìm đến mấy cái bao cát cứng như tượng ấy mà đấm.
Không khó để nghe âm thanh nặng nề phát ra, khí thế cường đại áp bức đám vệ sĩ xung quanh. Bao cát vốn đã nặng, vậy mà lại bị áp lực của người đàn ông làm cho lung lay di chuyển đến lắc lư liên tục.
Đám vệ sĩ xung quanh sợ hãi ngước nhìn.
Chắc chắn không một ai có thể nắm bắt tâm trạng người đàn ông lúc này.
Cứ như thế duy trì 3 tiếng đồng hồ, đến khi mệt ngoài người mà vớ lấy cái khăn lau khô mồ hôi nhễ nhại.
Cho đến khi Hoắc Thừa Cảnh rời đi, đám người nơi đây mới cảm giác được như vừa thoát khỏi địa ngục.
_____________
Hôm nay vẫn là đống công việc dày đặc được giao tới.
Mà điều khiến Cửu có chút ngạc nhiên là, ngay sau khi hoàn thành mớ công việc thường ngày. Cô lại còn được giao thêm công việc dọn phòng của ông chủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn những người làm được về nghỉ ngơi, Cửu đè nén sự mệt mỏi mà bước từng bước lên căn phòng. Đến khi mở ra không thấy ai, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Việc của mấy ngày trước, đến nay vẫn làm cô sợ không thôi.
Nhưng khi bàn tay vớ lấy tấm chăn trên giường, vừa định xoay người rời đi thì đã nghe tiếng mở cửa, cảm nhận bóng lưng to lớn ở đằng sau. Cửu không dám quay đầu, chỉ thấy trên chiếc giường trắng phản chiếu hình cái bóng cao lớn.
Ngay đúng thời điểm Hoắc Thừa Cảnh trở về, lại thấy bóng dáng quen thuộc. Đôi mày có chút cau lại.
Mà Chước Vũ lại im lặng đứng bên ngoài quan sát, rất lâu cũng không nghe thấy tiếng đuổi nữ người hầu đi. Liền biết mình đã đoán đúng, lẳng lặng rời khỏi phòng của ông chủ
Cửu bộ dáng sợ hãi, vội cúi thấp người. Phòng này của Hoắc Thừa Cảnh, ngoài người đàn ông đó ra thì còn ai nữa.
Cô chậm rãi xoay người, thân hình cao to đó cách cô chỉ cỡ một bước chân. Không dám cúi đầu, chỉ có thể căng thẳng trả lời.
“Tôi được giao dọn dẹp phòng của ngài.”
Nói xong, bàn tay gom tấm chăn bỏ vào giỏ. Bước từng bước im lặng về hướng cửa, nhưng vừa đi được vài bước Hoắc Thừa Cảnh đã kéo cô lại, ném lên chiếc giường trắng. Giỏ đồ theo đó rớt bên cạnh giường.
Cửu sợ hãi, bị ném lên giường thoáng chốc đầu óc trở nên mơ hồ không biết nên làm gì, Hoắc Thừa Cảnh liền cúi người nhìn cô gái nhỏ trên giường.
“Giỏi thật, cảm thấy không có giá trị với tôi được nữa nên quay sang dụ dỗ kẻ khác. Hay là cảm thấy phục vụ nhiêu đó là chưa đủ, muốn được phục vụ thêm?”
Thấy Hoắc Thừa Cảnh ngước nhìn mình với ánh mắt tựa hồ như đêm đen muốn nuốt chửng, Cửu vô thức lùi ra phía sau giường. Đến khi chạm vào bức tường gỗ phía sau, cô gái mới sợ hãi biết mình không thể lùi được. Mà cánh cửa phòng cũng đã đóng từ lúc nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Thừa Cảnh gương mặt lạnh lùng đến đáng sợ, một tay kéo đôi chân nhỏ nhắn như muốn trốn chạy ở sát góc giường lại gần phía mình. Cảm giác khó chịu bực tức ban sáng khó khăn lắm mới đè nén được, vậy mà gặp cô thì cảm xúc thoáng chốc nổi lên tiếp.
Nhìn gương mặt sợ hãi đối diện với hắn, lại nhớ đến gương mặt tươi cười ban sáng, bàn tay vô thức siết chặt chiếc cằm nhỏ nhắn.
“Được thôi, nếu như cảm thấy phục vụ chưa đủ thì giờ chúng ta tiếp tục làm việc.”
Thoáng chốc mấy cái ngoại lệ hắn đặt ra khi gặp Cửu bỗng trở nên dư thừa, giờ này làm gì còn để ý đến mấy điều đó nữa?
Bàn tay to lớn kéo chiếc váy lên cao, để lộ trước mặt người đàn ông đôi chân thon gọn trắng trẻo. Ở giữa là lớp vải duy nhất che chắn đi nơi tư mật. Cửu mặc dù vẫn còn sợ hãi, nhưng bàn tay vẫn đưa tay che đi nơi đó. Chưa kịp phản ứng lại thì cánh tay rắn chắc đã siết chặt hai bàn tay nhỏ đem lên đỉnh đầu chế ngự.
Chiếc váy người làm nơi đây cấu tạo giản dị, lại dài đến chân. Hoắc Thừa Cảnh hắn thấy rườm rà, trực tiếp xé nát đi để lộ cơ thể phía trong của người con gái. Thân thể trắng trẻo lại mềm mịn khiến hô hấp của người đàn ông cũng dần trở nên hỗn loạn, tấm mắt dần đục ngầu.
Cửu bắt gặp hành động này gương mặt trở nên kinh hoàng, vớ lấy đóng vải vụn bị xé chắp vá mà che đậy đi cơ thể.
Bình thường mặc chiếc váy rộng che đi đường nét bên trong, ngay cả Hoắc Cảnh cũng không ngờ cơ thể nhỏ vậy mà lại đầy đủ như thế.
Gương mặt người đàn ông có chút gấp gáp, hô hấp hỗn loạn cúi xuống cắn lên chiếc cổ nhỏ bé kia khiến Cửu nhất thời rên rỉ vì đau. Bàn tay chạm lên chiếc áo vest người đàn ông đang mặc, hòng muốn đẩy ra nhưng với sức lực của cô thì hoàn toàn vô dụng.
Bàn tay hắn to lớn không yên vị chạm vào trong phần núi đẫy đà, dứt khoát kéo lớp vải cuối cùng che đi trên thân thể
Hoắc Cảnh một thân vận vest, bộ đồ vẫn nằm yên vị, duy chỉ cô gái nhỏ trong lòng hắn đã dường như lộ ra tất thảy cơ thể trước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro